Tĩnh dưỡng vài ngày, cuối cùng nhiệt độ trên người Dương Như Tuyên cũng giảm không ít, có thể tự mình đứng dậy rồi.
Đây là chuyện tốt, nhưng Phiền Bách Nguyên có chút không vui.
Bởi vì, dường như hắn không tìm thấy lý do để tiếp tục dựa vào.
Hầu gia, món ăn này không hợp khẩu vị của ngươi sao? Dương Như Tuyên chia đồ ăn cho hắn, cảm giác ngày hôm nay hắn ăn không nhiều lắm, mày không mở ra, như đang phiền lòng cái gì.
Không... Chỉ muốn nói với nàng, không cần đặc biệt thêm dược vào bên trong nữa đâu, mắt của ta đã không cần trị liệu nữa rồi. Hắn không có nói láo, trên thực tế mắt của hắn cũng chỉ có thể khôi phục đến tám phần, nhưng đối với hắn đã quá đủ rồi.
Khí hậu bắt đầu vào mùa đông, cho nên ta kêu Hạnh Nhi nấu thêm ít dược để bồi dưỡng thân thể thôi. Nàng dừng một chút, lại nói: Ta nhờ Trí Cần ca ca hỏi ngự y, ngự y nói thân thể đã từng bị nhiễm độc, dư độc không thể dễ dàng giải trừ toàn bộ, thân thể sẽ yếu hơn trước, cho nên vẫn nên dùng thêm thuốc bổ, còn nữa trước đây khi vào mùa đông, bà nội ta cũng sẽ dùng thuốc bổ bồi bổ thân thể của ta, loại thuốc này ta cũng có thể uống.
Vậy là tốt rồi. Hắn khẽ gật đầu, đưa tay ra chạm vào trán nàng.
Dương Như Tuyên nhìn thẳng hắn, ý cười khẽ nhếch, lời còn chưa nói dứt, chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ đột nhiên lẻn vào giữa hai người, dùng lực đập tay hắn.
Hai người sửng sốt, chỉ thấy Phiền Doãn Hi cực kỳ kiên trì mà chuyển tay Phiền Bách Nguyên đi, sau đó ngồi vào trong lòng Dương Như Tuyên.
Doãn Hi, sao con có thể vô lễ với phụ thân như vậy? Dương Như Tuyên khó hiểu hỏi.
Trên thực tế nàng muốn hỏi chính là - - Không phải nó sợ phụ thân nó muốn chết sao? Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì căn bản nó không muốn thân cận với phụ thân nó.
Phiền Doãn Hi nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, trộm dò xét khuôn mặt lãnh trầm của Phiền Bách Nguyên, sau đó lập tức trốn vào trong lòng Dương Như Tuyên.
Hầu gia, Doãn Hi vẫn là một đứa bé, đừng chấp nhặt với nó. Dương Như Tuyên đành phải ra mặt xin tha thứ.
Phiền Bách Nguyên mấp máy miệng, dơ tay xoa trán của nàng, sao có thể đoán được, Phiền Doãn Hi dường như một lòng hộ chủ tâm thiết, thấy tay hắn đưa tới, lập tức xuất quyền, đập vào tay hắn vô cùng chuẩn xác.
Doãn Hi! Dương Như Tuyên vội vàng ôm nó vào trong ngực, bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt Phiền Bách Nguyên đã xanh đen giống như bị sấm đánh trúng vậy.
Nương là của ta. Hắn trực tiếp vùi mặt tiến vào của nàng, cánh tay nho nhỏ sống chết ôm nàng.
Dương Như Tuyên khẽ kêu, biết được là do tính chiếm hữu của nó gây chuyện, nhưng nó và nàng chỉ mới ở chung mấy ngày, đã thích nàng như vậy rồi sao?
Nàng cười nheo mắt, thích nó làm nũng với mình: Hầu gia, Doãn Hi chỉ là...
Ta phải đi về rồi. Phiền Bách Nguyên bỗng dưng đứng dậy.
Hầu gia, Mặc Ngôn không có ở đây, ngươi muốn trở về như thế nào? Nàng gấp giọng hỏi.
Lúc trước Cổ quản sự thông báo nói Nghiêu ca ca đến đây, cho nên Hầu gia đã bảo Mặc Ngôn về Lộc Minh các trước.
Sao, không có Mặc Ngôn, ngươi cho rằng ta thật sự tàn phế rồi hả? Hắn trầm giọng nói.
Ta không ý đó...
Thấy hắn thực sự đi ra ngoài, nàng không cần nghĩ ngợi ôm Phiền Doãn Hi từ trên người xuống giao cho Hạnh Nhi, đuổi theo hắn tới cửa thì ngăn hắn lại.
Hầu gia, trời tối, trên đường quay về phòng ngủ không đốt đèn, cầm theo đèn lồng đi.
Mắt ta không nhìn thấy, cần đèn lồng làm cái gì? Hắn tức giận nói.
Trong lòng nàng hoảng sợ, không muốn giữa hai người trở lên bế tắc, nhưng nàng nói gì cũng sai...
Nhìn thấy nàng tự trách mình lỡ lời, biểu cảm áy náy khổ sở, giọng hắn không khỏi chậm lại: Ta không tức giận. Chỉ là không tìm thấy lý do để tiếp tục ở lại chỗ này mà thôi, cho dù Dương Trí Nghiêu không đến tìm hắn, đêm nay hắn cũng khó có thể tiếp tục ở lại.
Cho dù hắn có tức giận thật, thì cũng là tức giận không thể giáo huấn tiểu tử không biết thức thời kia.
Vậy có thể để ta nắm tay Hầu gia được không? Nàng hỏi, nhẹ nhàng cầm tay hắn: Có thể để ta dẫn Hầu gia không?
Nàng hỏi đến hèn mọn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ đợi, cặp mắt lưu ly kia phản chiếu bóng dáng của hắn, giống như trong mắt nàng ngoại trừ hắn,