Thề Không Làm Thiếp

Chương 20 - Chương 9

Trước Sau

break
Dương Như Tuyên không cho Mật Nhi và Hạnh Nhi bắt kịp, một mình chạy ra khỏi Mai Trinh viện mới thả chậm cước bộ, nàng không có nghỉ chân quay đầu, bởi vì nàng biết hắn không có khả năng đuổi theo.

Đi về phía Phong Lâm Uyển của Lư thị, nàng ép mình không được nghĩ, rốt cuộc Hầu gia bị làm sao vậy?

Làm sao có thể đột nhiên hôn môi nàng? Nàng vỗ về cổ, nhiệt độ kia vẫn lưu lại, cho dù bầu trời không ngừng mưa phùn, vẫn không dập tắt được nhiệt độ trên mặt nàng.

Nàng không khỏi nghĩ, Hầu gia vốn định có phu thê thực với nàng?

Đương nhiên nàng nguyện ý, nhưng dù thế nào cũng không nên ở trước mặt Mặc Ngôn mà thân mật với nàng như vậy, nàng sẽ rất thẹn thùng. Vừa rồi đột nhiên đẩy hắn ra, không biết hắn phát cáu hay không?

Khó khăn lắm quan hệ của bọn họ mới trở nên hòa hợp, nàng không hy vọng bởi vậy mà sinh biến, như thế đêm nay nàng có phải nên ở lại trong phòng hắn hay không?

Trong lúc vô tình nhớ lại từng nhìn thấy thân thể trần trụi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng hồng hơn, không khỏi vỗ nhẹ má, bước chân đi về phía Phong Lâm Uyển càng nhanh hơn, nhưng vừa bước vào đại viện, bất chợt nghe thấy một tiếng khóc bén nhọn của trẻ con.

Nàng sửng sốt, lập tức theo âm thanh đó mà đi đến, chỉ thấy không ít nha hoàn bà tử đều tụ tập bên ngoài phòng ngủ của Lư thị, khiến nàng sinh lòng bất an.

Tiểu tổ tông của ta, để cho bà nội nghỉ ngơi đi, ma ma mang tiểu thiếu gia đi xem rừng phong, được không?

Vừa đến gần, nàng đã thấy ma ma Lư bên cạnh thị đang ôn tồn khuyên bảo, cẩn thận nhìn lại, lại thấy một tiểu oa nhi đứng ở trước cửa không ngừng gõ cửa.

Hắn dùng tiếng nói non nớt gọi: Tằng tổ mẫu, mở cửa... Mở cửa đi, tằng tổ mẫu...

Tổ mẫu? Nàng sửng sốt. Phòng Phiền Bách Văn cũng không có con nối dòng, vậy chẳng lẽ đứa nhỏ này là... Con của Hầu gia?

Cũng không đúng, vợ trước của Hầu gia đã chết bệnh trước khi Hầu gia lãnh binh đi Tây Đột, mà xem ra đứa trẻ cùng lắm là hơn hai tuổi, độ tuổi này không đúng.

Ma ma, xảy ra chuyện gì vậy? Nàng đến gần thấp giọng hỏi.

Mấy người nha hoàn bà tử nghe thấy tiếng nói của nàng, nhao nhao quay đầu nhìn nàng, tất cả ánh mắt kia đều sửng sốt, như là nhìn thấy nàng khiến người kinh ngạc đến như vậy.

Làm sao vậy? Những ánh mắt kia khiến nàng cảm nhận được tình thế khác thường.

Thiếu phu nhân... Một ma ma trong đó thấp giọng nói, lmt.lqd, ý đồ dùng thân thể chắn trước hài tử kia.

Sao bà nội không gặp đứa nhỏ này? Dương Như Tuyên nhìn ra được đám người này có việc giấu diếm nàng, nhưng trước mắt đứa nhỏ này quan trọng hơn, nàng muốn biết Lư thị đang làm sao.

Lão phu nhân...

Là Như Tuyên sao?

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng nói khàn khàn của Lư thị, Dương Như Tuyên vội vàng đáp lời: Bà nội, là con. Nghe thấy giọng Lư thị, khiến trong lòng nàng an ổn chút.

Vào đi.

‘Vâng ạ’ Dương Như Tuyên đi về phía trước, đứa nhỏ kia lại che ở cửa, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, nàng thở nhẹ, càng xác định đứa nhỏ nầy khẳng định là con trai của Hầu gia, nhìn cái mặt kia, quả thực giống như cùng một khuôn mẫu in ra.

Mà hài tử kia vươn cánh tay ngắn ngủn ra, như là hắn không thể vào đi, thì ai cũng không được đi vào, hồn nhiên lại bá đạo làm cho người ta có cảm giác cũng có vài phần tương tự với Hầu gia, khiến nàng không khỏi ngồi xổm người xuống, rút khăn tay trong lòng ra, khẽ lau nước mắt trên mặt hắn.

Ma ma, đứa nhỏ này tên là gì? Nàng cười hỏi, chỉ vì đứa nhỏ này không vùng vẫy khi nàng lau, một đôi mắt vì nước mắt mà rạng rỡ sáng ngời, khẳng định sau này lớn lên sẽ tuấn dật hơn người.

Hắn... Ma ma không biết nên đáp lại như thế nào, may mà lúc này trong phòng truyền đến giọng nói khiến ma ma nhẹ nhàng thở ra.

Như Tuyên, ôm Doãn Hi vào đi.

Vâng ạ. Giọng Dương Như Tuyên đáp lại, cười với đứa nhỏ, vươn tay nói: Tiểu Doãn Hi, nghe thấy tằng tổ mẫu nói không? Để ta ôm ngươi đi vào gặp tằng tổ mẫu, được không?

Phiền Doãn Hi suy nghĩ rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, thân thể nho nhỏ di chuyển về phía nàng.

Dương Như Tuyên mềm nhẹ ôm hắn lên, cảm giác toàn thân hắn thật sự non mềm, thuận theo để nàng ôm.

Ma ma thay nàng mở cửa, nàng bước đi vào phòng, chỉ thấy trong phòng còn có hai ma ma và nha hoàn đang hầu hạ, nhưng Lư thị lại nằm ở trên giường.

Bà nội, đã tìm đại phu đến xem chẩn chưa? Dương Như Tuyên thấy khí sắc của bà không tốt, thấp giọng hỏi.

Đã xem, đang nấu thuốc rồi. Lư thị đánh giá động tác nàng ôm hài tử.

Tằng tổ mẫu, ôm ôm... Phiền Doãn Hi vừa thấy Lư thị, mắt to thoáng chốc chảy ra hai hàng lệ, tay ngắn ngủn không ngừng hướng về phía bà.

Doãn Hi, tằng tổ mẫu nhiễm phong hàn, không thể ôm ngươi, để nương ôm ngươi, được không?

Dương Như Tuyên nghe vậy cũng
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc