Tiểu thư... Tiểu thư...
Bên tai truyền đến tiếng gọi cực kỳ nhỏ, cùng với tiếng chim hót nơi xa, có vài phần nhiễu, nhưng hơn một khắc (=15 phút) rồi vẫn không thể làm Dương Như Tuyên tỉnh, bởi vì nàng thật sự quá mệt mỏi.
Nàng chưa bao giờ biết thành thân lại chính là chuyện giày vò như vậy, trời chưa sáng đã phải dậy tắm rửa ăn mặc, một đống nghi thức không đếm hết khiến nàng mệt đến hôn mê, rất không dễ dàng chịu được đến khi tiến vào Phiền phủ mới được ngồi yên, nhưng trời mới biết ngồi thẳng lưng mấy canh giờ là chuyện không hề đơn giản.
Trọng điểm là - - nàng không có giường để ngủ.
Đêm động phòng hoa chúc của nàng, thật sự là... Không có gì hay để nói. Nhưng kỳ thật nàng không cần những thứ này, dù sao nàng vì chuộc tội mà đến, vì để cho mình an tâm mà đến.
Chỉ là... Nàng nghĩ, khẳng định hắn cũng rất không hài lòng mối hôn sự này, hoặc có lẽ, đối với hắn, cưới ai làm vợ cũng không có ý nghĩa gì cả, cho nên hắn không cần phải hoà nhã, coi như thêm một nha hoàn để sai phái trong phòng thôi.
Mà nàng, cũng không muốn làm phu nhân Hầu gia, chỉ muốn hắn có thể nở nụ cười thật tâm, nàng muốn thấy hắn cười, không hiểu sao lại có khát vọng này, nàng nghĩ có lẽ bởi vì hai người có quá khứ tương tự, khiến nàng cảm động lây mà gây ra.
Tiểu thư, tiểu thư...
Âm thanh rất nhỏ kia như là Ma Tước líu ríu ở bên tai, khiến nàng hơi cáu.
Không thể yên tĩnh chút sao? Nàng...
‘Bốp’ một tiếng, nàng nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là Hạnh Nhi và Mật Nhi, vậy... Rốt cuộc là ai ném thứ đồ kia vào sau lưng nàng?
Mà hung khí là... Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn chiếc giày trên mặt đất.
Nếu nàng nhớ không lầm, tối hôm qua nàng cởi chiếc giày này trên chân tướng công... Tầm mắt chậm rãi dời lên trên, chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng.
Đôi mắt Dương Như Tuyên khẽ chuyển một vòng, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, nàng đứng dậy khẽ vươn vai, vì gục xuống bàn mà ngủ nên thân thể hơi đau nhức, đi từ từ đến trước mặt hắn.
Hầu gia. Nàng mềm nhẹ gọi.
Ngủ rất tốt? Phiền Bách Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
... Hầu gia khỏe. Rất tốt, nàng cảm nhận được tướng công của nàng rất chán ghét nàng.
Vậy còn không mau múc nước?
A, vâng.”
Nàng quay đầu đang muốn ra cửa múc nước, lại bị Hạnh Nhi và Mật Nhi ngăn lại: Tiểu thư, sao người lại làm công việc múc nước này? Để cho chúng ta làm.
Nhưng...
“Hai người kia là ai, ai cho phép hai nàng vào phòng? Sắc mặt Phiền Bách Nguyên âm trầm, nhìn ra được trong phòng có thêm hai người khiến hắn rất không vui.
Hầu gia, các nàng là nha hoàn hồi môn của ta, mặc lục y... Nàng vội vàng im miệng, thay đổi cách nói: Giọng nhỏ là Mật Nhi, giọng trầm là Hạnh Nhi.
Ai cần biết hai nàng là ai, phòng ngủ của bản hầu gia là nơi các nàng có thể tùy ý bước vào? Ra ngoài!
Mật Nhi thấy thế, một tay kéo Dương Như Tuyên ra phía sau: Hầu gia, chúng ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, đương nhiên phải hầu hạ tiểu thư và Hầu gia, không đợi ở chỗ này thì phải làm sao?
Mật Nhi! Dương Như Tuyên vội vàng kéo nàng ra phía sau, đưa tay bịt miệng của nàng.
Mật Nhi nói chuyện ngay thẳng, nàng nhất thời không kịp ngăn cản, để nàng nói chuyện không nên nói.
Hầu gia, Mật Nhi vô ý phạm thượng, nàng chỉ là...
Muốn bảo vệ chủ tử? Hắn cười lạnh: Sao, bản hầu gia sẽ cắn người sao, vẫn cần hai nàng ở trong phòng che chở ngươi hay sao?
Không ạ.” Dương Như Tuyên giữ chặt miệng Mật Nhi, lấy ánh mắt ý bảo Hạnh Nhi không được lỗ mãng như vậy: Ta lập tức đi múc nước, xin Hầu gia đợi chút.
Nhưng trên thực tế ngay cả Hạnh Nhi tính tình trầm ổn cũng nhịn không được mà phát hỏa, vì nàng và Mật Nhi thấy mặt trời lên cao, tính muốn vào phòng hầu hạ, đã thấy chủ tử gục xuống bàn ngủ... Hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, Hầu gia lại không đồng sàng cộng trẩm với chủ tử, lại để cho nàng gục xuống bàn ủy khuất một đêm, ngụ ý này muốn nàng nuốt vào như thế nào?
Tức giận còn chưa kịp tiêu, hắn lại lấy giày ném chủ tử, thậm chí trước mặt hai nàng muốn chủ tử đi múc nước... Xem ra Hầu gia quái gở này muốn không phải là chính thất, mà là