Khi Tả Mạc nhìn thấy tin tức mà Tiểu Nương đưa tới cũng ngớ cả người.
Bởi Tả Mạc cũng quen biết Lê Tiên Nhi. Trong ấn tượng của hắn, Lê Tiên Nhi là một cô gái mạnh mẽ và kiên quyết, vì thế việc nguyện ý gia nhập Mạc Vân Hải không hề giống với phong cách mà nàng vốn có.
Nhưng sau khí hắn xem xét hết tất cả mọi thứ, lúc đó mới vỡ lẽ hiểu ra, nhưng cũng cảm thấy vô cùng cảm khái.
Không ngờ một thế lực cường đại năm xưa, sau khi phân liệt lại xuống dốc không phanh như vậy. Lại nghĩ tới Thiên Hoàn trước kia chính là một thế lực cực mạnh có thể sánh vai với Côn Luân, thậm chí năm đó Thiên Hoàn còn ra đòn trên thị trường khiến con đường cung ứng tài liệu của Mạc Vân Hải gần như bế tắc.
Vậy mà ai có thể ngờ được, đến hôm nay, Thiên Hoàn lại bị rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận như vậy!
Sau khí cảm khái chán chê Tả Mạc bắt đầu vò đầu bứt tai. Vốn kế hoạch ban đầu của hắn là lợi dụng Thiên Hoàn để thu hút lực chú ý của Côn Luân, còn mình thì lại làm mấy cái thủ đoạn đánh lén, chỉ cần kéo dài được thời gian, chờ đến lúc mình nhất thống Ma tộc, lúc đó sẽ hợp lực lại để vây ngược Côn Luân.
Nhưng đến lúc này hắn mới phát hiện ra, nếu được như thế thì đã quá tốt rồi. Vốn tưởng với cái thế tấn công như trẻ tre ở Bách Man Cảnh thì chỉ mất chút thời gian ngắn thôi, nhưng ai ngờ được thế tấn công ấy lại gặp phải sự chống cự ngoan cường, phòng tuyến của ngũ giới đan xen với nhau như cài răng lược, vì thế muốn công phá chính diện phòng tuyến ấy không biết sẽ phải dùng đến bao nhiêu mạng người để lấp đầy chỗ đó đây.
Lại thêm sự kiên Lê Tiên Nhi gia nhập vào Mạc Vân Hải, khiến kế hoạch của hắn bị rối loạn hoàn toàn.
Hắn cũng đang phân vân, không biết có lên đáp ứng cho Lê Tiên Nhi gia nhập vào Mạc Vân Hải hay không nhỉ? Nhưng mà xem ra chỉ còn cách đáp ứng thôi, phải nhớ rằng Bắc Thiên Hoàn vẫn còn rất đông phù tu luyện khí, lại thêm hai gã đỉnh giai chiến tướng Mục Song và Công Dã Tiểu Dung, nhưng không phải là Tả Mạc không thể không đáp ứng. Nếu như hắn đáp ứng yêu cầu của Lê Tiên Nhi thì đương nhiên Bắc Thiên Hoàn sẽ trở thành địa bàn của Mạc Vân Hải, điều này có nghĩa là cuộc chiến giữa Mạc Vân Hải và Côn Luân sẽ được mở màn.
Như vậy chỉ trong chốc lát, chiến thuật nấp ở một bên triển khai đánh lén đã hoàn toàn phá sản.
Sau một lát trầm tư suy nghĩ, bất chợt Tả Mạc phát hiện ra, vấn đề không phải là hắn có nguyện ý tham gia trận chiến này không, mà thực tế chính là hắn không thể trốn tránh được trận chiến này.
Đã như vầy, vậy thì chiến đi a!
Tả Mạc tính toán thời gian, ắt hẳn giờ này đám người Đại sư huynh đã tới Mạc Vân Hải rồi nha.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Liêu Lâm cảnh giác thăm dò khắp nơi, gã chính là đội trưởng của đội thám báo này, là người phụ trách ba trăm thành viên thám báo
Với tư cách là cựu binh của Chu Tước doanh, tuy vị trí hiện tại của gã không được tốt cho lắm nhưng gã cũng chẳng thèm để ý tới điều đó. Bởi gã biết rõ trình độ của mình đến mức nào, nếu như không phải gã gặp được lão đại, thì e rằng cả đời này gã cũng chỉ là một tiểu điếm viên nhỏ nhoi mà thôi, so với cảnh hiện tại được chỉ huy ba trăm người, gã cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Huống chi đây còn lại là chi thám báo tinh nhuệ nữa chứ
Ở Mạc Vân Hải, cái tên Chu Tước doanh đã trở thành một huyền thoại, và phần lai lịch này cũng mang lại cho gã khá nhiều chỗ tốt, ví dụ như lúc gã mới tiếp nhận tổ đội thám báo này chẳng hạn, vừa nghe thấy gã là cựu binh của Chu Tước doanh là lập tức đám thủ hạ hỗn đản kia phải cúi đầu chịu phục rồi.
Thực lực của Liêu Lâm nếu tính trong cả Chu Tước doanh thì cũng ko được gọi là xuất sắc cho lắm, nhưng tính cách của gã vốn tỉnh táo và cẩn thận, hơn nữa lại có xuất thân từ Chu Tước doanh lên trên người luôn có một loại khí chất rất đặc biệt, luôn luôn tỉ mỉ và cẩn thận. Tính cách này là do năm xưa Tiểu Nương dùng huấn luyện ma quỷ để bồi dưỡng lên bọn họ đấy.
Thoạt nhìn đội hình đội thám báo của gã có vẻ toán loạn trên không trung, nhưng thực tế như thế nào thì chỉ có gã mới hiểu.
Sau khi Côn Luân bắt đầu tấn công Bắc Thiên Hoàn, thì toàn bộ Mạc Vân Hải cũng tiến trạng thái chuẩn bị chiến tranh, từng nhánh từng nhánh Chiến bộ, nhanh chóng được lệnh tập kết. Nhiệm vụ của Liêu Lâm là thanh trừ thám báo của đối phương ở khu vực mà gã phụ trách.
Cái gọi là thám báo của địch nhân, dùng để chỉ một mục tiêu duy nhất, đó chính là thám báo của Côn Luân.
Đội thám báo của Liêu Lâm và Côn Luân cũng đã đụng độ nhau mấy lần rồi, trình độ cá nhân của đội thám báo Côn Luân rất cao, dưới tình huống một đối một, bọn họ không thể nắm chắc được phần tgãg trong tay. Thế nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của bọn họ, vì thế chỉ cần phát hiện ra địch nhân là bọn họ có rất nhiều thủ đoạn để đối phó
Bỗng Liêu Lâm ngẩng đầu nhìn lên.
"Liêu đội, tình hình thế nào rồi?"Gã thủ hạ đứng bên cạnh tò mò hỏi, bởi trong tầm mắt của gã rõ ràng là chẳng có cái gì.
Sắc mặt Liêu Lâm trở nên nghiêm túc hẳn, bởi gã cảm thấy có một cỗ chấn động rất nhỏ xuất hiện, sau đó nhanh chóng lớn mạnh với tốc độ kinh người!
Không! Không phải chỉ có một cổ!
"Địch tập kích!" Liêu Lâm trầm giọng nói.
Nhanh quá. . . !
Từ phía chân trời xuất hiện mấy chấm đen đang lao tới với tốc độ kinh người !
Đến lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận thấy không khí cũng đang rung lên, bởi tốc độ của đối phương quá nhanh, có thể nói là đạt tới mức độ kinh người ấy chứ!
Cao thủ!
Năm bóng người công khai phi hành ở trên bầu trời với tốc độ nhanh kinh người, tốc phi hành quá cao khiến không gian xung quanh vang lên những tiếng rít cực lớn.
Tầng mây dầy đặc dưới chân năm người bị rẽ ra cứ như bị một lưỡi kéo cắt ngang vậy.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động mạnh, Cũng không phải bọn họ chưa được nhìn thấy những loại pháp bảo hay những loại độn thuật có tốc độ được người ta khen ngợi, nhưng loại tốc độ nhanh kinh người như thế này cũng là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy đấy.
Liêu Lâm là người đầu tiên phục hồi lại từ trong khiếp sợ, lúc này tâm trạng gã rất căng thẳng, đinh lên nghênh đón đối phương. Nhưng gã vẫn còn đánh giá quá thấp tốc độ của bọn họ. Chỉ qua thời gian một chớp mắt, bóng dáng của năm người đó đã hiện ra trước mặt bọn họn.
Khi Liêu Lâm nhìn thấy rõ hình dáng của người đứng đầu đội ngũ, cả người gã bỗng cứng đờ cứ như bị sét đánh, trên miệng nghẹn ngào kêu lên: "Vi sư!"
Người cầm đầu đội ngũ nghe thấy Liêu Lâm kêu lên, thân hình khẽ nhoáng lên một cái, rồi lập tức xuất hiện trước mặt Liêu Lâm mà không có chút dấu hiệu nào báo trước. Hành động này của gã khiến toàn bộ thành viên của đội thám báo hiện ra vẻ thù địch, sau đó tất cả hướng về gã đánh tới.
"Dừng lại!" Liêu Lâm như choàng tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng quát mọi người dừng tay.
Lúc này đám đội viên của đội thám báo mới dừng lại trước mặt bóng người kia.
Nhưng ánh mắt của Liêu Lâm lại không dám di chuyển khỏi gương mặt quen thuộc này, bởi gã sợ một khi dời mắt đi lại phát hiện ra đó chỉ là ảo giác của gã, đôi môi gã run rẩy, lắp bắp nói: "Vi sư. . . Vi sư, là ngươi sao?"
Ánh mắt Vi Thắng nhìn kĩ Liêu Lâm vài lần, rồi trên mặt hiện lên vẻ tươi cười: "Ngươi là tiểu Liêu tử?"
Nắm xưa hắn cũng đã chỉ điểm kiếm quyết cho rất nhiều người trong Chu Tước doanh nên cũng khá quen thuộc với một số người, và Liêu Lâm là một trong số những người đó.
"Vi sư! Vi sư! Đúng là các người đã quay trở lại rồi!" Nước mắt của Liêu Lâm không thể kiềm chế được mà lăn dài trên mặt, bộ dáng này của gã khiến đám thủ hạ sợ đến mức choáng váng, từ trước đến nay bọn họ có bao giờ nhìn thấy Liêu đội có bộ dáng như vậy đâu cơ chứ.
Liêu Lâm lau nước mắt trên mặt mình, nhưng khi nhìn thấy mấy người đứng phía sau Vi Thắng, bỗng trái tim gã run lên bần bật: "Vi sư, đại nhân đâu? A Quỷ cô nương đâu ?"
Trên mặt Vi Thắng hiện ra nụ cười ôn hòa, nói: "Một thời gian ngắn nữa bọn họ mới trở vè được. "
"Đại nhân còn sống không? A Quỷ cô nương còn sống không" Liêu Lâm run giọng hỏi.
"ừ, vẫn còn sống!" Vi Thắng cũng hiểu được nội tâm kích động của Liêu Lâm, vì thế hắn dùng thanh âm nhẹ nhàng mang theo lực lượng làm người ta tin tưởng
"Thật tốt quá! Thật tốt quá. . . " Liêu Lâm kích động khiến giọng nói cũng lắp bắp ko mạch lạc.
Vi Thắng đã trở lại rồi!
Tông Như đã trở lại rồi!
Tằng Liên Nhi đã trở lại rồi!
Ngã Ly và La Ly đã trở lại rồi!
Tin tức này lan truyền như một cơn lốc, gần như chỉ trong vòng một đêm đã truyền tới mọi ngoch ngách trong Mạc Vân Hải.
Mạc Vân Hải nổ tung! Toàn bộ thiên hạ đều nổ tung!
Tả Mạc còn sống! A Quỷ cô nương còn sống! Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ sẽ trở về!
Gần như cùng lúc với sự kiện Bắc Thiên Hoàn tuyên bố gia nhập vào Mạc Vân Hải. Sau đó một ngày, Tứ Tiểu Thiền Môn và Cốc Lương Đao cũng thay nhau tuyên bố gia nhập vào Mạc Vân Hải.
Tin tức ấy khiến cả thiên hạ khiếp sợ!
Một thế lực cự đầu đã thành hình, sau khi sát nhập Bắc Thiên Hoàn, Tứ Tiểu Thiền Môn và Cốc Lương Đao, lãnh địa của Mạc Vân Hải đã bành trướng đến mức sắp vượt qua diện tích một cảnh.
Nhưng nếu tính trên phương diện lãnh địa, so với Côn Luân có lãnh đại sánh với hai cảnh, thì Mạc Vân Hải vẫn còn nhỏ hơn rất nhiều
Nhưng nếu tính toán trên phương diện thực lực, thì Mạc Vân Hải lại có phẩn nhỉnh hơn một chút, nhất là phương diện danh tướng. Tính toán thực tế có thể thấy, dưới trướng Mạc Vân Hải có Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Dưỡng Nguyên Hạo, Cốc Lương Đao, Mục Song và Công Dã Tiểu Dung tổng cộng là sáu vị Đỉnh giai Chiến Tướng.
Một đội hình hoành tráng như vậy khiến con số ba đại danh tướng của Côn Luân cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Hơn nữa, sau khi tiếp nhận rất nhiều phù tu luyện khí của Bắc Thiên Hoàn, lập tức thực lực trên phương diện luyện khí của Mạc Vân Hải bay vọt về chất. Vốn Mạc Vân Hải đã giầu có lắm rồi, hiện giờ lại có thêm cả đống danh tướng gia nhập, vì thế có thể dùng từ binh hùng tướng mạnh để miêu ta Mạc Vân Hải lúc này.
Ở trong các cuộc bình xét của mọi nơi, lần đầu tiên Mạc Vân Hải được đánh giá là một thế lực cường đại sánh vai với Côn Luân, tất cả mọi người đều đánh giá thực lực của hai bên cũng sàn sàn như nhau, và đương nhiên hai bên cũng có ưu khuyết điểm thuộc về riêng mình.
Bắc Thiên Hoàn, Tứ Tiểu Thiền Môn, Dưỡng Nguyên Hạo đồng thời gia nhập Mạc Vân Hải, khiến cho toàn bộ Côn Luân vừa sợ lại vừa giận. Đám người Vi Thắng quay về, không chỉ bù đắp lại phần khuyết điểm thiếu chiến lực cao giai của Mạc Vân Hải, mà quan trọng hơn chính là : ổn định lại nhân tâm của cả Mạc Vân Hải. Bởi tất cả mọi người đều biết rõ, Tả Mạc sắp trở về!
Thế cục biến hóa cực nhanh, khiến toàn bộ thành viên của Côn Luân đều cảm thấy trở tay không kịp.
Con vịt đã đặt lên đĩa rồi mà vẫn còn bay được, khiến ai ai cũng cảm thấy uất ức đến cực độ ! Thậm chí ngay cả người hỉ nộ ko thể hiện ra ngoài như Lâm Khiêm, sắc mặt cũng trở lên âm trầm cứ như chẩy nước ra vậy.
Không ngờ Tả Mạc vẫn còn sống!
Lâm Khiêm không thể nào hiểu được, bọn họ thoát thân khỏi Ương Thổ Nguyên bằng cách nào đây!
Nhưng dù có không hiểu thì hắn cũng biết rằng tình hình đã trở nên bất ổn rồi. Tất cả mọi chuyện sẽ được xảy ra như một phản ứng dây chuyền, và ngòi nổ cho điều đó xảy ra chính là sự kiện Tả Mạc còn sống. Chỉ cần Tả Mạc còn sống, thì giá trị của Mạc Vân Hải mới được người ta xem trọng, và những người tài giỏi này mới gia nhập vào Mạc Vân Hải.
Nhưng lúc này không phải lúc hắn phẫn nộ hay uất ức, bởi cục diện bày ở trước mặt hắn là đang ngày càng siết chặt, bắt buộc hắn phải tìm ra cách giải quyết càng sớm càng tốt.
Liệu có tiếp tục tấn công Bắc Thiên Hoàn nữa hay không?
Nếu vẫn còn đánh, vậy có nghĩa là bắt đầu khai chiến với Mạc Vân Hải. Nhưng nếu như không đánh, thì không những Côn Luân trở thành trò cười cho thiên hạ, mà muốn hạ gục Bắc Thiên Hoàn đã không còn dễ dàng như lúc trước rồi.
Vì thế sắc mặt của tất cả mọi người trong Côn Luân đều vô cùng khó coi.
Bởi bọn họ đều biết, Côn Luân vẫn chưa chuẩn bị tốt để khai chiến toàn diện với Mạc Vân Hải. Vốn kế hoạch ban đầu của bọn họ là cướp đoạt khắp nơi để nâng cao sĩ khí, tiếp đó Côn Luân sẽ dần dần thuyết phục các thế lực khác để nuốt họ vào, khi khí thế đã lên cao tới đỉnh sẽ quyết một trận tử chiến với Mạc Vân Hải.
Nhưng lúc này bọn họ buộc phải đưa ra quyết đinh có liên quan đến vận mệnh của Côn Luân.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người Lâm Khiêm, lúc này, ngoại trừ Lâm Khiêm ra thì không ai có cái tư cách này.
Sắc mặt Lâm Khiêm dần dần khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, hắn kiên quyết nói: "Chiến ! Cho dù chúng ta chuẩn bị chưa tốt thì đương nhiên Mạc Vân Hải cũng chẳng chuẩn bị được bao nhiêu. Nếu như cứ chần chừ đến lúc bọn tiêu hóa xong mấy thế lực kia, thì tình huống chúng ta gặp phải sẽ trở lên khó khăn hơn rất nhiều. "
"Vậy thì chiến đi!" Tiết Đông là người đầu tiên đứng dậy, trầm giọng nói: "Tất cả vì Côn Luân!"
"Vì Côn Luân!"
Mọi người đồng loạt đứng dậy, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ quyết tâm không sờn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Công Dã Tiểu Dung nhìn chiến trường hoàng tàn đổ nát, trong lòng cảm thấy nặng nề, khi Lê Tiên Nhi chuẩn bị gia nhập Mạc Vân Hải cũng đã nói cho hắn biết, từ lúc đó hắn đã lâm vào trầm mặc rồi.
Hắn cũng biết quyết định của Lê Tiên Nhi là chính xác. Mà không chỉ hắn biết là như vậy mà cả trưởng lão Mục Song cũng biết, nhưng dù thế trưởng lão Mục Song vẫn khóc rống lên, nước mắt đầm đìa chẩy đầy mặt.
Công Dã Tiểu Dung không khóc, hắn chỉ cảm thấy có chút gì đó như trút được gánh nặng, dù sao tuổi hắn vẫn còn trẻ cho nên cảm tình với Thiên Hoàn không sâu đậm đến mức như trưởng lão Mục Song. Mười năm giãy dụa, mười năm tuyệt vọng, và cũng là mười năm hắn phải sống trong cảm giác vô lực.
Thời gian tiếp theo mới là quan trọng, bởi thể thể hiện của hắn sẽ quyết định cuộc sống sau này của mọi người sẽ ra sao.
Nếu như có thể dùng quân công để đổi lấy cuộc sống tốt hơn cho mọi người, hắn cũng cảm thấy như vậy đã rất không tệ rồi, ít ra đây cũng là thứ mà hắn có thể làm được.
Thực lực của Mạc Vân Hải còn lớn hơn so với hắn dự đoán, lúc này đã có rất nhiều vật tư được bổ xung cho Bắc Thiên Hoàn.
Nhưng trận chiến tiếp theo mới chính là trận chiến tàn khốc nhất.