Thế Giới Tu Chân

Chương 733: Chiến trường

Trước Sau

break
Trong bóng đêm, ở trên không trung của Phần Quỷ Cương đang tỏa ánh hào quang sặc sỡ, dày đặc như mưa trông vô cùng diễm lệ, thân ảnh Tả Mạc dang rộng hai tay giống như một vương giả đang bao quát toàn lãnh địa của chính mình. Hắn ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống tựa muốn khống chế tất cả với bộ dáng thong dong, dường như thời gian lúc này như bị đóng băng một cách tự nhiên.

Ánh sáng hoa mỹ như thế cũng không thể che dấu hắn đang ở bên trong.

Trong nháy mắt, thời gian dường như ngừng trôi, một huyết sắc chưởng ấn vẫn còn nằm yên trên không trung.

Cho dù là đang yên tĩnh trên đó nhưng chưởng ấn huyết sắc kiều diễm kia cũng có thể làm cho người khác cảm nhận rõ ràng, vì nó đang phát ra một khí tức mạnh mẽ, hung ác dị thường.

"Ma Thần Man Chưởng" !

Thật không ai ngờ tới, "Ma Thần Man Chưởng" đó như xé rách thiên địa nguyên khí đang ùn ùn kéo đến, khiến cho người ta có cảm giác như biển cả đang gầm lên với một sức mạnh hết sức mạnh bạo, vậy mà nó có dáng vẻ hết sức bình thường, chỉ là một chưởng ấn có màu đỏ tươi như máu trông rất kiều diễm!

Lúc này ma văn phía dưới sáng bừng lên, trong lòng Tê Giác Ma thần liền chợt sinh ra báo động, nhưng mà tất cả mọi chuyện phát sinh tiếp theo đã vượt quá xa so với tưởng tượng của hắn.

Tràn ngập một sức mạnh mang tính hủy diệt, giống như biển cả gầm thét lên một nguồn sức mạnh cường đại, không hề có dấu hiệu hòa hoãn hay dừng lại.

Thoạt nhìn "Ma Thần Man Chưởng" đang yên tĩnh ngừng lại ở trên không, thậm chí hắn còn ngây ngẩn cả người.

Điều này làm sao có thể ?

Cho dù người kia đỡ được "Ma Thần Man Chưởng" của hắn, hoặc "Ma Thần Man Chưởng" bị đối phương dùng Thần thuật đánh tiêu tan đi nữa, hắn cũng không kinh ngạc đến thế, tình trạng bất động quỷ dị ở trước mắt đã vượt qua hiểu biết của hắn rất nhiều.

Hai tay Tả Mạc dang mở ra, bỗng nhiên từ trong mắt tuôn ra một đoàn hào quang.

Cánh tay phải nhẹ nhàng chuyển động, tiện tay vẫy vẫy, trong miệng hô to một tiếng: "Chuyển".

Mọi người xung quanh đột nhiên bừng tỉnh, thanh âm của Tả Mạc phảng phất vang lên trong lòng bọn họ.

Chỉ thấy Phần Quỷ Cương đang tỏa hào quang rực rỡ, diễm lệ trên không kia bỗng chuyển động vòng quanh Tả Mạc một cách chậm rãi. Trên không trung, phù ma văn đang lơ lững tung bay trong gió, tựa như vừa đột ngột thức tỉnh, chúng nó đan xen nhau chuyển động không ngừng.

Khi thấy hàng vạn hoa văn sáng rực đang hổ trợ lẫn nhau lưu chuyển không ngớt. Mọi người không khỏi hoảng sợ biến sắc, vô số đạo quang ngân bay lượn, cái này sinh ra, cái kia liền bị hủy đi. Chính những người tinh thông ma văn cũng không cách nào nhìn ra chút quy luật nào!

Quá phức tạp !

Bỗng dưng lúc này, mọi người đều cả kinh chưa kịp hô lên thì lập tức xuất hiện thêm một người có thực lực cao siêu vô cùng, trong quầng ánh sáng lộ ra một thân ảnh thoắt ẩn, thoắt hiện.

Đại Ma thần !

Dù là những người ngu ngốc đi nữa, lúc này đều có thể đoán được thân phận của người kia.

Đại Ma thần lúc này trong lòng không ngừng kêu khổ, loại cấm chế trước mắt thật là quỷ dị và cổ quái vô cùng. Chung quanh vô số phù văn và ma văn trôi nổi phiêu phù trong gió, mỗi một cỗ lực lượng được phóng thích đều có tính chất không giống nhau, những lực lượng hỗn hợp này cùng chồng lên một chỗ, tựa như bị trói vào vũng bùn, làm cho hắn không thể nào động đậy được!

Bất luận là hắn dùng loại Thần thuật gì, thì lực lượng như vũng bùn kia liền quấn chặt hắn cuốn lấy không tha.

Đáng ghét !

Ma văn phía trên thanh Liêm đao của Đại Ma thần ẩm ướt đỏ tươi, biểu hiện trong lòng hắn lúc này đang vô cùng phẫn nộ. Thế nhưng hắn cũng là người cực kỳ quyết đoán, biết rõ hôm nay không thể nào đắc thủ, lập tức nghĩ đến việc bảo vệ bản thân mới chính là vấn đề quan trọng nhất. Hắn quyết định thật nhanh, Thần lực quán thể, bảo vệ toàn thân.

Nhưng vào lúc này, xung quanh những phù văn và ma văn đột nhiên lưu chuyển, hắn bỗng dưng bị cứng lại, toàn thân bị xiết chặt.

Vô số lực lượng lưu chuyển loạn xạ, chuyển động quay xung quanh hắn, không ngừng cắt xén, xoắn động, ma hóa luyện thể hắn. Cỗ Thần lực trong cơ thể hắn, dưới tác động của lực lượng xoay chuyển với tốc độ kinh người kia, nhanh chóng bị tiêu hao, hết lần này đến lần khác vô luận là hắn giãy dụa như thế nào cũng đều không thể tránh khỏi bị giam cầm.

Đến lúc này, hắn rốt cuộc mới hiểu rõ ý nghĩa của cấm chế.

Cấm chế này tận dụng đủ mọi lực lượng dòng chảy hỗn loạn, đem toàn bộ khu vực ở bên trong cấm chế biến thành một nấm mồ chứa lực lượng, bất luận thứ gì ở trong nấm mồ này đều sẽ bị phân hóa và đồng hóa.

Dường như hắn đã xác minh được suy nghĩ của mình, huyết sắc chưởng ấn ướt át diễm lệ trên đỉnh đầu bất động kia nhanh chóng tan rã, nhỏ đi, rồi biến mất.

Tên biến thái nào lại nghĩ ra một phương pháp biến thái đến như thế!

Nét phẫn nộ trong mắt Đại Ma thần rốt cục cũng biến mất, thay vào đó bằng một tia sợ hãi. Hắn đã hiểu rõ ý nghĩa đích thực của cấm chế, thế nhưng hắn vẫn chưa rõ lắm Tiếu Ma Qua làm thế nào lại có thể khống chế được những lực lượng loạn lưu có số lượng kinh người này.

Quanh thân truyền đến áp lực càng lúc càng lớn, tốc độ tiêu hao Thần lực đang không ngừng gia tăng, Đại Ma thần biết rõ, nếu không dứt khoát quyết định sớm chỉ sợ sẽ vĩnh viễn trầm luân bên trong cấm chế quỷ dị này.

Đột nhiên trong mắt hắn hiện lên một vẻ nghiêm túc đến hung ác, bỗng nhiên hắn cắn đầu lưỡi lập tức ma văn trên mặt thanh Liêm đao đột nhiên từ đỏ tươi biến thành xám trắng, gương mặt đang căng tròn bỗng khô quắt gầy rộp xuống, trông quỷ dị vô cùng.

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, nghiến răng, nghiến lợi nói: "Tiếu Ma Qua, kể từ hôm nay ta với ngươi không đội trời chung".

Lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã chớp động, lấy mắt thường có thể thấy được thân hình bỗng chốc dần mờ nhạt đi, cho đến khi biến mất chẳng thấy gì nữa.

Đại Ma thần bỗng liều mạng, nên Tê Giác Ma thần liền sinh lòng cảm ứng, hắn hoảng sợ vô cùng, phản ứng cũng cực nhanh, hắn biết rõ rằng hành động lần này đã hoàn toàn thất bại.

Tiếu Ma Qua so với tưởng tượng của bọn hắn rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều!

Trong lòng còn sợ hãi vô hạn, hắn ngó thấy tên thiếu niên Ma thần đang ở trong vùng ánh sáng sặc sỡ huyễn lệ kia, lập tức hiện lên một tia vui mừng, may mắn thay mình không bị lâm vào bên trong vùng cấm chế trí mạng này.

Thừa dịp những người khác còn chưa lấy lại tinh thần, phút chốc hắn đã xuất hiện sau lưng rồi khoát lên vai Vưu Tây Nhã Khắc, cánh tay trái bỗng nổ ra một chùm huyết vụ, bao phủ lấy hai người.

Huyết vụ tan dần, thân ảnh cả hai cũng hoàn toàn biến mất.

*

* *

Chiến đấu trên mặt đất cũng không có ảnh hưởng gì đến dưới lòng đất.

Dưới lòng đất lúc này đồng dạng cũng xảy ra một trường chiến đấu khốc liệt, Hắc Kim Phù Binh cùng Hỏa khô lâu cũng đang đánh nhau vô cùng kịch liệt. Thực lực đại tăng, Hắc Kim Phù Binh lúc này một mực vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong, thế nhưng Hỏa Khô lâu với lợi thế sân nhà, bản thân lại vốn có vài điểm kỳ lạ, cho nên ngược lại vẫn cầm cự được cục diện.

Điều này làm cho Hắc Kim Phù Binh khó chịu đến cực độ, cả tế đàn xung quanh Hắc Kim Phù Binh đều vang lên tiếng hét chói tai cùng với những lời nói nhảm vang dội.

"Cái đồ bộ xương cốt rách nát bị cháy dỡ nhà ngươi, ta mắc mửa muốn chết khi ngửi thấy mùi ẩm mốc, thối nát của ngươi, đã bị chôn nhiều năm như vậy rồi sao vẫn còn sân si thế? Ngoan ngoãn đi rồi ta siêu độ cho ngươi, để ta tích cóp được chút công đức nữa chứ, ngươi mà được chui vào bụng tiểu gia đó là phúc khí tu luyện cả đời của ngươi đấy, bao nhiêu con thú xin xắn ngoài kia cầu còn chẳng được nữa kìa, mau đến đây đi cưng..."

Theo hắn nghĩ, nếu có được một con Hỏa khô lâu Thần lực tinh thuần như thế, chẳng khác nào toàn thân đang phơi phới vì hương vị mê người của món sườn kho tàu thượng hạng vậy, do đó hắn khôngngừng lải nhải, thỉnh thoảng lại xen lẫn âm thanh nuốt nước miếng ừng ực rất rõ ràng.

Bản thân Hỏa Khô lâu vốn có chỉ số thông minh không thấp, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.

Bỗng dưng, thân thể Hỏa khô lâu bị cứng đờ, rồi một bàn tay được bao phủ bởi quầng ánh sáng tím xuyên thấu qua trán. Tất cả hỏa diễm đột nhiên biến mất, xương cốt sáng bóng lập tức ảm đạm.

Bùm !

Bộ xương khô lập tức hóa thành tro bụi, vương vãi khắp nơi.

Ngọn lửa tím trong mắt A Quỷ rực sáng kinh người, phảng phất như muốn phun trào ra. Tử vong Thần lực trong thân thể Hỏa khô lâu so với những Quỷ tướng bọn hắn từng gặp bên ngoài, không biết mạnh mẽ và tinh thuần hơn bao nhiêu lần. Nếu so sánh Thần lực của đám Quỷ tướng kia giống như một con suối nhỏ, thì Thần lực của Hỏa Khô lâu chính là một con sông lớn không ngừng chảy mãnh liệt.

Hắc Kim Phù Binh nét mặt mếu máo như khóc lóc: “Thịt sườn kho tàu của ta bay mất rồi !”

"A... ! Các ngươi đều ra hết đây cho ta..." Hắc Kim Phù Binh với nét mặt bi thương như gần chết liền xoay người kêu to oa oa rồi hướng đài cao ở trung tâm tế đàn phóng tới.

Ba ba ba !

Có ba pho tượng khác lập tức bị nghiền nát, ba con quái vật hiện ra trước mặt hắn. Một con quái vật đầu dê, một con đầu trâu và một con quái vậy hình ưng.

Hắc Kim Phù Binh không những không sợ, ngược lại hai mắt tỏa sáng, trong miệng oa oa mà kêu to: "Của ta, tất cả đều là của ta!"

Vừa men theo động khẩu tiến vào, Tả Mạc nghe được lời thét này tức thì hai chân suýt nữa lảo đảo, trong lòng xấu hổ vô cùng: "Cái giọng này, sao lại giống với giọng của ca thế nhỉ?"

Vừa giải trừ được sự uy hiếp của Ma Thần Điện, tâm trạng của Tả Mạc lập tức trầm tĩnh trở lại, uy lực của Vương Cấm Thương Khung khiến cho hắn rất yên tâm. Vì thế vừa rồi phát hiện ra không thấy A Quỷ đâu, nên trong lòng Tả Mạc mới sợ hãi mà vội vàng tìm kiếm.

Vừa thấy A Quỷ vẫn bình yên vô sự, hắn như giải tỏa được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.

Khi ánh mắt hắn hướng tới đài cao ở trung tâm tế đàn, lập tức thân thể không khỏi chấn động, rồi đột nhiên trong mắt quang mang đại thịnh !

*

* *

Trước ngày phát sinh ra trận chiến, dường như bóng ma của một trường ác chiến dần dần trở nên nhạt nhòa trong lòng của mọi người. Bởi vì trên một phương ác chiến đã chứng thực ra đó là Côn Luân kiếm tu, hơn nữa lực lượng toàn tiếp cận tu vi Phản Hư kỳ, làm cho cả tòa thành này vốn rất yên bình nay đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.

Côn Luân !

Cho dù là tại Ma giới, cũng chẳng ai mà không biết, vô luận là Ma tộc có căm hận, thù ghét như thế nào đi nữa, cũng đều không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ của nó. Cùng sự kiện sụp đổ của Huyền Không tự cộng với tình hình Tây Huyền như mặt trời sắp lặn kia lại hoàn toàn trái ngược với Côn Luân, càng ngày càng trở nên lớn mạnh, càng làm cho người ta thêm sợ hãi không thôi.

Lại thêm một nhân vật… bỗng dưng xuất thế, kinh tài tuyệt diễm chính là Lâm Khiêm, hiện là người nối nghiệp xuất sắc nhất, cực lạ kỳ trong đoàn chiến bộ, nhờ đó so với các môn phái khác thì Côn Luân càng thêm đáng sợ.

Đó là khi rời xa chiến tuyến của Ma tộc, những cuộc bàn tán về Côn Luân không khỏi không làm cho người ta phải biến sắc.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này, bỗng xuất hiện nhiều tin tức mới vô cùng nóng hổi, đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người. Đó là Ma Thần điện xuất hiện nơi trọng yếu Phần Quỷ Cương, nhất thời trở thành tin sốt dẻo nhất của mọi vấn đề. Ma Thần điện đã từng được cho rằng, có khả năng tập hợp tất cả các thế lực Ma tộc lại làm một.

Thế nhưng không ai thèm quan tâm đến người thất bại cả.

Bởi vì toàn bộ Ma giới mãi đang bàn luận về một cái tên, đó là Tiếu Ma Qua, quả thật Tiếu Ma Qua như mặt trời ban trưa vậy.

Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua, tuy tất cả các thế lực lớn đều cố ý giữ bí mật, nhưng Đại Ma thần bị bại trước khi rút lui đã tức giận la toáng lên mà gây huyên náo làm cho mọi người đều biết. Nếu lúc trước, Tiếu Ma Qua chỉ có thể coi là một gã cường giả đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi mới xuất hiện, thì bây giờ tuyệt đối không có người nào dám nghĩ như vậy.

Vài ngày trước trận ác chiến, cũng chẳng có ai quan tâm tới.

Cũng không ai biết được ở một nơi sâu thẳm dưới lòng đất bên ngoài thành, cũng có một trường chiến đấu thê thảm, ác liệt đang diễn ra.

Dưới lòng đất khoảng ba mươi dặm, có một chiếc huyết kén ước chừng cao tầm một người.

Huyết dịch từ trong Thí Thần huyết kiếm chảy ra và lan về phía huyết kén, rồi dọc theo đường ống của huyết kén đó rót vào cơ thể của Vi Thắng, mà một ít máu của Vi Thắng cũng theo đường ống kia chảy ngược vào lại Thí Thần huyết kiếm.

Trong cơ thể của Vi Thắng bây giờ chẳng còn một giọt máu nào của chính mình cả.

Mỗi một giọt máu huyết của Thí Thần huyết kiếm chính là do trước giờ đã chém giết vô số cường giả nên nó đã hấp thụ được tất cả máu huyết của bọn họ, rồi dần dà theo năm tháng nó đã uống no nê lượng máu huyết đó.

Những máu huyết này chính là những giọt máu anh hùng, bao gồm tất cả lực lượng của các cường giả khi còn sống, thậm chí tâm niệm của họ, hay oán hận của họ... cũng đều được chứa trong đó một lực lượng tinh thuần đến kinh người.

Tuy nhiên mỗi một giọt máu đều tựa như một chất kịch độc.

Nếu đổi lại là người khác, bất luận là ai thì mỗi một giọt đều là chất độc trí mạng. Vì những tâm niệm của các cường giả này mạnh mẽ đến cỡ nào chứ, đứng trước tâm niệm cường đại của bọn họ thì linh hồn của những người bình thường sẽ lập tức hóa thành mây khói. Cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là cơ thể tự bạo mà chết.

Nhưng Vi Thắng thì không chết, dù máu tươi trong cơ thể hắn đã bị thay đổi thành những giọt máu anh hùng kịch độc kia.

Bởi vì, hắn là Vi Thắng. Thực lực của hắn có thể không đủ mạnh, nhưng ý chí của hắn thì tuyệt nhiên không hề kém hơn bất kỳ kẻ nào.

Lúc này, trong cơ thể hắn dần dần trở thành một chiến trường, mỗi nơi trong đó đều là những bãi chiến trường vô cùng thảm liệt, hoặc là mệt mỏi, hoặc là chết...

Chương 734 : Viễn cổ Thần binh

Tác giả : Phương Tưởng

Dịch giả : nhatchimai0000

Biên dịch : Chiêu Nhi

Biên tập : Mỹ Nam Tử

Nguồn : bachngocsa

Động tác của Tả Mạc cực nhanh.

Tả Mạc vừa mới lĩnh ngộ vài điều trong Vương Cấm Thương Khung, hắn vừa ra tay chính là sát chiêu. Một vòng kim quang đột nhiên hiện trên tay hắn, bàn tay lẳng lặng vươn ra không một tiếng động hướng về Ngưu Thủ Quái mà vỗ.

Một đạo chưởng ấn màu vàng kim thoát khỏi tay.

Nếu như Tê Giác Ma Thần nhìn thấy đạo chưởng ấn này thì tròng mắt nhất định lòi cả ra ngoài mất, ngoại trừ chưởng ấn có dạng như chất lỏng màu vàng kim mà không phải là màu máu ra thì hoàn toàn giống y hệt...

“Ma Thần Man Chưởng” !

Dù là Đại Ma Thần hay Tê Giác Ma Thần, bọn họ đều không thể tưởng được chỗ tuyệt diệu của Vương Cấm Thương Khung không phải ở chữ "Cấm" mà chính là chữ "Vương". Trong cấm chế của Tả Mạc, chữ "Vương" mới là tất cả, là toàn bộ điểm trọng yếu, mạnh nhất.

Hắn đã lĩnh ngộ tất cả những biến hóa của cấm chế, thậm chí hắn cũng hiểu rõ những biến hóa nhỏ nhất như nằm trong lòng bàn tay.

“Ma Thần Man Chưởng” bị giam cầm trong cấm chế, Tả Mạc đã mày mò tìm ra được vài điểm biến hóa của nó, nên khi ra tay lại có bảy tám phần giống nhau. Tuy nhiên sở học của hắn chính là tu luyện Thái Dương Thần lực, vì thế khi ra tay chính là kim chưởng, tính chất hung ác dã man đã giảm bớt đi nhiều, nhưng trái lại khí tức cương mãnh rừng rực lại bạo tăng.

Âm khí dưới đất nồng đậm không có lợi cho người khác, mà Thái Dương Thần lực của Tả Mạc đúng lúc lại chí dương chí cương, vì thế vừa ra tay đã giống như canh nóng dội ngay vào tuyết lạnh.

Trong con mắt của Ngưu Thủ Quái hiện lên một tia sợ hãi, Kim Chưởng Ấn tuy nhỏ bé mà ẩn chứa sức mạnh kinh khủng làm nó run sợ từ đáy lòng. Nó nhanh chóng bứt ra rồi vội vàng thối lui, thế nhưng không rõ từ đâu, một bàn tay màu tím phút chốc xuyên thủng đầu lâu của nó.

Tả Mạc và A Quỷ phối hợp rất ăn ý, Tả Mạc ra tay thanh thế kinh người giống như lôi đình vậy, làm cho tâm thần đối phương rung động mất cảnh giác. Còn A Quỷ lại rất quỷ mị, một kích chí mạng được phát huy đến mức vô cùng tinh tế.

Bổn cũ soạn lại, hai người Tả Mạc và A Quỷ tiếp tục phối hợp, một luồng sáng vàng chói mắt với một quầng sáng tím nhanh chóng tiếp tục thu thập Ưng Thủ Quái. Sau đó A Quỷ liền hấp thu Thần lực trong thân thể lưỡng quái đó, lúc này ngọn lửa màu tím cháy trong đồng tử cũng dần dần thu lại hào quang, khôi phục lại vẻ ảm đạm, nhưng trên trán của nàng có xuất hiện thêm một dấu ấn gì đó nhàn nhạt.

Trong lòng Tả Mạc chợt nghĩ, cái này là Bất Tử Thần Ấn sao?

Nhớ tới câu nói của lão già kia, Tả Mạc vội vàng lấy ra Kết Già Hương. Trong ánh mắt của A Quỷ lộ rõ tia khát khao, tựa như ngửi thấy được mùi của Kết Già Hương vậy, Tả Mạc thấy thế bèn đưa Kết Già Hương cho A Quỷ.

Mỗi hạt Kết Già Hương này ước chừng cỡ hạt đậu tằm, lại có hình dạng khác nhau, màu sắc xám trắng. Khi vừa lấy ra, mùi hương bốc lên tràn ngập. Đây là một loại hương đặc biệt cực độc, khó có thể cảm nhận được hương vị của nó, ngay cả Tả Mạc cũng không nhịn nỗi mà cổ họng tự nhiên giật giật.

Hắc Kim Phù Binh rướn cổ lên nhìn chằm chằm vào Kết Già Hương trong lòng bàn tay của A Quỷ, dường như là nó đã quên khuấy đi mất Dương Thủ Quái, lúc này khóe miệng nó chảy ra vài giọt óng ánh.

Dương Thủ Quái cũng ngừng lại, nó cũng nhìn chằm chằm vào Kết Già Hương trong lòng bàn tay A Quỷ.

A Quỷ nuốt trọn Kết Già Hương.

Hắc Kim Phù Binh kêu thảm “Á...” một tiếng, mặt mũi tràn ngập vẻ bi thống. Nó quay sang giận dữ nhìn Dương Thủ Quái, trong miệng lách cách thốt ra: "Của ta, của ta, của ta..."

Dương Thủ Quái còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Hắc Kim Phù Binh đánh cho không ngóc đầu lên nỗi.

Tả Mạc nhìn sang một lúc lâu, hắn cảm thấy Hắc Kim Phù Binh không cần hỗ trợ mới dời ánh mắt qua chỗ khác. Sau khi A Quỷ nuốt Kết Già Hương thì lập tức khoanh chân ngồi xuống, toàn thân thỉnh thoảng lập lòe ánh sáng tím.

Thần sắc của A Quỷ vẫn bình tĩnh, Tả Mạc có chút yên lòng. Ánh mắt của hắn lại một lần nữa hướng về bộ Cốt Giáp trên đài cao kia.

Hắn lắc mình một cái đã xuất hiện bên cạnh Cốt Giáp.

Nhìn tận nơi chiếc Cốt Giáp này hắn mới thấy được chỗ bất phàm của nó. Sở dĩ tế đàn được dựng chỗ này chính là đã lựa chọn cực kỳ xảo diệu, phía dưới tế đàn có một cửa động âm mạch, cho dù là bộ Cốt Giáp thông thường đi nữa nhưng được âm khí tẩy luyện qua vài vạn năm như vậy, thì bản chất cũng sẽ thoát thai hoán cốt mà trở nên cực kỳ đặc biệt.

Đừng nói chi bộ Cốt Giáp này, tuy Tả Mạc không thể biết rõ nó được chế thành từ loại xương cốt nào, nhưng bản chất nó không giống với vật phẩm thông thường.

Tế đàn đã được dựng lên từ thời kỳ viễn cổ, cách đây phải trên vạn năm. Căn cứ theo trên Kim Diệp ghi lại, mỗi loại tế đàn phụ thuộc vào rất nhiều thứ, có hình dạng to nhỏ khác nhau. Tất nhiên điều này không phải đúng tuyệt đối, không phải tế đàn của bộ lạc nào cũng dựa trên sự to lớn và hoa lệ, nhưng đều có một điểm chung đó là nếu pho tượng thủ vệ thần kỳ thì nhất định tế đàn cũng phải rất kỳ lạ.

Pho tượng thủ vệ của tế đàn biểu tượng cho sự quan trọng của tế đàn đối với bộ lạc ấy.

Thời đại Viễn Cổ cách nay quá mức xa xôi, những hiểu biết của Tả Mạc đối với chúng phần lớn là thông qua Kim Diệp và Thanh Lâm, lưu lại trí nhớ trong hắn nên mới có thể hiểu những vấn đề này. Do Kim Diệp tối nghĩa khó hiểu, còn Thanh Lâm đã trải qua trên vạn năm rồi nên có rất nhiều chuyện trong ký ức cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Tài liệu từ thời Viễn Cổ rất khác xa với hiện tại, thời kỳ đó là thời đại Hoang Thú hoành hành, nên các loại tài liệu đều rất trân quý, nó có thể tồn tại bồi luyện qua thêm vài vạn năm đến nay thì phẩm chất càng thêm phi phàm.

Mỗi một khối xương cốt giống như một cây thủy tinh màu tro, trong suốt, sáng long lanh và không lẫn một tia tạp chất nào. Quy mô của nguồn âm mạch này hiển nhiên rất khổng lồ, ẩn chứa âm khí cực kỳ kinh người. Âm khí dâng lên giống như nguồn nước chảy xiết, không ngừng ăn mòn tẩy luyện bộ Cốt Giáp.

Âm khí cực kỳ nồng đậm làm cho Tả Mạc chưa thể thích nghi ngay được.

Những vật phẩm khác cùng thời đại lại không giống với Cốt Giáp, tạo hình của chúng rất tinh xảo, đẹp đẽ khác thường. Cốt phiến nhỏ bé bị mài mòn đến cực mỏng, chúng được xếp chồng lên nhau như lông chim, mà gây chú ý nhất là ở hai biên được cấu tạo bằng hai đoạn cốt nhận.

Hai đoạn cốt nhận này màu trắng bạch, không lẫn với màu nào khác, nó khá tương phản trên nền cây xương thủy tinh màu tro trong suốt kia. Đường vòng cung vừa quái dị lại quỷ dị, Tả Mạc vừa nhìn thấy trong lòng cũng rét run.

Tả Mạc thò tay sờ bộ Cốt Giáp, khi ngón tay vừa chạm tới Cốt Giáp thì bỗng nhiên có thanh âm xoẹt một tiếng, đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhức kịch liệt.

Đồng tử Tả Mạc đột nhiên trợn tròn, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ. Hắn giơ ngón tay lên trước mặt thì thấy đầu ngón tay bị một vết thương rất nhỏ. Mặt Tả Mạc tái mét, càng thêm khiếp sợ vài phần. Hắn tự biết thân thể của mình đã rèn luyện đến trình độ cường hãn thế nào, nếu phi kiếm thông thường chém vào người, chưa kịp làm hắn tổn thương đã tự gãy rồi.

Âm khí biến thành khí nhận.

Nhưng cái mà Tả Mạc khiếp sợ không phải là âm khí nhận, rốt cuộc hắn cũng đã nhận ra tại sao cái pho tượng cốt giáp phải cúng cho tế đàn.

Thần binh!

Nhất định đây là một thanh Thần binh từ thời Viễn Cổ còn sót lại!

Đây mới là Thần binh chân chính!

Khuôn mặt Tả Mạc sửng sốt, vẻ vui mừng không lẫn đi đâu được, chuyện tốt như thế mà hắn lại tự nhiên gặp giữa đường. Tính chất của bộ Cốt Giáp chỉ thuần âm nên không thích hợp với hắn, nhưng lại vô cùng thích hợp với A Quỷ. Do A Quỷ tu luyện Bất Tử Thần Lực nên bản thân mang khí tức tử vong, Cốt Giáp này cũng tương ứng với nàng, đầy đủ khí tức tử vong, không ngờ cả hai lại vừa vặn phù hợp với nhau.

A Quỷ tỉnh dậy, lẳng lặng hiện thân không một tiếng động bên cạnh Tả Mạc, con mắt nhìn chằm chằm vào bộ Cốt Giáp.

Tả Mạc cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh bèn quay sang nhìn, ấn ký trên trán A Quỷ thay đổi càng thêm rõ ràng, đó là một kết ấn nhỏ dạng xiềng xích kỳ lạ có màu tím nhạt.

A Quỷ dường như xinh đẹp hơn !

Tả Mạc sững sờ, chăm chú quan sát A Quỷ. Hắn nhìn kỹ thì thấy những vết sẹo chằng chịt trên mặt A Quỷ đã bị mờ đi, trên khuôn mặt kéo ra một làn da non, trắng nõn nhẵn nhụi. Khuôn mặt thanh tú ôn nhuận, chiếc cằm thon gọn, Tả Mạc lờ mờ nhìn thấy hình bóng thiếu nữ đang e thẹn trong không trung. Tả Mạc theo bản năng xòe bàn tay ra sờ lên khuôn mặt A Quỷ.

A Quỷ vẫn lặng yên không né tránh.

Cảm giác mềm mại khác thường từ đầu ngón tay truyền lại, trái tim Tả Mạc không hiểu sao lại đập mạnh, bỗng nhiên mặt A Quỷ ngã vào bàn tay Tả Mạc rồi áp hẳn vào bàn tay ấy.

Trái tim Tả Mạc lại càng đập mạnh hơn, máu dồn lên mặt nhưng tay lại không cam lòng buông ra.

So với loại Thời Gian Tĩnh Chỉ của cấm chế Vương Cấm Thương Khung, thì rõ ràng ngay tại thời khắc này, thời gian mới thật sự đứng lại.

"Ha ha! Mùi vị này! Đúng là mùi vị này! Thật quá mỹ diệu!"

Tiếng cười rộ lên của Hắc Kim Phù Binh từ đâu truyền đến, nó vừa mới tiêu diệt xong Dương Thủ Quái, hiện đang hút Thần lực của nó. Tả Mạc bỗng dưng bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng, thần tình hoảng hốt. Hắn vội vàng thụt tay lại, rồi giả vờ cầm bàn tay của A Quỷ lên để kiểm tra.

Thật bất ngờ, vẻ giả vờ giả vịt biến mất ngay tức khắc, thần sắc Tả Mạc trở nên chăm chú hơn.

Thần lực trong cơ thể A Quỷ lại cường đại hơn mấy lần so với lúc trước. Thần lực trở nên mênh mông làm cho Tả Mạc kinh hồn táng đảm. Cũng may Thần lực của A Quỷ có vẻ nhận ra Tả Mạc nên không có chút nào đối địch với Thái Dương Thần lực của hắn, trái lại còn vui sướng đón chào.

Song, sắc mặt Tả Mạc lại càng thêm ngưng trọng.

Sợi xích màu tím trói buộc A Quỷ trở nên chặt chẻ hơn, hoa văn trong sợi xích lại càng trở nên tinh xảo phức tạp, bên trong sợi xích đó thỉnh thoảng còn phát ra ngọn lửa màu tím yếu ớt.

Bất Tử Thần lực càng mạnh thì hồn phách bị trói buộc của A Quỷ càng thêm lợi hại. Tuy thế, Tả Mạc hơi yên tâm vì thấy hồn phách A Quỷ dường như trở nên ngưng thực hơn rất nhiều. U Hủ Chuyển Sinh Liên kết hợp với Kết Già Hương đã trợ giúp rất nhiều cho nàng. Thiếu nữ áo trắng như tuyết, thần thái điềm tĩnh, trên trán vẫn có một kết ấn màu tím như cũ.

Lần này hồn phách A Quỷ vẫn chưa nhận biết được Tả Mạc.

Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn vào tà áo trắng như tuyết của A Quỷ thì khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười ngượng ngùng, trái tim Tả Mạc không hiểu tại sao lại đập mạnh.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên chân mày khẽ động.

Dịch An đến rồi!

*

* *

Bên ngoài hỏa tuyến, tâm trạng Dịch An chưa bao giờ hoang mang, tuyệt vọng đến như thế. Rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn hắn từ phía sau như châm, như chích vào lưng, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể mặt dầy mà đứng yên chống đỡ.

Hắn vừa mới nhìn thấy Ma Thần Điện bị đánh cho bỏ chạy, thế là tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn coi như tan thành mây khói. Chỉ có thế lực mới trỗi dậy của Hiệp hội Ma Binh sư mới có thể giúp Dịch An không lo sợ, đối phó với con quái vật khổng lồ như Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, thì Vật Hi Đường chắc chắn không có một khả năng sống sót nào.

Đường sống duy nhất bây giờ là ôm chặt Tiêu Vân Hải, à không, là Tiếu Ma Qua mới đúng!

Hai cái tên này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, Tiêu Vân Hải là Ma Binh đại sư, đại biểu cho lợi ích, còn Tiếu Ma Qua là cao thủ Thần lực vẫy vùng một phương, hắn đại biểu cho thực lực sinh tồn.

Dù trong hoàn cảnh nào thì cứ phải sống sót đã rồi mới tính đến lợi ích.

Dịch An là người làm ăn, hắn hiểu rằng muốn đối phương tiếp nhận mình thì bản thân phải chứng tỏ được giá trị, Vật Hi Đường phải chứng minh là rất có giá trị mới được. Đừng tưởng rằng Dịch An vì Tiếu Ma Qua mà kết thù với Trưởng Lão Hội của Yêu tộc, nếu đối phương sợ phiền toái thì có thể phủi tay làm như không hề hay biết.

Bây giờ cái có thể làm Tiếu Ma Qua coi trọng chính là Tố Ảnh Hồn Ti Thảo!

Tiếu Ma Qua chấp nhận lấy Địa Ma Binh để đổi được Tố Ảnh Hồn Ti Thảo, đủ thấy rõ tầm quan trọng của Tố Ảnh Hồn Ti Thảo đến dường nào.

Hắn lẳng lặng đứng yên bên ngoài hỏa tuyến để chờ đợi Tiếu Ma Qua gọi vào.

Trước mặt bao người mà tỏ thái độ như thế thì có nghĩa là hắn không còn đường khác để lui, Trưởng Lão Hội của Yêu tộc ở đằng sau đưa ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn, vẫn cắn răng kiên trì chờ đợi.

Hắn đứng bên ngoài hỏa tuyến lâu như thế mà các Trưởng lão Yêu tộc vẫn không có người ra tay, đủ thấy bọn họ rất kiêng kị Tiếu Ma Qua.

Điều này càng làm cho Dịch An thêm tin vào quyết định của mình.

Nhưng điều làm hắn tin tưởng hơn, chính là cái trong chiếc hộp hắn đang cầm đây.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc