Trầm Dục nhìn đối phương, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, không biết vì sao, khổng tước vương linh trong tay hắn không gì không phá nổi vậy mà không thể khiến hắn cảm thấy chút an toàn nào. Gia hỏa trước mặt ngay cả đứng cũng không vững, liêu xiêu không có bất cứ khí chất nào của cao thủ tựa như tửu quỷ đâu cũng có thể thấy.
Nhưng tửu quỷ như vậy lại khiến hắn cảm nhận được sự sợ hãi.
Hắn không biết vì sao, là do quyền sau nặng hơn quyền trước kia? Hay là vẻ mê dại ngửa mặt cười như điên của Tiếu Ma Qua?
Rất nhanh ánh mắt Trầm Dục bình thường trở lại, sức mạnh cường đại mà khổng tước vương linh truyền tới tay khiến cảm giác sợ hãi vừa mới xuất hiện liền biến mất không còn tăm hơi.
Hắn khẽ cười một tiếng, sự hoảng sợ kia thật không có căn cứ, đối phương phải sợ hãi chính mình mới đúng.
Biểu hiện của Tiếu Ma Qua vừa rồi khẳng định đã làm mọi người chấn kinh, nhưng đây không phải điều mình muốn sao? Đối thủ càng mạnh thì khi ngã xuống dưới khổng tước vương linh của mình sẽ khiến truyền kì càng thêm sống động.
Đây chính vị thiên tài có thể dẫn động Tinh Di Sa Dã đó!
Nhưng tất cả sắp kết thúc rồi!
Trong lòng Trầm Dục mặc niệm, ánh mắt lạnh đi, tay phải vung lên.
Khổng tước vương linh hóa thành một đạo vương thải lưu quang đánh về phía Tả Mạc cách đó không xa!
----------------------------
Tả Mạc lộ vẻ thống khổ.
Trọng quyền liên tục khiến liệt hỏa trong người hắn như bị đập mạnh, mỗi lần đập mạnh liệt hỏa lại kích động. Chẳng qua nó bị sức mạnh của thái dương tinh loại và thập ô thiên nghi áp chế nên vẫn chưa kích động tới cực hạn thôi.
Lúc khua quyền không cảm thấy nhưng khi dừng lại, biển lửa kia lại nổ tung, hóa thành vô số tế lưu thẩm thấu khắp cơ thể Tả Mạc.
Trong nháy mắt, Tả Mạc cảm thấy đầu ong ong, vốn đầu óc đã không sáng suốt gì giờ trở nên trống rỗng.
Đồng thời điểm, ba mặt trời vẫn luôn chậm rãi di chuyển trên lưng hắn bỗng dừng lại.
Ma văn thái dương ở ngực sáng rực lên, dọc theo kim tuyến nhanh chóng lan tràn về ba mặt trời phía sau!
Bốn mặt trời đột nhiên phát ra quang mang chói mắt.
Đám hỏa tinh dưới chân Tả Mạc đột nhiên sáng rực lên, chúng giống như những ngôi sao. Bỗng, chúng tựa như bị nam châm thu hút mà xoay quanh tay phải của Tả Mạc.
Tê!
Một tiếng động rất nhỏ vang lên.
Trong nháy mắt, thái dương ở lòng bàn tay phải đột nhiên tỏa ra quang mang vô cùng chói mắt. Vầng mặt trời thứ năm của thập ô thiên nghi đã khởi động!
Ầm!
Không ai ngờ tới, vốn vầng mặt trời thứ năm chẳng khác gì lắm so với bốn vầng mặt trời kia lại có thể tạo ra vô số kinh ngạc cho mọi người.
Vị trí của nó quá mẫn cảm, tay phải của Tả Mạc, đây chính là nơi có vòng xoáy!
Vô số sức mạnh cuồng bạo điên cuồng tràn ra từ thái dương ở tay phải của Tả Mạc. Trong chớp mắt, thái dương ở tay phải như sắp nổ tung. Trong những lực lượng này còn có cả thần lực.
Bỗng, quang mang của nó trở nên ảm đạm, một khí tức khác hẳn với các thái dương khác xuất hiện ở tay phải Tả Mạc.
Bên cạnh hoa văn thái dương này lại xuất hiện rất nhiều đốm nhỏ, giống như hình ngôi sao vậy.
Những điểm hỏa tinh kia giống như những ngôi sao màu đỏ không ngừng xoay quanh thái dương.
Dưới chân Tả Mạc bỗng xuất hiện một vệt sáng màu đỏ đậm, ngoan cường chống cự lại hắc ám.
“Giới!” Trong đám đông vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi.
Tiếng thét này khiến Tả Mạc giật mình, cảm giác say trong vô thức biến mất, tầm mắt bỗng trở nên rõ ràng.
Vì vậy hắn có thể nhìn thấy một đạo ngũ thải quang mang đang bay tới trước mặt.
Trong nháy mắt, cảm giác cực kì nguy hiểm khiến lông khắp người hắn dựng đứng lên!
Không chút nghĩ ngợi, tay phải hắn vung lên.
Những điểm hỏa tinh đang xoay quanh tay phải hắn lao về phía đạo lưu quang kia.
----------------------------
Sư Nguyệt Nghệ đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn vào những điểm hỏa tinh kia, trên mặt hiện lên vẻ kích động.
Lúc này không ai chú ý tới hắn, mọi người đều đang tập trung vào trận đấu. Trong lòng bọn họ có dự cảm, lần này tất sẽ có một người ngã xuống!
Tốc độ của điểm (viên) hỏa tinh kia không nhanh, trước mặt khổng tước vương linh tựa tia chớp kia thì giống như rùa bò.
Một đầu của khổng tước vương linh tiến vào trong hỏa tinh.
Một cảnh tượng hiện ra khiến người ta mắt trợn tròn mồm há hốc!
Trong nháy mắt khi khổng tước vương linh không gì không phá được tiếp xúc với hỏa tinh tốc độ liền chậm lại, khi nó đâm vào được một nửa thì tốc độ chậm như ốc sên.
Tư!
Mũi nhọn của khổng tước linh bỗng bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp khổng tước vương linh!
Hô!
Trong nháy mắt khổng tước vương linh biến thành một đống tro tràn.
Ngay khi mũi nhọn của khổng tước vương linh bốc cháy thì Trầm Dục đứng đó không trợn tròn mắt nhìn, như bị sét đánh không chút nhúc nhích, ngây ra như phỗng.
Không ai chú ý tới, một nhóm lửa bỗng xuất hiện dưới chân hắn.
Khi Trầm Dục chú ý tới thì ngọn lửa này bỗng tăng vọt, trong nháy mắt nuốt chửng hẳn. Tiếng kêu thảm thiết từ trong hỏa diễm truyền ra.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sởn tóc gáy thôi không vang lên nữa, hỏa diễm nhanh chóng biến mất, ở chỗ đó không còn thứ gì nữa.
Điểm hỏa tinh kia bay ngược trở về, một lần xoay quanh tay phải Tả Mạc. Chúng nó dần thay đổi hình dạng, trong nháy mắt, chúng nó tựa như một chiếc vòng tay màu đỏ quấn quanh cổ tay Tả Mạc. Chúng chậm rãi chuyển động quanh cổ tay hắn, nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện ra chúng giống như một dải ngân hà màu đỏ.
Biến hóa cực nhanh, chỉ trong sát na, toàn bộ tình thế nghịch chuyển, Trầm Dục tan thành tro bụi.
Xương Nguyên Hạo nghe vậy thì cả người cứng đờ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Không phải hắn tu luyện thập ô thiên nghi sao? Sao có thể tu luyện được thiên phản tinh mạch luân?”
“Thiên phản tinh mạch luân? Sao có thể được!” Du Song đang khiếp sợ dần bĩnh tĩnh lại: “Đó là sát chiêu chỉ có ma thể loại tinh thần mới có thể tu luyện ra được!”
”Ta cũng không biết vì sao.” Rất nhanh Sư Nguyệt Nghệ liền bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Theo lẽ thường mà nói, thập ô thiên nghi tuyệt đối không thể tu luyện ra thiên phản tinh mạch luân, nhưng kia đích thực là thiên phản tinh mạch luân. Thiên phản tinh mạch luân của hắn không giống thiên phản tinh mạch luân bình thường. Ngôi sao của hắn có màu đỏ, rõ ràng là thuộc tính hỏa, hẳn có liên quan tới việc hắn tu luyên thập ô thiên nghi.”
“Không có khả năng! Không có khả năng!” Du Song lắc đầu quầy quậy: “Thập ô thiên nghi sao có thể tu luyện được thiên phản tinh mạch luân chứ? Này thật quá sai lầm!”
Nếu đây không phải thành chủ hắn đã sớm mỉa mai đá đểu rồi.
“Hắn dẫn động Tinh Di Sa Dã.” Xương Nguyên Hạo bỗng nói.
“Chẳng lẽ thực sự là thiên phản tinh mạch luân?” Du Song nhìn chằm chằm vào vòng tay màu đỏ ở cổ tay Tả Mạc, không biết đang nghĩ gì.
------------------------------
Tả Mạc dần tỉnh táo lại, cấm chế trên sân khiêu chiến đã được thu hồi. Lam Dung hưng phấn nhảy vào sân, một tay ôm vai Tả Mạc kích động nói năng lộn xộn: “Huynh đệ thật quá lợi hại! Quá lợi hại! Ngay cả khổng tước vương linh cũng có thể phá được, thật quá lợi hại!”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tả Mạc đầy kính nể.
Bất cứ ai có thể phá được khổng tước vương linh đều đáng được họ kính trọng.
Tả Mạc ngơ ngơ, vừa rồi say rượu hắn không nhớ gì cả. Lam Dung thân cận khiến hắn cảm thấy hơi giật mình nhưng không đẩy đối phương ra, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Xảy ra chuyện gì? Tại sao ta không nhớ gì vậy?”
Lam Dung ngẩn ngơ, trừng mặt nhìn Tả Mạc một lúc lâu. Thấy hắn không giống như đang giả vờ, lúc này mới vội vàng kể lại những gì đã phát sinh.
Kể đến đoạn hung hiểm thì Lam Dung hoa chân múa tay vui sướng còn hơn cả Tả Mạc.
Tả Mạc hơi giật mình, hắn hoàn toàn không nhớ gì, bản thân lại có thể giết chết Trầm Dục! Đối phương đã lĩnh ngộ được giới, còn khổng tước vương linh là thứ gì đó, nghe qua thì có vẻ lợi hại lắm.
Hắn chú ý tới vòng tay đỏ đậm ở cổ tay, hơi sửng sốt, tâm thần liền động, nhất thời một cảm giác không thể diễn tả bằng lời truyền tới.
“Ồ ồ ồ! Cao hứng nên choáng à?” Lam Dung thấy Tả Mạc đờ ra vội vàng hỏi.
Tả Mạc bình thường trở lại biết rõ đây không phải chỗ để tra xét, ổn định tâm thần nhìn quanh rồi hỏi: “Thiên Long huynh đâu rồi?”
Sau trận đánh này giao tình giữa mọi người có sự khác biệt.
“Tửu lượng của huynh ấy không tốt bằng ngươi, sớm đã không biết đang nằm vật ra ở ngóc ngách nào rồi. Ngươi thực là dũng mãnh à, tới tận bây giờ ta vẫn chưa gặp người nào có thể uống nhiều mạnh bà quỷ tửu như vậy mà vẫn có thể giết được Trầm Dục, biến thái! Quá biến thái!”
Lam Dung rung đùi đắc ý nói.
Bỗng, một giọng nói vang lên từ đằng sau.
“Ngươi thắng rồi! Ba ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi, cùng ở với ngươi một ngày.”
Tả Mạc xoay người nhìn lại, đó là một khuôn mặt mỹ lệ gợ cảm pha lẫn chút lười nhác, đôi mắt đẹp biết nói nhìn Tả Mạc từ trên xuống dưới đầy hiếu kì.(từ ngoài vào trong )
Hà công chúa!
Thần kinh Tả Mạc đột nhiên trở nên khẩn trương, đây không phải mục tiêu của mình sao?
Hắn cố kiềm nén không động thủ, tươi cười nói: “Công chúa thực sự là người thủ tín! Được! Ba ngày sau, ta chờ công chúa!”
Hà công chúa cười tự nhiên như hoa nở, nhất thời xung quanh trở nên sáng sủa hơn nhiều. Bốn phía vang lên những tiếng nuốt nước miếng ừng ực, bầu không khí trở nên thoáng đãng hơn.
“Phần thưởng này ngươi đáng được nhận!”
Dứt lời, Hà công chúa xoay người rời đi.
“Đúng là vưu vật!” Lam Dung nhìn bóng lưng Hà công chúa nhịn không được khen nhưng rất nhanh hắn liền tặc lưỡi, chọc chọc Tả Mạc: “Hắc hắc, có thấy ba ngày này quá gian nan không?”
Tả Mạc nhất thời cười khổ, Lam Dung hiện giờ hơi quá phận rồi. Nhưng hắn cảm thấy không tồi lắm.
Hắn rất phối hợp nói: “Ba ngày, rất nhanh thôi.”
Lam Dung bỗng nghiêm túc hạ giọng nói với Tả Mạc: “Ngươi phải cẩn thận, mặc dù ngươi khiêu chiến đánh bại Trầm Dục, dù tình hay lý người khác cũng không nói được. Nhưng Trầm Dục ở Trầm gia cực kì được coi trọng, Trầm gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu. Cẩn thận họ ám sát ngươi.”
Tả Mạc cảm kích vỗ vai đối phương: “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Cứu Tiểu Qua và Lý Anh Phượng xong, bản thân đã sớm mất dạng sao có thể dừng lại ở thành Thái An chứ?
Nhưng lời nhắc nhở chân thành của Lam Dung vẫn được Tả Mạc ghi nhận.
Bỗng Tả Mạc chú ý tới mấy người đang đi về phía họ.