Thế Giới Tu Chân

Chương 527: Giặc ngốc!

Trước Sau

break
Vân Chiêu mãng kia chỉ còn một nửa, bên trong trống rỗng đầy vân khí đang bốc lên, đau đớn khiến nó điên cuồng giãy dụa, vân khí trong mấy chục dặm bị quấy động, tiếng gào thét chói tai vang lên.

Hoang thú đâu rồi?

Tả Mạc mở to mắt, cố gắng tìm kiếm tung tích của hoang thú, dù đã nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Không biết vì sao, trong lòng hắn xuất hiện sự bi thương khó giải thích.

Tuy hắn biết rõ yêu thú do cấp cổ hoang tế thuật triệu hồi ra không thể thật sự tử vong nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy có chút khổ sở. Trong lòng hắn, hoang thú là bất khả chiến bại, mấy lần nguy cấp hắn đều được hoang thú cứu giúp, trong lòng hắn, hoang thú giống như đồng bọn vậy.

Tả Mạc nhìn chằm chặp vào Vân Chiêu mãng đang không ngừng giãy dụa, lúc này hắn chỉ hận bản thân không đủ cường đại.

Chim ngốc nhận thấy được sự nguy hiểm tốc độ bạo tăng, Vân Chiêu mãng rất nhanh liền biến mất trong mắt Tả Mạc.

----------------------------

Định Chân vốn lãnh đạm thong dong lúc này cũng cảm thấy rung động, khi hắn vừa nhìn thấy thể hình khổng lồ của Vân Chiêu mãng thì không thể dứt ra được.

Bát phẩm yêu thú, thật khiến người ta kính nể!

Trong lòng Định Chân không khỏi cảm thấy hối hận, thật sự không nên mang theo đám Minh Tịnh đi cùng. Hắn không nghĩ tới bên trong biển mây lại xuất hiện loại nguy hiểm như này. Vân Chiêu mãng, bát phẩm vân thú cũng có. Bát phẩm yêu thú hắn không thể đối phó, đám Minh Tịnh còn không có cả cơ hội để chạy trốn. Bất luận ở đâu, bát phẩm yêu thú đều là đỉnh cấp tồn tại trong thực vật liên (chuỗi thức ăn), tu giả nguyên anh kỳ cũng không dám vuốt râu hùm!

Lần này thật sự quá may mắn, nếu vừa rồi bọn họ qua sông chậm một chút thì đã gặp hiểm cảnh rồi.

Nhưng…

Mắt hắn nhìn chằm chằm vào mấy người vừa mới qua sông, trong mắt hiện lên sát ý. Hắn nhớ rất rõ rằng trong nháy mắt khi con quái thú kia được triệu hồi ra, hắn cảm thấy sự nguy hiểm. Không ai thấy được sự khiếp sợ của hắn, không phải Định Chân nhận ra hoang thú nhưng khí tức thê lương độc hữu của thời viễn cổ khiến hắn chú ý tới.

Sau đó một đòn liều mạng của hoang thú làm Vân Chiêu mãng bị thương khiến hắn phải đánh giá lại sức mạnh của nó.

Vân Chiêu mãng là bát phẩm yêu thú đấy!

Tu giả có được linh thú cường đại như thế lai lịch tuyệt không đơn giản.

Định Chân không nghĩ tới đó là yêu thuật, bọn họ đã cách bờ sông một khoảng, xung quanh mây mù tràn ngập, tầm nhìn của họ bị ảnh hưởng, hơn nữa tất cả bọn họ đều chú ý tới Vân Chiêu mãng.

Bát phẩm yêu thú, ngay cả là Định Chân thì số lần gặp được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho đến tận khi hoang thú xuất hiện mới khiến cho Định Chân chú ý.

Định Chân cân nhắc có nên ra tay hay không, thái độ của hắn đối với đám người Tả Mạc phát sinh biến hoá. Mục đích tới Vân hải của đám người Tả Mạc hắn không rõ nhưng hắn cảm thấy được uy hiếp. Hơn nữa hắn hoài nghi, đám người Tả Mạc tiến vào Vân Hải chính là đang nhắm vào đồ vật kia.

Hắn tuyệt đối không cho phép nhiệm vụ lần này xuất hiện biến cố nào ngoài ý muốn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy đám người Tả Mạc thì sát ý trong lòng liền được đè xuống bởi sâu trong mắt họ che giấu sự phòng bị.

Đối phương có chuẩn bị!

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú lão luyện!

Nhất thời trong lòng Định Chân hiểu rõ, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, gật đầu hỏi thăm đám người Tả Mạc, sau đó liền mang ba gã đệ tử rời đi, biến mất trong tầng mây.

----------------------------

Hữu kinh vô hiểm vượt qua Vân Hà, ở bờ sông bên kia, tiếng rít gào của Vân Chiêu mãng vẫn vô cùng rõ ràng. Không biết vì sao, Vân Chiêu mãng đối với Vân Hà thập phần kiêng kị, không dám qua sông, một lát sau liền rít gào rời đi.

Vân Hà tứ phân ngũ liệt, bông tuyết tràn ngập khắp nơi.

Chim ngốc buông móng vuốt, Tả Mạc mệt mỏi ngồi trên đất, toàn thân hư thoát. Trên mặt Vi Thắng vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi, mặt Khang Đức thì dại ra, hắn vẫn chưa thể bình thường trở lại.

“Hắn vừa rồi có sát ý với chúng ta.” Tông Như bỗng mở miệng nói.

Vi Thắng và Tả Mạc ngẩn ra, hai người nhìn nhau lộ ra vẻ ngưng trọng. Bọn họ biết rõ, cảm giác của Tông Như cực nhạy cảm, không thể tưởng tượng nổi.

“Mấy con lừa ngốc Huyền Không tự cũng không ngốc chút nào!” Tả Mạc oán hận nói.

Vi Thắng bật cười khanh khách.

“Sống… Ta còn sống… Ta không phải đang nằm mơ…” Giọng Khang Đức đầy run rẩy lẩm bẩm một mình.

Tả Mạc và chim ngốc nhìn lại với ánh mắt đầy khinh bỉ, động tác vô cùng hoà hợp, có thể thấy tính tình của một người một chim không khác biệt lắm.

Vi Thắng vỗ vỗ vai Khang Đức, an ủi nói: “Không phải nằm mơ đâu.”

Tình trạng như điên của Khang Đức mọi người đều hiể, hắn vừa mới từ trong hiểm địa mà sống lại, tâm lý khó tránh khỏi bị sốc. Tả Mạc vất một viên linh đan vào trong miệng, khoanh chân nhập định. Vi Thắng và Tông Như thủ ở hai bên đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

Linh đan vừa vào tới họng liền biến thành một đám nhiệt lưu, nhanh chóng toả ra cả người.

Cũng chỉ có Tả Mạc mới dám dùng linh đan như vậy, kinh mạch của hắn khác với thường nhân, đường lối linh lực lưu chuyển trong cơ thể khác với thường nhân, không lo lắng bị linh lực phản phệ.

Hắn dựa theo phương pháp trên mặt kim diệp mà thôi động thần lực.

Vận chuyển thần lực phức tạp hơn rất nhiều so với ba lực nhưng hiệu quả cũng tốt hơn rất nhiều so với bất cứ pháp quyết nào, ma công và yêu thuật đều không bằng.

Chưa tới nửa canh giờ Tả Mạc một lần nữa mở mắt, hắn đã hoàn toàn khôi phục.

Vi Thắng và Tông Như thở phào nhẹ nhõm, đổi lại là người khác nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc với tốc độ hồi phục của Tả Mạc, nhưng hai người bọn họ đã nhìn nhiều thành quen. Dưới cái nhìn của họ, không thể nhìn thấy điều gì đó bình thường từ trên người Tả Mạc.

Khang Đức dần dần bình tĩnh trở lại, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch.

“Đại gia hoả vừa rồi là con gì vậy?” Tả Mạc hỏi Khang Đức.

“Là Vân Chiêu mãng.” Trong mắt Khang Đức hiện rõ sự sợ hãi, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh trở lại: “Là vân thú lợi hại nhất trong biển mây, từ rất lâu rồi chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tới tận bây giờ chưa từng có ai nhìn thấy qua. Rất nhiều người đều không tin, ta cũng không tin, không ngờ đây là sự thật.”

“Vân Chiêu mãng?” Trong mắt Tả Mạc hiện ra vẻ suy tư nhưng trong trí nhớ của hắn thì không có chút ấn tượng nói, liền hỏi: “Mấy phẩm?”

“Không biết.” Khang Đức lắc đầu.

“Chắc phải đạt bát phẩm.” Vi Thắng bỗng nhiên nói.

“Thảo nào lợi hại như vậy!” Tả Mạc sửng sốt, hơi líu lưỡi nói: “Thảo nào ngay cả hoang thú cũng đánh không lại!”

Vừa nói xong câu này, trong đầu hắn liền vang lên tiếng hừ lạnh của Bồ yêu: “Thối lắm!”

Vẻ mặt Tả Mạc đờ ra.

“Cấp cổ hoang tế thuật truyền lại cho người thật sự quá phí phạm!”

“Mẹ kiếp, đường đường hoang thú bị một con rắn nhỏ bát phẩm giết chết, lão sư à lão sư, ngài ngàn vạn lần đừng tức giận mà bò ra khỏi quan tài đó!”

“Đến Vân Hải giới rồi còn bị mất mặt, ta thu nhận một tên đệ tử thật là phế vật, không biết dấu mặt đi đâu đây!”

“Sư môn thật bất hạnh!”

“Sự sỉ nhục của yêu giới!”

Bồ yêu vò đầu bứt tai, biểu hiện vô cùng sinh động.

Vệ cười dài xen vào: “Không thể đổ lỗi toàn bộ cho tiểu Mạc được! Tục ngữ đã nói rồi, không có đệ tử ngu mà chỉ có lão sư dốt thôi.”

Tĩnh mịch, sát khí bao trùm thức hải!

“Tiểu Vệ tử, ngươi muốn chết phải không!” Sát ý của Bồ yêu tràn ngập bốn phía.

“Xấu hổ xấu hổ, ta biết rồi ta biết rồi, lời nói thật luôn khiến người khác bị tổn thương.” Vệ đầy vẻ vô tội áy náy nói, nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy giống như tiểu nhân đang đắc chí vậy.

Binh binh ầm ầm…

Song phương lao vào nhau.

Mặt Tả Mạc tối xầm đi, thực sự là hai tên cực phẩm à!

Hắn hỏi lại Khang Đức: “Thuỷ Vân Thai cách nơi này bao xa nữa?”

Khang Đức suy nghĩ một chút rồi nói: “Không xa lắm, đi về phía trước hai ngày là có thể đến nơi. Nhưng…”

Hắn muốn nói lại thôi.

“Nhưng cái gì?” Tả Mạc hỏi.

Khang Đức cắn răng nói: “Đại nhân, bây giờ có Thuỷ Vân Thai hay không, thuộc hạ không dám đảm bảo, Vân Hải khẳng định đã xảy ra biến cố to lớn gì đó rồi.”

“Ừ, cái này không thể trách ngươi.” Tả Mạc khoát tay, đứng dậy nói: “Chúng ta lập tức đi tìm Thuỷ Vân Thai.”

Tả Mạc hạ quyết tâm, một khi tìm được Thuỷ Vân Thai, hắn sẽ dùng truyền tống phù mang cả đám rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Khang Đức bình tĩnh trở lại, hắn biết, dù cho hắn bây giờ âm thầm bỏ đi cũng không thoát khỏi Vân Hải được. Đi theo đám đại nhân ngược lại còn an toàn hơn.

Mọi người lập tức đứng dậy tiếp tục tiến về phía trước.

Đi chừng nửa canh giờ, sắc mặt Khang Đức dần trở nên khó coi, đột nhiên hắn dừng bước.

“Đại nhân, đường này không đúng.”

“Sai đường?” Đám người Tả Mạc ngạc nhiên.

“Thuộc hạ đối với con đường này phi thường quen thuộc, ngay từ đầu còn chưa cảm thấy nhưng đi tới lúc này thuộc hạ dám khẳng định, sai đường rồi! Giống như… giống như có ai đó đã sửa chữa vậy.” Vẻ mặt Khang Đức đầy sự nghi hoặc.

Dám người Tả Mạc biến sắc.

Hắn nhắm mắt lại, thần lực tản ra, mở mắt ra, sát khí chợt loé lên rồi biến mất.

“Đám lửa ngốc chết tiệt này!”

Dứt lời, hắn vung tay lên, một đoàn quang mang đột nhiên nổ tung trong tay hắn, vô số quang mang chìm vào không gian, đó là “phấn khô yên minh diệt” chuyên dùng để phá huyễn thuật!

Biển mây xung quanh nhoáng lên, không chút động tĩnh, Tả Mạc biến sắc.

Tiếp tục lại là “phấn khô yên minh diệt”!

Đến tận “phấn khô yên minh diệt” thứ ba cảnh sắc xung quanh mới có biến đổi.

Vi Thắng và Tông Như vô cùng tức giận, đối phương bố trí huyễn thuạt vậy mà bọn họ không hề có cảm giác gì! Sắc mặt Tả Mạc cũng âm trầm, hắn liên tiếp dùng ba cái “phấn khô yên minh diệt” mới có thể phá được huyễn thuật của đối phương, điều này chỉ ra thực lực song phương cách xa một trời một vực.

Chiêu thức của đối phương thập phần âm hiểm, chỉ là một huyễn thuật nho nhỏ nhưng không để ý tất sẽ trúng chiêu! Ở trong Vân Hải lạc được, chết trăm lần không đủ!

Ngốc tặc!

Khang Đức nhìn xung quanh, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: “Ta biết chúng ta đang ở đâu rồi!”

Nói xong liền chạy về phía bên trái mây mù.

Tả Mạc vội vàng đuổi theo.

“Mấy con lừa ngốc Huyền Không tự quả nhiên muốn đối phó với chúng ta.” Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Theo lý thuyết, chúng ta không có xung đột gì với bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có mưu đồ gì? Sợ chúng ta phá hư sao?” Vi Thắng lộ vẻ suy tư.

Tả Mạc nói: “Khẳng định có mưu đồ gì đó, bằng không sao bọn họ lại tiến vào Vân Hải chứ? Có thể khiến con lừa ngốc nguyên anh của Huyền Không tự tới đây khẳng định không phải là bảo bối bình thường! Nhưng nếu đã chọc tới trúng ta, hắc hắc…”

Hắn cười nhạt không nói, vốn mọi người nước sông không phạm nước giếng, ngươi tìm bảo của ngươi, ta tìm Thuỷ Vân Thai của ta. Không ngờ đối phương lại âm hiểm khó lường, lén hạ thủ với họ.

Tiểu Mạc ca có thù tất báo, tuyệt đối không có chuyện mất công chịu thiệt bao giờ.

Nguyên anh thì sao chứ? So bảo bối không bằng ngươi nhưng nếu nói về chơi xấu, đối với kẻ như Tả Mạc không có tới một vạn phương pháp thì cũng phải có mấy ngàn.

Đừng khiến anh gặp lại chúng mày…

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi chửi thầm.

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc