Bức tường gỗ bị một chưởng đánh nát, một bóng người tựa như cơn gió lao thẳng ra ngoài, nắm chặt lấy cổ áo tên thủ hạ, trầm giọng hỏi:
- Nói, Đông Phương tỷ tỷ đi đâu rồi ?!
- Dạ … dạ … đại giáo chủ đi ứng phó đám người Nhậm Ngã Hành rồi … Cao nhị giáo chủ …
- Người nói cái gì ?! Nhậm Ngã Hành ?! Hắn đánh lên Hắc Mộc Nhai rồi sao.
- Dạ phải, hắn cùng với Lệnh Hồ Xung, Dương Trung, Đổng Bách Hùng, Thượng Quan Vân giả dạng đi lên đỉnh Hắc Mộc Nhai, giết chết Dương tổng quản, phá tan kế kim thiền của đại giáo chủ. Sau đó Khúc hữu sứ xuất hiện khuyên can nhưng Nhậm Ngã Hành không nghe, hai bên đánh nhau được vài hiệp thì Khúc hữu sứ không địch nổi, lúc này Lưu Chính Phong xuất hiện ra tay tương trợ nhưng cả hai vẫn không là đối thủ của họ Nhậm, rất nhanh đã bị bắt giữ. Sau đó thuộc hạ giả chết mới không bị giết, nhân lúc bọn người này không để ý mới chạy thoát khỏi đại điện tới đây báo tin. Đại giáo chủ nghe xong liền tự mình ra đối địch, hiện giờ … đã đi được hơn một canh giờ rồi.
Tên thủ hạ nói rõ tường tận, Cao Tuấn nghe xong liền bỏ hắn ra, thi triển khinh công lướt đi.
**
Trong thời khắc mấu chốt hắn đã thành công đột phá tầng thứ tám của Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng chỉ mới là đột phá mà thôi chứ chưa luyện thành công thần công này nên giọng nói vẫn đầy phần nữ tính quyến rũ.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong tim mình nảy sinh sự bất an sợ hãi không rõ, dường như có gì đó sắp sửa xảy ra làm cho mình tiếc nuối nhất. Vì vậy Cao Tuấn mới phá cửa mà ra, nghe tin Đông Phương Ngọc đã đi liền biết không ổn rồi, hắn bèn nhanh chóng thi triển khinh công đuổi theo.
- Tỷ tỷ, nàng đừng có xảy ra chuyện gì nhé. Không thì … ta không biết phải sống sao đây.
Thầm nhủ trong lòng như thế, Cao Tuấn bước chân chạy tới hậu hoa viên, chỉ thấy nơi đây hoang tàn xơ xác, trên mặt đất bị vô số kiếm khí chém ngang chém dọc như vừa trải qua một trận đại chiến vậy. Ở phía trước cách đó không xa vẫn còn nghe rõ tiếng quát mắng hung dữ xen lẫn tiếng kiếm khí xé gió rít gào trong không trung, Cao Tuấn nhanh chóng chạy tới.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào trong mắt hắn là một bóng người xinh đẹp trong bộ trường bào màu đỏ thẳm bị một chưởng của Lệnh Hồ Xung đánh bay ra ngoài, cả người nàng đang rơi tự do xuống vực sâu.
- Không …..
Cao Tuấn gầm lên, bước chân chạy đi như bay. Trường đao vô sắc đã rút ra khỏi vỏ, một chiêu Trảm Mã Bình Thiên Hạ với khí thế không gì cản nổi.
- Lệnh Hồ Xung, ngươi phải chết !
- Trảm Mã Bình Thiên !!!
- Cao ma đầu đã xuất hiện, mau mau giết hắn !
Không rõ kẻ nào hô toán lên, tức khắc có ba bóng người xuất hiện phóng ra ám khí chặn đứng đường tiến công của gã, binh khí trong tay xé gió mà tới.
Cao Tuấn vung đao đánh bật một viên ám khí trước mặt mình, sau đó trở đao đánh ra một đường cong quanh người. Đao khí như sấm trực tiếp cắt ngang ba người nọ thành hai khúc, chết không kịp ngáp.
- Ai cản ta, phải chết !
Một đao vung lên bổ xuống, tước đoạt mạng sống của một người. Cao Tuấn lướt nhanh tới trước, địch thủ trong mắt hắn chính là Lệnh Hồ Xung.
Ngay khi một đao cách yết hầu của gã chưa tới một tấc thì gã xuất kiếm, kiếm này tựa như rắn độc len lỏi vào kẽ hỡ đâm thẳng tới tim của Cao Tuấn.
Bất quá đón chờ một kiếm này là hai ngón tay, chỉ duy nhất hai ngón đã kẹp chặt lấy mũi kiếm, không làm cho nó tiến lên một chút nào và cũng không thể nào lấy kiếm ra được.
Chỉ duy nhất hai ngón, có thể kẹp chặt mọi binh khí.
- Linh Tế Nhất Chỉ !
Nhậm Ngã Hành bị thương một mắt nhưng nhãn quan sắc bén, hắn nhận ra được đây chính là một trong bảy mươi hai tuyệt học thượng thừa của phái Thiếu Lâm.
- Hừ, xem ra ngươi cũng có ánh mắt!
Cao Tuấn lạnh nhạt nói, mũi kiếm đã bị gã kềm chặt, Lệnh Hồ Xung coi như bị mất đi binh khi thì làm sao là đối thủ của gã chứ. Tức khắc Cao Tuấn bổ xuống một đao chém xéo xuống, đao chưa tới nhưng đao khí đã xuyên qua đánh tan lướt vải, tạo ra một vết thương sâu hoắm trên người họ Lệnh Hồ.
- Dưới đao lưu người …
Một bóng người yểu điệu lao tới, giọng nói cực kỳ trong trẻo như của một thiếu nữ mười tám. Chỉ thấy nàng mặt hoa da phấn, xinh đẹp tuyệt trần tựa như tiên tử từ chốn thiên đình vậy. Nàng chạy tới trước mắt, dùng thân mình chặn trước người Lệnh Hồ Xung.
- Hừ, dù là con gái nhưng ta cũng không buồng ta. Chết đi !
Cao Tuấn đánh mạnh một chưởng, kình lực bài sơn đảo hải đánh trúng lồng ngực của mỹ nhân.
- Bồng !
Một chưởng tích tụ công lực lẫn sự phẫn nọ của họ Cao, thử hỏi một người con gái liễu yếu đào tơ như Nhâm Doanh Doanh làm sao sống sót được. Chỉ thấy nàng tựa như con diều đứt dây bay ngược ra sau, trên không trung phun ra một ngụm máu vẽ nên một đường cong thê lương.
- Doanh Doanh !....
Lệnh Hồ Xung phi thân ôm chặt thân hình người ngọc, cả hai nhanh chóng rơi xuống vực sâu.
- Xung ca, thiếp xin lỗi. Mọi chuyện đều ….đều là do cha thiếp … bày mưu sắp xếp, tất cả đều không liên quan gì tới Đông Phương Bất Bại cùng Cao Tuấn đâu.
Thân hình hai người từ từ biến mất, đã không còn nghe thấy tiếng vọng lại gì nữa.
- Ha ha … ha ha …. Nhậm Ngã Hành, cảm giác mất đi người thân yêu nhất của mình là thế nào … rất đau khổ sao, ha ha … Vĩnh biệt !
Cao Tuấn cười lên một cách điên dại, mái tóc dài không gió tung bay. Sau đó hắn cầm đao nhảy xuống vực, quyết tâm cùng nàng sống chết có nhau.
- Tỷ tỷ … chờ Mập gia …
- Chờ ta ….
Hai chữ “chờ ta” ngân vang từ đáy vực, tựa như một thanh âm xuyên thấu trời xanh …
Vĩnh viễn phải chờ ta, dù có ở chân trời góc biển nào … ta vẫn tới …
**
Màng đêm dường như vô tận, không rõ đã qua bao lâu rồi… hắn vẫn cứ thế tìm nàng.
Nhưng hình bóng của nàng, mãi mãi xa xăm.
Nàng chỉ ở trước mặt hắn một khoảng thôi, nhưng hắn với tay không tới.
Vươn người, rướn tay ….
Chỉ một khoảng ngắn ….
Cố lên, cố lên…
Khi chạm vào ngón tay lạnh lẽo đó, hắn mừng lên như đứa trẻ, hắn bật khóc.
- Tỷ tỷ … ta tìm thấy ngươi rồi.
Một tay cầm đao đâm phập vào vách núi, một tay nắm chặt tay nàng, mặt cho trong lượng đang kéo ca hai xuống đáy vực.
Nhưng hắn quyết không buông tay.
- Dùng hết nội lực trong người kéo nàng lên, ôm chặt lấy eo lưng thon mịn của nàng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Không lời nói nhưng còn nhiều hơn vô số từ ngữ.
Thời gian giống như dừng lại.
Có người tự hỏi vĩnh viễn là bao lâu? Thật ra câu trả lời chính xác nhất là vĩnh viễn là một khoảng khắc.
Dù chỉ trong nháy mắt nhưng nó tựa như vĩnh viễn, nó vĩnh hằng in đậm trong trái tim của con người.
- Tiểu bại hoại, chàng buông tay thiếp ra đi… thiếp bây giờ đã thành phế nhân rồi, không thể chăm sóc chàng được nữa. Buông tay thiếp ra thì ngươi có cơ hội sống sót.
Nàng nói, giọng nói cực kỳ yếu ớt. Nàng đã bị thương một cánh tay, nội lực trong người đã cạn kiệt, bây giờ nếu hắn cứ mang nàng như vậy thì cả hai sẽ chết nhanh hơn. Nếu như từ bỏ nàng thì hắn còn có cơ hội sống sót.
- Không, ta không bao giờ buông tay. Có chết cùng chết, nhưng ta quyết không buông tay.
Cao Tuấn nghiêm nghị nói, trong mắt hắn tràn đầy sự kiên quyết.
Đáy vực này sâu tới bao nhiêu không một ai hay biết. Chỉ thấy hai người tiếp tục rơi xuống đã hơn một canh giờ vẫn không thấy đáy. Cũng may có thanh Vô Sắc đao kỳ binh lợi khí không gì không thể phá được này làm chỗ dựa, Cao Tuấn cắm phập thanh đao vào trong vách đá và nắm chặt, nhờ đó mới làm giảm được tốc độ rơi của mình.
- Rắc !
Thân đao vang lên tiếng nứt gãy, vết nứt rất nhanh lan tỏa khắp thân đao. Vô sắc đao đã bị hư hại quá lớn, nó dường như không thể chịu đựng được sức nặng cũng như ma sát của vách đá nữa rồi.
- Buông thiếp ra đi.
Đông Phương Ngọc khẽ cựa quậy, nhưng Cao Tuấn nhanh chóng ôm chặt lấy nàng.
- Có chết cùng chết, tỷ đừng bỏ ta.
Nói xong hắn liền buông đao. Hai người đã mất đi chỗ dựa cuối cùng của mình thì họ chắc chắn phải chết.