Khi hai người Cao Tuấn cùng Đông Phương Bất Bại chạy tới sơn cốc thì đã không còn một ai. Hai người tìm kiếm một hồi phát hiện dấu vết trên bãi cỏ, chứng tỏ nơi đây đã từng có người ở lại, ngay cả cây đàn đá làm tạm của Khúc Dương cũng nằm chỏng chơ ở đó.
- Ầy, xem ra hai ta tới chậm một bước rồi, có lẽ Khúc huynh đã bỏ đi từ lâu.
- Bây giờ chàng theo ta quay về Hắc Mộc Nhai, có lẽ với y thuật của Bình Nhất Chỉ sẽ chữa lành nội thương của chàng.
Đông Phương cô nương thâm tình vạn chủng nói, nhưng Cao Tuấn lại lắc đầu từ chối.
- Y thuật của Bình tiên sinh quả thực rất cao nhưng muốn giải trừ phong ấn trong cơ thể ta thì phải tốn rất nhiều thời gian, chậm thì hai năm còn nhanh thì cũng một năm mới trị khỏi, vậy thì quả thật quá lâu. Nếu lỡ như có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra với tỷ tỷ thì ta làm sao kịp thời ra tay cứu được.
- Vậy chúng ta nhanh chóng đi tới núi Chung Nam tìm kiếm bí tịch mà chàng nói đi, đi nhanh thôi.
- À khoan đã, hình như có người tới.
Cao Tuấn ôm lấy Đông Phương tỷ tỷ lách mình nhảy lên thân cây cổ thụ. Bỗng từ phương bắc bảy tám người mặc trang phục của phái Tung Sơn chạy tới, đi đầu chính là Thác Bạt Thủ Đinh Miễn.
- Hừ, đám ruồi bu này cũng tới rồi. Tỷ tỷ, chúng ta nhân dịp này ra tay giết chết tên khôn Đinh Miễn cho rồi, một mặt chặt đứt một cánh tay đắc lực của Tả Lãnh Thiên, một mặt làm chia rẽ Ngũ Nhạc kiếm phái. Khà khà, với lại Mập gia nhìn tên khốn này chẳng thuận mắt chút nào.
- Hì hì, được rồi để cho ta.
Đông Phương cô nương thi triển thân pháp lướt nhanh ra xa chỉ để lại một đạo tàn ảnh màu trắng trong không trung. Rất nhanh, từ phương xa vang lên tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, rồi tiếng hét thê lương vọng lại. vài giây sau mọi thứ liền im bặt.
- Xong, chỉ có chút xíu bản lãnh ấy mà cũng đòi đối nghịch với bổn giáo.
Đông Phương cô nương quay trở lại, hai tay phủi phủi như vừa đập chết một con ruồi vậy, căn bản chẳng để mấy kẻ này vào mắt.
- Hì hì, tỷ tỷ vô địch thiên hạ mà, mấy tên nhãi nhép này chỉ mưu mô chước quỷ mà thôi, chứ võ công chẳng bằng một móng tay của tỷ nữa. Chúng ta đi thôi.
Cao Tuấn nắm tay mỹ nhân toan cất bước thì có một tiếng hồ cầm vang vọng, rất nhanh một ông lão trong bộ trường bào rách nát cũ kỹ bước tới. Mỗi bước của ông cách xa một trượng, bước chân nhẹ nhàng không chút tiếng động, chỉ nhìn thôi cũng biết võ công của người này đã bước vào cảnh giới tông sư rồi.
- Tiêu Tương Dạ Vũ – Mạc Đại tiên sinh !
Cao Tuấn lẩm bẩm vài chữ trong miệng, bàn tay không tự giác mà nắm chặt tay của Đông Phương tỷ tỷ, nhẹ nhàng kéo nàng về phía sau lưng của mình.
- Tỷ tỷ, người này không dễ chọc. Chúng ta cũng đừng gây sự với y.
Nhẹ giọng nói vào bên tai người đẹp, Cao Tuấn bước lên phía trước ôm quyền cười nói:
- Từ từ nghe danh Tiêu Tương Dạ Vũ – Mạc chưởng môn là một người không màn thế sự, xem thường lợi danh nay được gặp mặt quả thật là vinh hạnh ba đời của kẻ hèn này.
- Mạc Đại tự thẹn không bằng, không biết cậu cùng Đông Phương giáo chủ quan lâm bản phái có điều chi chỉ giáo ?!
Mạc Đại tiên sinh đứng cách xa ba trượng, tiếng cầm đã ngưng nhưng khí thế bên người không hề giảm xuống.
- Mạc chưởng môn khách sáo rồi, hai chúng ta chỉ là du sơn ngoạn thủy, cảm thấy cảnh đẹp của quý phái thật sự như trong thi ca thơ họa, nên mới tức cảnh sinh tình, định tìm một nơi nghỉ chân mà thôi.
- Nếu đã như vậy thì Mạc Đại xin mời Đông Phương giáo chủ tới bản phái làm khách vài năm, một là để ta tận tình địa chủ hai là còn có dịp ấn chứng võ học của mình, không rõ Đông Phương giáo chủ nghĩ sao ?!
Mạc Đại tiên sinh không quan tâm Cao Tuấn mà vẫn nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại không chớp mắt làm cho họ Cao cảm giác cực kỳ khó chịu. “ Không lẽ ông lão này thế sắc đẹp của tỷ tỷ bèn nổi lên sắc tâm, muốn cưỡng bức người ngọc ?!” Hắn đang muốn phát tác thì đã bị Đông Phương cô nương kéo lại, nàng nói:
- Mạc chưởng môn đã có lời mời thì bản tọa từ chối sẽ mang tội bất kính. Nhưng bản tọa có việc gấp trong người không tiện ở lâu, nếu như ngươi muốn cùng ta ấn chứng võ học thì cứ tự nhiên, ta lúc nào cũng sẵn sàng.
- Tốt, mời Đông Phương giáo chủ ra tay.
Mạc Đại tiên sinh giơ tay ra hiệu, đàn hồ cầm tự động rung lên bần bật vang ra âm thanh vang dội.
- Tiểu bại hoại, ngươi mau tránh đi. Lão già này để cho ta.
- Tỷ tỷ cần thận đó, binh khí của hắn rất là quái dị lại còn mang thêm âm ba công trong đó.
Cao Tuấn lên tiếng nhắc nhở, trong số năm vị chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái thì chỉ có Mạc Đại tiên sinh là người có lộ số võ công kỳ dị nhất, trong cầm có kiếm trong kiếm có cầm, tiếng cầm vang lên nhưng có thể giết chết người khác.
Đông Phương Bất Bại cũng gật đầu, nàng ngưng thần tĩnh khí nhìn chằm chằm vào đối phương. Tuy rằng võ công của hắn còn kém nàng một bậc nhưng vũ khí quái dị trước nay chưa từng thấy, nếu như không cẩn thận thì chắc chắn sẽ bị đánh bại như chơi.
Hai đại cao thủ bộc phát khí thế kinh người làm cho Cao Tuấn phải lùi lại ra xa, với khả năng hiện giờ của hắn không phải là đối thủ của hai kẻ này.
Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm thanh hồ cầm trong tay Mạc Đại tiên sinh, mặc cho tiếng đàn vang vọng bên tai những vẫn không làm được gì nàng cả. Khí thế tựa như tảng đá đứng sừng sững trước cơn mưa gió, không gì đẩy nổi.
- Keng !
Tiêng cầm ngân lên một khúc trong trẻo, tức thì một mảnh hảo quang lóe sáng từ thân cầm bắn thẳng tới trước ngực Đông Phương cô nương, thanh kiếm ẩn giấu bên trong mang theo lực đạo kinh hồn xé gió là đi.
- Keng !
Kiếm dừng lại trên không trung, vì đã bị một mũi châm nhẹ nhàng điểm lên mũi kiếm.
Một châm đơn giản nhưng lại dễ dàng cản phá một kiếm kinh thiên của Mạc Đai tiên sinh, đủ thấy cảnh giới võ học hai bên cao thấp ra sao. Mạc Đại thu lại hồ cầm, thở dài:
- Không ngờ Đông Phương giáo chủ đã bước chân vào con đường Hóa cảnh. Mạc Đại khâm phục, khâm phục.
Nói xong liền cất bước mà đi, tiếng cầm lại vang lên ảo não mà sầu bi.
- Tỷ tỷ có sao không ?!
Cao Tuấn chạy nhanh tới cạnh nàng, giọng nói đầy sự lo lắng nhưng Đông Phương cô nương mỉm cười lắc nhẹ đầu
- Không, y đã không xuất toàn lực. nếu không thì khó lòng phân thắng bại chỉ trong một chiêu.
- Thế à, nhưng tỷ tỷ cũng thắng y chắc rồi.
- Không hẳn, nếu như đây là sinh tử quyết đấu thì ta cũng chỉ thắng hiểm y mà thôi. Võ công của người này cực kỳ quái dị, nhất là tiếng hồ cầm nó làm cho người ta cảm thấy rối loạn khó mà bình tâm tĩnh trí được.
Đông Phương cô nương nắm chặt tay hắn, hai người thi triển khinh công mà đi, rất nhanh đã không còn hình bóng.
Từ trong rừng cây, một ông lão từ từ bước ra, ánh mắt sáng quắc nhìn về phương hướng của hai người nọ, lẩm bẩm:
- Thật là một cô gái thông minh …
**
Hắc Mộc Nhai của Nhật Nguyệt thần giáo có thể nói là một nơi thần kỳ của tạo hóa. Ở đây tồn tại một vách núi sững sững dựng đứng cao hơn ba trăm trượng, nếu như không được người từ trên núi thả cáp kéo lên hoặc mang trong mình khinh công tuyệt đỉnh thì đừng hòng trèo lên trên đó được.
Lúc trước Cao Tuấn là từ trên đỉnh chạy xuống nên khá dễ dàng nhưng bây giờ khi đi lên lại thì cảm thấy không hay chút nào. Một mặt nội công của hắn đã bị phong bế, một mặt khác khinh công của hắn vẫn không có cách nào đi lên trên vách núi sừng sững như vậy được.
- Tỷ tỷ ngươi phải mang Mập gia đi lên nha, chứ cái vách như vầy ta cũng bó tay rồi.
- Hừ, lúc trước tiểu bại hoại ngươi uy phong lắm mà. Một người một ngựa làm toàn bộ thần giáo của ta gà bay chó chạy mà chẳng bắt được ngươi, sao bây giờ lại làm bộ rồi hả.
- Tỷ nói oan quá, lúc trước ta đi xuống thì dễ rồi, chỉ cần nhảy một cái là xong. Còn bây giờ đi lên thì … Mập gia bó tay rồi, dù rằng khinh công Phụng Vũ Cửu Thiên của ta có thể nhảy lên cao tới một trăm trượng nhưng nếu như không có nơi mượn lực thì cũng đành rớt xuống thôi.
- Nếu như một ngày ta bị người khác bắt tới một nơi như thế, ngươi có dám đi cứu ta không ?!
- Đương nhiên rồi, dù rằng hang hổ đầm rắn thì Mập gia cũng phải cứu tỷ tỷ ra. Hì hì, mà trên đời này ai dám bắt được tỷ tỷ chớ, nếu như hắn thích bị hành hạ thì xin mời.
- Hả ?! Ngươi nói ta … được lắm, tối nay đừng hòng lên giường.
- Ấy ấy, tỷ tỷ đừng dỗi mà … ta nói sai, nói sai … tỷ tỷ giống như tiên nữ giáng trần, ôn nhu dịu dàng, người gặp người thích …
- Miệng lưỡi dẻo quẹo, đi thôi.
Đông Phương cô nương ôm lấy hắn, thi triển khinh công bước mây mà bay, giống hệt một tiên nữ vậy.
Rất nhanh đã đi lên trên đỉnh núi, nơi này là một vùng đất rộng lớn khoảng chừng trăm héc – ta, được xây dựng thành một cung điện trông nguy nga tráng lệ, nơi này là vùng hạt nhân trung tâm quyền lực của Nhật Nguyệt thần giáo.
Đi vào trong cung điện thì đã có một người chờ sẵn, đây không phải là Khúc Dương lão huynh thì còn ai.
- Ô hô, gặp lại Khúc huynh làm ta vui mừng khôn xiết, xem ra Lưu đại hiệp cũng tới đây chơi rồi nha.
Cao Tuấn bước tới dang rộng hai tay, đang muốn ôm ấp một phen để mừng người trở về thì đã bị Khúc lão đầu né sang một bên, gương mặt có chút nhăn nhó
- Cao huynh đệ, ta … ta không ham thích cái kia. Khà khà, ngươi hay là tìm giáo chủ đi.
- Hử ?! Trong đầu Cao Tuấn hiện ra vài dấu chấm hỏi, rất nhanh liền hiểu hóa ra mình chào hỏi theo thói quen người hiện đại làm cho hắn hiểu lầm, nên cũng cười cười ngượng ngùng một cái chứ không nói gì.
- Khúc hữu sứ quay về là tốt rồi, mọi chuyện chắc hẳn xong xuôi rồi chứ ?!
Đông Phương tỷ tỷ ngồi vào ghế chủ tọa, giọng nói lạnh lùng mà đầy nghiêm nghị. Khúc Dương gật đầu, chắp tay nói:
- Cảm tạ giáo chủ đã xuất thủ giúp đỡ gia đình Lưu hiền đệ, Khúc mỗ ghi khắc trong tâm khảm thề chết chẳng từ nan.
- Chẳng có gì, mọi người đều là anh em với nhau, bản tọa không thể trơ mắt nhìn ngươi đi vào chỗ chết được. Lại nói, Lưu Chính Phong đâu rồi ?!
- Lưu hiền đệ vừa tới đây đã hay tin người nhà đã được an bài dưới chân núi nên xin phép cáo từ đi rồi. Hắn rất cảm kích ân đức của giáo chủ.
- Cảm kích thì thôi, bản tọa chỉ hy vọng y đừng nhúng tay vào chuyện phân tranh giữa chính tà làm gì. Mọi thứ đã theo gió mà đi cả rồi.
- Giáo chủ dạy chí phải.
- Ân, nếu như không còn chuyện gì thì có thể lui ra, bản tọa còn có việc riêng cần bàn bạc với Cao nhị giáo chủ.
- Vậy lão phu xin cáo lui.
Khúc Dương lùi ra ngoài, khóe mắt có chút ý vị thâm trường nhìn sang Cao Tuấn một cái làm cho họ Cao có chút dở khóc dở cười.