Chung trà rơi xuống vỡ tan từng mảnh vụn, Đông Phương Bất Bại bật người đứng dậy, tóm chặt lấy cổ áo của thủ hạ:
- Ngươi nói Cao Tuấn bị người giết chết ?! Không, ... ta không tin ... Nói, y hiện đang ở đâu ?
- Bẩm giáo chủ, Cao giáo chủ bị Hầu Nhân Anh dùng ám khí Bích Lạc Thần Châm đả thương tới tâm mạch, được Khúc hữu sứ cứu đi nhưng e rằng ... khó mà sống nổi.
- Chuyện ở nơi này giao cho Thẩm nương xử lý, bản tọa có chuyện gấp không thể ở lại lâu.
Đông Phương Bất Bại nói xong liền bước ra cửa, triển khai khinh công chạy về phía thành Hành Sơn, nàng gấp tới độ chẳng thèm dùng ngựa để đi luôn.
Chạy suốt một ngày một đêm từ Lạc Dương cho tới thành Hành Sơn, cho dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ thì Đông Phương Bất Bại cũng cảm giác ủ rũ, nhưng khi nhớ tới Cao Tuấn bị thương nặng làm cho tim nàng đau nhói lên, hận không thể chắp cánh mà bay tới bên cạnh y.
***
Trong một khách sạn nhỏ khó là bí ẩn trong thành Hành Sơn, Khúc Dương ngồi ngoài phòng khách vừa rót rượu vừa thở dài. Bên trong phòng, Đông Phương Bất Bại ngồi yên lặng nhìn Cao Tuấn ngủ say.
Hắn đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, tuy rằng tính mạng vẫn còn giữ lại nhưng ... chỉ sợ nội công hoàn toàn bị phế bỏ.
Bích Lạc Thần Châm của phái Thanh Thành vốn đã thất truyền từ lâu, đây là một loại ám khí độc nhất vô nhị, chuyên môn khóa chặt tâm mạch của đối phương, cho dù là cao thủ tông sư trúng phải cũng bó tay, vì nội lực trong cơ thể đã hoàn toàn bị phong ấn lại, không cách nào sử dụng.
Chưa kể trên thân châm còn bôi kịch độc, đúng là lấy mạng người khác trong chớp mắt nha.
Cao Tuấn tuy rằng mạng lớn, kịch độc thì được Đông Phương Bất Bại dùng thuốc giải trừ nhưng về phần nội công, e rằng ... rất khó. Nếu như dùng nội công từ bên ngoài xung kích năm đại huyệt trên người hắn, giải trừ sự giam cầm nội lực thì chắc chắn Cao Tuấn sẽ bị chấn động mà vỡ vụn kinh mạch, nhẹ thì trọng thương cả đời tàn phế còn nặng thì ... chết không kịp ngáp.
Mấy ngày nay, mọi việc chăm sóc Cao Tuấn đều do một tay Đông Phương cô nương đảm nhiệm, tuy rằng người ngoài vẫn không phát hiện nàng là thân con gái, cho dù là Hướng Vấn Thiên hay Khúc Dương, hai thủ hạ thân cận nhất vẫn xem Đông Phương Bất Bại là một người nam tử. Cũng do hắn tu luyện bí tịch Quỳ Hoa Bảo Điển nên tính cách biến đổi mà thôi, chuyện này thật ra cũng do nàng cố ý lan truyền ra ngoài.
Vì lẽ đó, nàng tự tay chăm sóc Cao Tuấn không bị người khác dị nghị, Khúc Dương chỉ tưởng rằng do Cao Tuấn cùng giáo chủ của mình có quan hệ sâu xa, nên trong lúc bi thương mới như thế. Dù sao, một con người ai lại có thể vô tình được đây ?! Cho dù là bậc đế vương đứng trên đỉnh cao quyền lực thì cũng có tình thân, cũng có tình cảm nữa là.
- Khụ .... nước .... nước ...~
Cao Tuấn ho lên sặc sụa, giọng nói yêu ớt thốt lên. Đông Phương cô nương đang gối đầu lên đùi hắn liền tỉnh dậy, hai mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ toát lên tia vui sướng
- Tiểu bại hoại, ngươi tỉnh rồi, để ta đi lấy nước.
Rót đầy một chén nước lạnh, Đông Phương cô nương dìu hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng móm từng chút một cho y.
- Khà .... là tỷ tỷ sao? Mập gia nhớ ngươi lắm, ta sợ ngươi bỏ ta mà đi ... ta sợ ngươi không còn thương ta nữa, ta sợ ..
Cao Tuấn có chút nức nở, trong mộng hắn mơ thấy Đông Phương Bất Bại vô tình lãnh khốc đẩy hắn xuống vực sâu, hắn thấy nàng ngoảnh mặt làm ngơ nhìn hắn giãy dụa trong đau đớn, hắn thấy nàng không để ý tới cốt nhục thân tình, sẵn sàng hạ độc thủ giết chết đứa nhỏ....
Hắn rất sợ, hắn sợ một ngày nàng bỏ rơi hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, hình bóng của nàng đã in sâu vào trong tâm trí hắn, suốt đời này khó mà quên được.
- Tiểu bại hoại, tỷ tỷ sẽ không bỏ ngươi, tỷ tỷ luôn ở bên cạnh ngươi. Ngươi đừng làm ta sợ ...
Đông Phương cô nương ôm lấy đầu nam nhân của mình, cẩn thận vuốt ve gương mặt mập mạp này. Trong tâm trí của nàng, hắn đã thành một hình ảnh khó có thể phai mờ, một người đàn ông đã không gì có thể thay đổi.
Dù rằng hắn không đẹp trai, không phong độ, không hào kiệt như những giang hồ hiệp khách khác nhưng hắn ... có sự chân tình.
- Tỷ tỷ ... hứa rồi đó. Mập gia ... mập gia muốn ngủ một chút. Ta ... ta rất mệt !
Nói xong, hắn liền chìm vào trong mộng nhưng đã không còn là ác mộng nữa mà là mộng đẹp, khóe miệng khẽ nở nụ cười có phần đắc ý lắm.
- Tiểu bại hoại ... ngươi đúng là oan gia của ta !
Đông Phương cô nương bật khóc, mặc kệ nước miếng của hắn làm ướt đẫm bầu ngực nàng nhưng nàng không một lời oán trách.
***
- Khúc hữu sứ, lần này xem như ngươi lập được đại công.
Đông Phương Bất Bại bước ra khỏi phòng ngồi xuống bàn, thần tình lạnh lùng đầy uy nghiêm của một vị giáo chủ.
- Bẩm giáo chủ, lão phu chỉ làm hết sức mình. Cũng may Cao giáo chủ phúc lớn mạng lớn, chứ nếu không ... chỉ sợ lão phu cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
- Được rồi, lọ thuốc này ngươi cầm lấy mà dùng. Nhớ phải dùng tiết kiệm, đây là thuốc rất quý giá, chỉ cần ngươi bị thương nặng thế nào đi chăng nữa mà vẫn còn một hơi thở thì sẽ được chữa khỏi.
Đông Phương Bất Bại ném một lọ Kim Sang Dược cho họ Khúc, đây chẳng phải là thần dược gì nhưng nó là do tự tay Cao Tuấn đưa cho nàng. Hắn cũng khá là thô bỉ, thuốc này tuy rằng chỉ trị ngoại thương nhưng qua tay của y thì đã bị biến chất, không còn bị giới hạn bởi thể chất người bình thường và người mạo hiểm nữa. Cho nên, đám người Điền Bá Quang mới dùng thuốc hiệu quả như thế.
- Cảm ơn giáo chủ !
Khúc Dương đem lọ thuốc bỏ vào trong túi áo, động tác cực kỳ cung kính.
- Ừm, nghe nói lần này ngươi tự mình rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi tới phái Hành Sơn để gặp mặt Lưu Chính Phong, có chuyện đó không ?!
- Bẩm giáo chủ, thật là có chuyện như vậy !?
- Vậy ngươi muốn phản bội lại bản tọa ?!
- Không, chuyện này chỉ là chuyện riêng của ta cùng Lưu huynh, căn bản không có liên quan gì tới giữa hai phái hắc bạch. Mong giáo chủ suy xét.
- Được rồi, tạm thời tin tưởng những gì ngươi nói. Nếu như bản tọa phát hiện ngươi có ý đồ phản bội thì đừng trách ta ra tay độc ác.
- Giáo chủ cứ tin tưởng lão phu, ta thề chưa từng làm việc gì bất lợi với thần giáo.
Khúc Dương nói rất dứt khoát, Đông Phương cô nương cũng tin tưởng hắn không nói dối, nàng gật đầu nói tiếp:
- Gần đây có tìm hiểu nha đầu Nhậm Doanh Doanh làm cái gì không ?
- Bẩm giáo chủ, Nhậm đại tiểu thư gần đây ẩn cư tại Lạc Dương chưa từng đi đâu.
- Ồ, đã không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể lui ra.
Nói xong nàng liền đứng dậy bước vào trong phòng.
- Giáo chủ khoan đi đã, lão phu còn việc muốn nhờ người.
- Nói !
- Giáo chủ có thể thay ta ... chăm sóc Yến nhi, xem như đây là lần đầu tiên ta thỉnh cầu ngươi.
- Vì sao ?! Ngươi không thể tự mình chăm sóc nàng sao ?!
- Ta sợ lần này ra đi sẽ mang bất trắc vào người, nếu như ta có mệnh hệ gì ... chỉ sợ Yến nhi nàng khó mà sống nổi.
- Được rồi, chuyện này bản tọa chấp nhận. Nhưng ngươi cũng phải còn sống, cho dù là tàn phế cũng phải trở về gặp mặt bản tọa mới được chết, nghe rõ chưa.
Đông Phương Bất Bại là người mềm lòng, nàng đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được. Khúc Dương nghe vậy liền gật đầu, xem ra hắn đã không còn gì phải bận tâm nữa rồi, có thể ung dung tới phó hội với Lưu Chính Phong, cho dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng không sợ.