Tối hôm qua, sau khi Chu Duệ ra khỏi nhà, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta, càng không ai biết làm thế nào mà chân anh ta lại thành ra như vậy.
"Cảm giác mệt chết còn thảm hơn cả bị giết chết ngay..." Từ Tiểu Viên nói.
Chu Duệ phải đi bao nhiêu bước mới mệt đến chết? Hơn nữa, khi đi chắc chắn anh ta vẫn còn ý thức, điều đó càng đáng sợ hơn.
Cô ấy tưởng tượng đến cảnh tượng đó, chắc chắn cô ấy sẽ chọn tự sát.
Khi người ta rơi vào đường cùng, thay vì ngất đi vì sợ hãi, họ lại càng tỉnh táo hơn, đó cũng là lý do tại sao Chu Duệ có thể đi nhiều bước như vậy mà không dừng lại.
Đôi chân của Chu Duệ quá thê thảm, không ai dám nhìn trực diện.
Tịch Lạc thở dài, rời mắt đi: “Bây giờ đã có năm người chết rồi."
Lỗ Đông Hải chỉ cảm thấy đau đầu, người chết càng nhiều anh ta càng trở nên tê liệt, anh ta lo lắng hơn về việc họ vẫn chưa tìm ra điều kiện giết người của con quỷ này.
Hôm trước Cao Minh có thể nói là chạm vào khúc gỗ, vậy còn Lý Diễm Như thì sao?
Hôm nay hai người bị chổi giết thì sao?
Chu Duệ lại chết vì cái gì, hoàn toàn khác với những người khác, chỉ đơn giản là do hôm qua vô tình ngồi lên quan tài thôi sao? Còn gương nữa, họ vẫn chưa biết nó ở đâu.
Bầu không khí trong trở nên không được tốt, mọi người lần lượt đi ra ngoài, hôm nay trời âm u, gió lạnh thổi từng cơn.
"Những cái chết của chúng ta hiện tại có lẽ là tái hiện lại những gì con quỷ đã phải chịu đựng khi còn sống, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ nó đã chết như thế nào."
Không thể nào một người lại có nhiều cách chết như vậy, chắc chắn phải có một cái chí mạng.
Có mấy người dân làng đang chuẩn bị hương đèn cây, Từ Tiểu Viên trừng mắt nói: "Nông thôn đúng là mê tín dị đoan, đến nước này rồi mà còn chuẩn bị tế thần núi."
Cô ấy lớn lên ở thành phố, đối với những hủ tục ở nông thôn, ví dụ như minh hôn, cô ấy chỉ thấy không thể chấp nhận.
Đến đây cô ấy càng cảm thấy quỷ dị, làng nào lại dùng gậy gỗ, thanh tre đánh người chứ.
Vương Lâm sốt ruột gãi đầu: "Các người nói nhiều như vậy, tôi nghe không hiểu gì cả, tôi chỉ muốn hỏi, con quỷ đó rốt cuộc chết như thế nào?" Anh ta nghe đau hết đầu, chỉ muốn sống sót.
Lỗ Đông Hải xoa xoa tay: "Mặc dù không biết chết như thế nào, nhưng mọi người có lẽ đều biết ai sẽ là người chết tiếp theo." Anh ta nhìn về phía Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc.
Nếu không nhầm, trong phòng của họ có thanh tre.
Chổi và gậy gỗ đã có người chết rồi, tiếp theo có lẽ sẽ đến thanh tre.
Tịch Lạc không kịp chuẩn bị đã nhận được ánh mắt của tất cả mọi người.
Những người trước đó mỗi người chết một kiểu tàn khốc, mọi người nhìn cậu, da trắng thịt mềm, lại tặng cho cậu ánh mắt thương xót.
Tịch Lạc khẽ ho hai tiếng.
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần, không khí tràn ngập sự ảm đạm.
Lỗ Đông Hải nói: "Đi ăn sáng trước đã." Một bữa không ăn thì đói chết mất.
Trên đường đến nhà trưởng thôn, Dư Minh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Còn có một người chạy trốn, hình như tên là Trương Tiến, không biết chạy đi đâu rồi."
Bây giờ ai cũng lo cho bản thân mình, ai hơi đâu mà đi quản người khác.
Sau khi bỏ chạy, Trương Tiến không ngừng nghỉ rời chạy khỏi thôn trang, muốn trở về nơi ban đầu mình xuất hiện.
Quỷ quái gì chứ, rõ ràng là trong thôn có kẻ giết người, đám ngốc đó còn cứ nhất quyết ở lại.
Nhưng đi rất lâu Trương Tiến vẫn không thấy màn sương đen ban đầu ở đâu, ngược lại cánh đồng mênh mông khiến anh ta lạc lối.
Anh ta nghỉ thầm: Đường cùng rồi sao? Không phải rời đi từ đây sao?
Trương Tiến quay đầu lại có thể nhìn thấy ngôi làng nhỏ đó, anh ta quyết tâm không quay lại nữa, đổi hướng đi, có lẽ đi vào núi thì được.
Anh ta đi theo con suối nhỏ của làng, đi thẳng vào rừng cây, bên trong tĩnh lặng, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy.
Tuy nhiên, sau khi đi được một đoạn đường, anh ta luôn cảm thấy có người đi theo mình.
Trương Tiến quay đầu lại: "Ai?"
Lại nghĩ: Bọn họ đến tìm anh ta sao?
Trong rừng cây im ắng, không có gì cả, Trương Tiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao tim lại đập càng lúc càng nhanh.
"Cái chỗ quỷ quái gì thế này, đợi tao về nhất định phải báo cảnh sát điều tra cho ra nhẽ..." Anh ta lẩm bẩm, chửi rủa: "Giết nhiều người như vậy còn muốn trốn ở đây, hừ!"
"Hừ!" Đột nhiên có người phát ra âm thanh bên tai.
Chân Trương Tiến vừa nhấc lên khựng lại giữa không trung: "Ai?"
Trong cả khu rừng chỉ có một mình anh ta, anh ta xoay người lại, nuốt nước bọt, không sao đâu, trên đời này làm gì có quỷ: "Mày là ai? Đừng theo tao!"
Trương Tiến càng đi mồ hôi trên đầu càng nhiều, sau hơn chục bước trực tiếp chạy, chạy nhanh về phía trước, sau thì có quỷ đang theo anh ta!
Thật sự có quỷ... Lần trước Lỗ Đông Hải và những người khác từ rừng cây trở về đã bị quỷ theo.
Lúc đó anh ta còn thấy may mắn vì mình không ra khỏi làng, bây giờ sao lại quên mất chuyện này!
Chạy liên tục mười mấy phút, Trương Tiến thở hổn hển, phát hiện mình vẫn còn trong rừng cây, vẫn chưa ra ngoài được.
Anh ta kinh hãi, không thể nào, lúc vào anh ta đâu có đi bao xa, lâu như vậy rồi, đáng lẽ phải chạy ra ngoài mới đúng.
Quỷ ở đâu, bên trái hay phía sau mình?
Trương Tiến không ngừng nhìn xung quanh, như chim sợ cành cong.
Sao không đi được nữa rồi...
Trương Tiến dựng tóc gáy, đột ngột quay đầu lại, một luồng khí lạnh ập vào mặt, một khuôn mặt sưng phù dán sát vào anh ta.
Con ngươi của anh ta mở to...
Sai rồi... sai rồi... Bọn họ đều đoán sai rồi!
...
Đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang lau chùi di ảnh trên gian giữa, quay đầu lại dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm bọn họ: "Ngày mai các người rời đi đi."
"Không rời đi thì sao?"
"Tôi không thể rời đi hôm nay sao?"
Ông già lau xong di ảnh, trên khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây nở một nụ cười cứng ngắc: "Vậy thì... Đừng đi nữa."
Vương Lâm người vừa chất vấn lùi lại mấy bước.
Không biết tại sao, anh ta cảm thấy lời ông lão nói là thật.
Sau khi ăn sáng xong, thi thể ở đầu làng đã biến mất, chỉ còn lại vệt máu trên mặt đất nói cho mọi người biết những chuyện trước đó không phải là ảo ảnh.
"Còn lại bảy người, tối nay là đêm cuối cùng." Lỗ Đông Hải sờ sờ mũi, nhìn xung quanh một vòng: "Tối nay là thời điểm nguy hiểm nhất."
Anh ta nhìn Vương Lâm: "Có phải cậu nghĩ là qua đêm nay sẽ an toàn không?"
"Tôi biết thế quái nào được!" Vương Lâm vừa nghe càng thêm hoảng sợ, bây giờ tóc anh ta đã bị anh ta nhổ không ít, sau gáy trọc một mảng: "Dù sao tôi cũng không muốn chết!"
Anh ta không biết người khác chọn như thế nào, anh ta sẽ dùng hết mọi cách để sống sót, về nhà còn phải đi cấy tóc.
"Nhà của con quỷ nữ hẳn là căn phòng để quan tài đó, nhưng không tìm thấy gương trong nhà nó, vậy thì chỉ có thể ở một nơi khác." Lỗ Đông Hải dừng lại một chút.
"Nơi nó chết." Ân Bạch Hạc trầm giọng.
"Nó không phải bị đánh chết sao?" Vương Lâm sốt ruột hỏi: "Không phải còn có nghĩa địa sao, hay đi tìm ở đó? Đào mộ?"
"Cái... Cái gì thế kia?" Từ Tiểu Viên chỉ về phía trước lắp bắp nói.
Tịch Lạc nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại, trên con suối nhỏ chảy trước làng dường như đang trôi cái gì đó.
"Hình như là xác." Cậu ngập ngừng.
Vương Lâm suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Trương Tiến!"
Tối qua Trương Tiến còn ở cùng phòng với anh ta!
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, thi thể đã trôi đến trước mặt bọn họ, hôm nay Trương Tiến đã bỏ chạy, mắt anh ta trợn trừng, tròng mắt gần như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, khuôn mặt méo mó kinh hãi.
Anh ta đã nhìn thấy gì? Ma?
Thi thể dừng lại dưới chân cầu rồi xoay vòng.
"Chết đuối à?" Lỗ Đông Hải đi tới.
Tịch Lạc ngồi xổm xuống, ngập ngừng: "Nhìn có vẻ như bị dọa chết."
Từ Tiểu Viên người đầu tiên phát hiện ra thi thể đã tái mét mặt mày, người mềm nhũn, từ khi sinh ra đến nay hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy nhiều người chết như vậy.
Cô ấy sợ hãi, sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo.
Con suối này tuy nhỏ, nhưng thực tế lại không hề nông, sâu không thấy đáy, ánh lên màu xanh lục, chảy mãi về phía trước.
"Bị dọa chết thì tại sao lại xuất hiện dưới nước?" Dư Minh nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ trước khi chết anh ta ở bờ sông sao?"
"Lại thêm một kiểu chết nữa." Lỗ Đông Hải thở dài.
Thế giới trước đây của anh ta cũng chưa từng thấy nhiều kiểu chết như vậy, mọi người đều chết là chết, lần này cái chết hoàn toàn khác nhau.
Mây đen tan đi, mặt trời xuất hiện.
Mặt nước lấp lánh ánh nắng, nếu không có thi thể và những chuyện quỷ dị, thì cũng coi như là một bức tranh thôn quê hữu tình.
Tịch Lạc đứng lên, chân dẫm phải một viên đá, suýt chút nữa thì trượt chân.
Nhưng ở phái có người đỡ lấy cậu.
"Cảm ơn." Tịch Lạc đứng vững, quay đầu lại, phát hiện là Ân Bạch Hạc, cậu không biết người này đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Lỗ Đông Hải cũng nhìn sang: "Ngài Ân, cậu đoán ra rồi sao?"
Ân Bạch Hạc nhét tay vào túi, giọng nói lạnh lùng: "Có lẽ là gần đúng rồi."
Vị trí hai người đứng không được bằng phẳng.
Tịch Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng chia khuôn mặt người đàn ông trước mặt thành hai nửa, bóng tối bao phủ bên cánh mũi, đường quai hàm chói mắt.
Âm thanh từ trên đỉnh đầu cậu vọng xuống.
"Tạm thời không bàn đến cách chết của con quỷ nữ, nguyên nhân cái chết chúng ta có thể dựa vào những cuộc trò chuyện trước đó, bước đầu xác định là không sinh được con, hoặc là con trai."
"Thực tế thì chồng của nó còn dùng thuốc tráng dương, chứng tỏ việc không sinh được con trai có thể không phải là do người phụ nữ, mà là do người chồng."
"Nhưng chuyện này, người trong làng không hề biết."
Tịch Lạc đột nhiên lên tiếng: "Tôi nghĩ tôi biết tại sao Lý Diễm Như lại chết."
Vương Lâm lập tức hỏi: "Tại sao?"
Tịch Lạc nói: "Ở những vùng nông thôn lạc hậu như vậy, người ngoài có lẽ không biết việc không sinh được con thực sự là do người chồng, họ chỉ trích người vợ."
Đây là hiện tượng chung trong xã hội hiện nay.
Từ Tiểu Viên là phụ nữ nên hiểu rõ nhất, cô ấy gần như ngay lập tức hiểu ngay những gì mà cậu muốn diễn đạt: "Miệng!" Dì Lý chết vì bị xé rách miệng.
Một nơi ngu muội lạc hậu, tin đồn lan truyền từ miệng.
"Nếu không đoán sai." Ân Bạch Hạc vô tình hay cố ý liếc nhìn Tịch Lạc một cái: "Nguyên nhân cái chết của những người phụ nữ trong làng này đều tương tự như Lý Diễm Như."
Chẳng qua là đã tham gia vào cuộc chỉ trích này.
Ngôi làng tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, một chuyện nhỏ cũng sẽ được mọi người biết đến, lại không thể tiếp xúc với bên ngoài, nên những chuyện trò tán gẫu đương nhiên đều toàn những chuyện trong làng.
"Tôi thấy không hẳn." Vương Lâm bĩu môi, đoán: "Có lẽ chồng cô ta không được, cô ta lăng nhăng với những người khác trong làng bị phát hiện, nên bị người ta chửi, chuyện này cũng có thể mà."
Từ Tiểu Viên nghe xong chỉ muốn đánh anh ta.
Cô ấy cảm thấy lời của Ân Bạch Hạc và Tịch Lạc nói mới đúng, nếu thực sự là do ngoại tình mà bị giết, làm sao có thể có oán khí lớn đến như vậy.
"Chẳng phải các người cũng đang đoán thôi sao..." Giọng nói của Vương Lâm nhỏ dần.
"Cũng không phải là không có khả năng." Ân Bạch Hạc thản nhiên nói.
"Chỉ là khả năng có 1% thôi." Tịch Lạc nói thêm một câu.
Vương Lâm: "..."
Hai người này cố ý!
"Tôi thiên về cách thứ nhất hơn." Lỗ Đông Hải nhớ lại những chuyện trước đây: "Nếu nói như vậy, thì những công cụ đó thật sự có thể là do chồng cô ta dùng để đánh cô ta. Thậm chí, con quỷ nữ này có thể đã tự sát!"
"Đã tự sát rồi, còn phải báo thù sao?" Dư Minh không hiểu lắm.
"Không phải." Ân Bạch Hạc nói.
Bị phủ nhận, Dư Minh cũng không giận: "Không phải tự sát?"
Ân Bạch Hạc cụp mắt, ánh mắt dừng trên thi thể của Trương Tiến: "Công cụ không phải do chồng cô ta dùng, mà là do người trong làng dùng."
Anh ta dừng lại một chút: "Hơn nữa là đàn ông."
Mấy người nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn, vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy hoang đường.
Chẳng lẽ đàn ông trong làng đều phát điên rồi sao, đi đánh vợ người khác, là cố ý hay là muốn trả thù chồng cô ta? Thảo nào trong làng năm nào cũng có nhiều người chết như vậy.
"Nhưng tại sao họ lại dùng những thứ như vậy để đánh vợ người khác?" Lỗ Đông Hải nghĩ mãi không ra, cũng không thể hiểu được: "So với họ, chồng cô ta có lý do hơn chứ?"
"Không hẳn là không có lý do." Tịch Lạc lắc đầu.
"Hôm đó các anh cũng nói rồi, người trong làng nói chuyện này là mọi người ngầm đồng ý, không phải chỉ có mình cô ta, chứng tỏ chuyện này đã xảy ra không ít lần, được làng thừa nhận, chẳng qua là cô ta xui xẻo, chết."
"Chứng tỏ hành vi của họ đều là do một loại phong tục nào đó." Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc đứng đối diện nhau, vừa vặn quay mặt về phía trong làng, đôi mắt trong veo: "Đúng không?"
Ân Bạch Hạc cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Đúng."
Từ Tiểu Viên ôm đầu, luôn cảm thấy mình đã từng nghe thấy những lời này ở đâu đó, rốt cuộc là đã nghe ở đâu nhỉ?
Cô ấy là một cô gái nghiện mạng, bình thường sống trên Weibo, xem đủ loại tin tức.
Vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Từ Tiểu Viên, cuối cùng cô ấy kêu lên: "Các người... Đã từng nghe đến Phách Hỉ1 chưa?"
Những người khác đều lắc đầu: "Là gì?”
Chưa từng nghe đến hai chữ này, nghe có vẻ như là chuyện tốt.
Môi Từ Tiểu Viên run rẩy, nhắm mắt lại: "Nó còn có một cái tên khác: "Bàng Đả Cầu Tử hoặc Gậy Đánh Cầu Tử, rất đáng sợ."
(1)Phách Hỉ (Pāi xǐ - 拍喜): Nói đơn giản, bạn bè của người chồng dùng gậy và các công cụ khác đánh vợ mình nhân lúc vợ từ ngoài về, từ đầu lang tới trong nhà, vừa đánh vừa hỏi có sinh không, mặc kệ cô ấy van xin như thế nào cũng không dừng lại. Lúc này, người chồng đem đậu phộng và táo tàu phát cho họ, cảm ơn nói có rồi có rồi mới rời đi. Năm sau không sinh tiếp tục đánh, nặng thì có thể nằm liệt giường dưỡng thương, thậm chí có thể bị đánh chết.