Thế Giới Gương

Chương 1: Phó bản Làng hoang: Người đã đến đông đủ rồi

Trước Sau

break

"Gần đây, thành phố chúng ta xuất hiện một kẻ giết người hàng loạt, cả ba nạn nhân đều là phụ nữ, thủ đoạn của hung thủ rất tàn nhẫn. Dựa theo điều tra của cảnh sát, thời gian gây án và hung khí của nghi phạm có thể..."

Tiết Lập Đông vừa qua, cả thành phố Giang chìm trong những cơn mưa dầm dề không ngớt, thời tiết thế này người ra đường cũng thưa thớt.

Từ Tiểu Viên hôm nay trực ca ở siêu thị, điện thoại đặt trên giá đỡ bên cạnh đang tự phát trương trình tin tức, cô ấy vừa nghe tin tức vừa soi gương.

Cô ấy nghĩ thầm: Kẻ giết người hàng loạt gì đó, thật đáng sợ quá đi.

"Chào bạn, xin hỏi ở đây có dao và dây thừng không?"

Khi cô ta đang nghĩ miên mang, thì cửa siêu thị đột nhiên bị đẩy ra, giọng nam trong trẻo kéo Từ Tiểu Viên về với thực tại, cô ấy tắt điện thoại: "Anh muốn mua loại dao nào?"

Cậu đứng bên ngoài quầy thu ngân, có lẽ đã đi bộ một quãng đường xa. Mái tóc ẩm ướt rũ xuống, cằm thon gọn được giấu kín trong khăn quàng, nốt ruồi nhỏ nhắn, đặc trưng điểm xuyết trên chóp mũi, khiến anh trở nên thật dễ nhận ra..

"Loại có thể thái thịt, chặt xương."

Cậu ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Lấy loại dao nào thật sắc bén."

"Đồ dùng nhà bếp thì vào trong kệ thứ ba là tìm thấy, dây thừng ở kệ thứ hai dưới cùng." Từ Tiểu Viên nhìn thêm vài lần.

Từ lúc làm việc ở đây tới giờ, cô ấy chưa từng gặp người này.

Thông thường người đẹp trai thế này, chắc chắn cô ấy sẽ có ấn tượng.

Chưa đầy 5 phút, một phụ nữ trung niên mặt mày căng thẳng, bước nhanh tới: "Tôi nghi ngờ người đó có vấn đề đó."

Từ Tiểu Viên lộ vẻ nghi hoặc.

"Hành động của người này có gì đó rất đáng sợ, tôi nghi ngờ người đó là..." Người phụ nữ trung niên làm động tác cứa cổ, nói: “Tin tức gần đây cô không xem à?"

Người phụ nữ trung niên nói xong, thì chạy như tên lửa, đôi chân cứ như bôi dầu vào vậy, nhanh chóng rời khỏi siêu thị.

Từ Tiểu Viên nghe xong cũng cảm thấy sợ, đặt gương xuống, định đi xem thử.

Mãi cho đến khi bóng dáng cô ấy biến mất, trên quầy hàng không một bóng người, khuôn mặt của cô ấy trong gương lại vẫn còn đó.

Siêu thị tiện lợi này rất đúng với tên gọi của nó, đủ loại dao bếp bày đầy ắp hoặc treo trên kệ hàng.

Nhưng nhìn một vòng hình như không hợp lắm.

Tịch Lạc nhíu mày, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, dùng tay thử từng cái một, cái này trông có vẻ thuận tay, nhưng dường như không chặt đứt được xương.

Lúc Từ Tiểu Viên lấy hết can đảm đi tới thì nhìn thấy cảnh cậu không ngừng vung dao, động tác đẹp mắt nhưng lại vụng về, chắc là không thường dùng thứ này.

Không hiểu sao, cô ấy bất giác nhớ tới bộ phim kinh dị mình từng xem, Hannibal trong "Sự Im Lặng Của Bầy Cừu".

Từ Tiểu Viên hoàn hồn: "Cần... Giúp gì không ạ?"

Tịch Lạc "Ừm" một tiếng, lại nói: "Tôi không rành lắm, loại nào dễ chặt xương nhất? Tôi muốn một con dao thật bén, chặt một nhát là đứt."

Từ Tiểu Viên há hốc mồm cố giữ bình tĩnh: "Vậy phải xem dùng để chặt xương gì?"

Cô ấy ấn chặt cây dùi cui điện trong túi, định bụng nếu đúng như mình nghĩ thì sẽ cho cậu một phát.

Tịch Lạc nghe thấy tiếng cô ấy nuốt nước bọt, lại nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, không nhịn được cười một tiếng, đáp: "Giết gà."

Đương nhiên là giả, thứ cậu muốn giết là con quỷ trong gương.

Ngay từ ba ngày trước, Tịch Lạc đã phát hiện tấm gương trong nhà hình như không ổn, rất kỳ quái, ban đầu thay đổi rất nhỏ, chỉ là vị trí đồ đạc bị di dời.

Ví dụ như giày ở huyền quan*, cậu vốn đặt mũi giày hướng ra ngoài, nhưng trong gương lại chiếu thành hướng vào trong, cứ như lúc cậu không để ý, có người đã xoay qua.

(*) Huyền quan: Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Sau đó từ từ rõ ràng đến mức biểu cảm của ‘Cậu’ trong gương cũng ngày trở nên kỳ lạ.

Từ dè dặt cẩn thận lúc ban đầu, đến tùy tiện không kiêng dè như bây giờ.

Đủ loại dấu hiệu kỳ quái đều cho thấy một sự thật...

Cứ như thể... Trong căn phòng ở trong gương có một ‘Người’ khác giống y cậu đang sống.

Lúc cậu phát hiện thì đã có thay đổi rồi rỗ rệt rồi, còn về việc người trong gương để mắt đến mình từ lúc nào, cậu không rõ.

Có lẽ đối phương còn không thể gọi là 'Người'.

Lúc này, Từ Tiểu Viên nghĩ: không phải giết người là tốt rồi.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng dưới sự giới thiệu của cô ấy, Tịch Lạc chọn một con dao chuyên dùng để chặt xương và một con dao thái thịt.

Cô ấy hi hi cười, nói: “Sản phẩm do nước Đức sản xuất, dùng không tốt bao trả lại.”

Cuối cùng, Tịch Lạc lại hỏi: "Có máy xay thịt không?"

Thần kinh Từ Tiểu Viên lập tức căng thẳng, để đảm bảo an toàn, cô ấy thà có cũng nói không có: "Ở đây không có, anh thử đến chỗ khác xem sao?"

Tịch Lạc hơi thất vọng, chọn xong dao và dây thừng lại mua thêm một cuộn túi rác.

Sau khi Từ Tiểu Viên quay lại quầy, tiện tay gạt tấm gương sang bên cạnh, cho dao vào túi, thầm nghĩ chuyện này thật không trách người phụ nữ trung niên kia được, cô ấy cũng suýt nghĩ lệch đi rồi.

Lúc ra khỏi cửa, bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh.

Hơi lạnh cứ thế luồn vào trong áo, Tịch Lạc kéo lại khăn quàng cổ quấn kín hơn, bung dù ra rời đi.

Giết người là phạm pháp, nhưng thứ mình muốn giết lại không phải là người.

Tất cả mọi chuyện phải kể từ ba ngày trước.

Hôm đó lúc ra khỏi cửa, cổng của khu nhà nhỏ bình thường sạch sẽ lại có giấy tiền vàng mã bay đầy trời, ông bác lao công vừa đi vừa chửi rủa.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, cậu còn gặp phải một vụ tai nạn xe hơi, chiếc xe ở giữa bị bẹp dúm rất nghiêm trọng, mặt đất nhuộm thành màu máu đỏ sẫm.

Đương nhiên điều bất thường nhất vẫn là tấm gương ở nhà cậu.

Lúc mới phát hiện vấn đề, Tịch Lạc đã đập vỡ gương, nhưng vô dụng.

Cậu không thể không dùng gương, không phải tấm gương bị đập vỡ có vấn đề, mà là tất cả những tấm gương có thể soi người chỉ cần là trong nhà cậu đều như vậy.

Thế là ban đầu, Tịch Lạc hẹn gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý rõ ràng là người chưa từng gặp phải hiện tượng siêu nhiên bao giờ, nên khi nghe câu đầu tiên "Tôi nghi ngờ, gương trong nhà tôi có quỷ" thì đã sững sờ mất mấy giây.

Bác sĩ tâm lý nói cậu chắc là nhìn nhầm rồi, người có kiến thức thông thường đều biết đồ vật trong gương giống hệt như ngoài đời thực.

Tịch Lạc hỏi vặn lại, lúc chúng ta đang đánh răng, người trong gương lại cười với mình, đây cũng là nhìn nhầm sao?

Bác sĩ tâm lý từng gặp vô số vấn đề bệnh lý, đây vẫn là lần đầu tiên gặp trường hợp này, suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra đề nghị: “Có thể là do thời gian dài cậu không có việc làm dẫn đến áp lực cuộc sống quá lớn, lại tách biệt khỏi xã hội và đám đông, nên dễ sinh ra ảo giác.”

Lúc đó mặt Tịch Lạc không cảm xúc: "Mỗi tháng tôi đích thân đi thu tiền thuê của mười mấy tòa nhà cũng không tính là hòa nhập xã hội sao?"

Bác sĩ tâm lý: "..."

Tính chứ, sao lại không tính, ông ta cũng muốn hòa nhập xã hội như thế này.

Bác sĩ tâm lý tự an ủi mình, có lẽ chính vì mình không có tiền nên mới không sinh ra mấy ảo giác kỳ quái kia

Buổi tư vấn này đã định trước là không có kết quả.

...

Mưa càng lúc càng lớn, mùa đông năm nay lạnh đến kỳ lạ.

Tịch Lạc xách túi về khu dân cư, bố mẹ qua đời, ngoài mấy tòa nhà kia ra thì không để lại gì cả, nên sau khi tốt nghiệp cậu liền làm chủ nhà cho thuê, cuộc sống nhàn nhã, thậm chí còn có thời gian ra công viên xem mấy ông cụ đánh cờ.

Có thể nói là vô cùng vừa lòng mãn nguyện.

Cho đến khi trong gương nhà cậu đột nhiên có thứ đó xuất hiện.

Tịch Lạc cúi đầu nhìn hai con dao trong túi, có chút nghi ngờ, liệu mình có thể đối phó được thứ đó không?

Hôm nay người trong khu dân cư cũng đông đến lạ thường, dưới tòa nhà bên cạnh có một đám người đứng vây quanh, thời tiết tệ thế này cũng không ngăn được lòng hóng chuyện của mọi người.

Bên ngoài đường, liên tục có không ít người mang theo vẻ mặt trắng bệch rời đi, Tịch Lạc thông qua chỗ hở nhìn trộm được tình hình bên trong.

Dưới đất có một thi thể đang nằm, tư thế vặn vẹo, mặt quay thẳng ra cổng khu dân cư, mắt trợn tròn, máu tươi hòa cùng nước mưa đang chảy xuống cống thoát nước.

Điều kỳ lạ nhất là, hai tay của người đó tạo thành một tư thế khoa trương đến mức người thường không thể làm được, giống như bị ngoại lực bẻ gãy, dưới sắc trời nhá nhem buổi chiều tối càng thêm đáng sợ.

Cách chết kinh khủng như vậy khiến đám đông vây xem cũng sợ hãi theo.

Người đàn ông trung niên hay đánh cờ trong khu dân cư nhìn thấy Tịch Lạc, lại bắt chuyện với cậu, nói: "Tiểu Lạc à, cháu đi mua đồ về rồi hả?"

"Vâng." Tịch Lạc gật đầu: "Bên đó xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Ông ta lắc đầu thở dài: "Có người nhảy lầu, chết thảm lắm, cháu đừng qua đó xem, kẻo tối lại gặp ác mộng."

Tịch Lạc không nói gì.

"Thật ra, ông thấy có gì đó rất lạ." Ông cụ hạ thấp giọng: "Ai cũng nói là nhảy lầu, nhưng theo kinh nghiệm của ông, người này chết mấy ngày rồi, gần đây tin tức đưa tin, hình như có mấy vụ cũng giống vậy..."

Con trai út nhà ông ta làm việc ở nhà tang lễ, biết nhiều chuyện hơn người khác.

Tịch Lạc trầm ngâm suy nghĩ, sau khi tạm biệt ông ta thì đi vào trong hành lang tòa nhà, gấp dù lại, còn có thời gian kéo cả mũ áo hoodie lên, che chắn rất kín.

Khu dân cư mới xây chưa được mấy năm, vách thang máy sáng bóng phản chiếu mờ mờ khuôn mặt cậu.

Khi Tịch Lạc nhìn sang, dù đã đoán được sẽ thấy gì, nhưng tim cậu vẫn không tránh khỏi lỡ một nhịp.

Tịch Lạc: Lại tới nữa rồi.

Người trong gương nhoẻn miệng cười với Tịch Lạc, nhưng Tịch Lạc đứng trước gương lại không cười, cảnh tượng này trong thang máy trông có phần kinh dị.

Tịch Lạc không phải người ngồi chờ chết, ngược lại là người theo trường phái hành động, dù cậu không rành về chuyện tâm linh, nhưng cậu sẽ làm theo cách mình có thể, nếu không hôm nay đã chẳng ra ngoài mua trang bị.

Cửa thang máy sắp đóng lại, một học sinh cấp hai chạy như bay vào: "Đợi với ạ!"

Ngay khoảnh khắc cậu học sinh thở hổn hển bước vào thang máy, sự quỷ dị trên mặt gương biến mất không thấy tăm hơi, như thể chưa từng xuất hiện.

Học sinh cấp hai đứng vững rồi mới thấy con dao trong túi của Tịch Lạc, đưa mắt nhìn mấy cái, lập tức nép sát vào góc.

Bầu không khí trong không gian chật hẹp trở nên lúng túng.

Tới tầng của mình, cửa thang máy vừa mở, Tịch Lạc đi thẳng ra ngoài, cậu vẫn đang nghĩ chuyện vừa rồi, cân nhắc xem rốt cuộc nên ra tay thế nào thì hợp lý và có hiệu quả.

Trong nhà rất vắng lặng, cậu đặt đồ xuống, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Dưới ánh đèn sợi đốt, khuôn mặt trong gương lại rất rõ ràng.

Tịch Lạc đưa tay vặn vòi nước, cúi đầu hứng nước rửa mặt, nước lạnh thấm vào da, tấm gương trong nhà vệ sinh ở ngay trên đầu.

Cảm giác bị nhìn trộm trên đỉnh đầu mãi không tan.

Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt gương, giọt nước men theo gò má trượt xuống cằm, tụ lại thành giọt rơi xuống bồn rửa.

"Tí tách."

Người trong gương và cậu có cùng một khuôn mặt.

Dường như nhận ra hành vi nhìn trộm của mình đã bị phát hiện, ‘Nó’ hơi nhếch môi, nở một nụ cười, có chút âm u lạnh lẽo.

‘Nó’ dường như muốn có được thứ gì đó từ trên người cậu.

Tịch Lạc đưa tay chạm nhẹ lên mặt mình, liếc nhìn vào gương: "Mày rất thích mặt tao à? Tiếc là không phải của mày."

Giọng điệu của cậu rất tự nhiên, như đang nói chuyện với người quen.

Tịch Lạc khóa vòi nước, chậm rãi lau khô nước trên tay, rồi nói: "Còn nhìn nữa, tao giết mày."

Khuôn mặt trong gương vẫn nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên cười lên.

Cho đến hiện tại, Tịch Lạc không cảm thấy đối phương có năng lực gì, có đáng sợ đến mấy cũng là ở trong gương, chứ không phải hiện thực.

Cậu uy hiếp xong, quay đầu rời đi, để ‘Nó’ trong gương nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi xa dần.

Một phút sau đó, Tịch Lạc mang theo hai con dao quay lại.

Ý định 'giết nó’ là Cậu rất nghiêm túc.

Mùa đông trời tối sớm, ánh sáng ngoài cửa sổ u ám, trong nhà vệ sinh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Đèn đột nhiên tắt ngúm.

Tim Tịch Lạc giật thót, nhờ chút ánh sáng yếu ớt nhìn thấy tấm gương trước mặt đã thay đổi, biến thành một màu đen kịt dày đặc.

Cậu thăm dò đưa tay ra, mặt gương vốn cứng rắn bỗng như cát lún, xuất hiện một vòng xoáy, lúc định rút tay về thì ngược lại cả người đều bị kéo vào trong.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, Tịch Lạc còn thấy không vui.

Tịch Lạc: Mình cứ thế bị giết rồi sao?

Lúc mở mắt ra lần nữa, xung quanh là một màn sương đen dày đặc, khoảng cách ngoài hai mét đều không nhìn rõ thứ gì, Tịch Lạc cúi đầu, dưới chân là đất, không phải gạch men.

Cậu hình như đã bị bắt vào trong gương.

"Các người là ai..." Tịch Lạc còn chưa kịp nghĩ thông suốt, cách đó không xa đã vọng tới một tiếng hét chói tai, khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn rồi.

Hoàn cảnh xa lạ thì không nói, mấu chốt là tay cậu trống không.

Dao của cậu biến mất rồi!

Đột nhiên, màn sương phía trước dường như tan đi một mảnh, hàng chục bóng người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu, động tác đồng nhất như một cảnh trong phim kinh dị.

Cho đến khi người đứng giữa lên tiếng: "Rất tốt, xem ra người được mời đã đến đủ cả rồi."



 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc