Mặc dù Hồng Hạnh không đồng ý gả nhưng Phương mụ mụ cũng không phải là kẻ hồ đồ, biết việc này cũng không thể tùy ý nàng. Lần này cự tuyệt dù tiểu thư có nói đỡ sẽ không có chuyện gì nhưng lần sau sẽ không có chuyện tốt như thế này nữa. sau khi quyết định chủ ý liền trở về nói với Tương Nhược Lan là đáp ứng chuyện hôn sự này.
- Hồng Hạnh đồng ý rồi?
Tương Nhược Lan có chút lo lắng, cố ý hỏi lại. Phương mụ mụ sợ lại bị phá ngang, vội vàng nói dối:
- Chuyện tốt như vậy sao Hồng Hạnh lại không đáp ứng được, nàng rất vui mừng nhưng là thẹn thùng nên không dám đến tạ ơn phu nhân.
Tương Nhược Lan cũng không hoài nghi, hôm sau đến nói lại với thái phu nhân, Trương mụ mụ cũng rất vui. Thật ra Trương mụ mụ thích Ánh Tuyết nhưng lại thấy Ánh Tuyết xinh đẹp, thanh tú nên sợ phu nhân đã có dụng ý khác nên cũng không dám nói. Mà bên người phu nhân các nha hoàn đều nhỏ tư chất sẽ không tốt. Còn Hồng Hạnh kia, cũng xinh đẹp, thân thể phát triển hơn nữa nàng lại là nha hoàn cùng lớn lên với phu nhân, nha hoàn bình thường không thể so sánh bằng. Dù tính cách có chút điêu ngoa nhưng nghĩ khi gả về nhà mình sẽ trông nom, dạy dỗ là được, nàng giúp đỡ con mình thì tiền đồ của con càng tốt.
Trương mụ mụ vui vẻ đem truyện này báo cho tất cả mọi người.
Hôm đó, Hồng Hạnh đang hóng mát trong phủ, có vài tiểu nha hoàn biết tin tức đi tới chúc mừng nàng.
- Hồng Hạnh, nghe nói hỉ sự của ngươi cùng Trương quản sự sắp tới rồi, sau này làm vợ quản sự cũng đừng quên chúng ta.
Mặt Hồng Hạnh trắng bệch:
- Các ngươi nghe ai nói?
Tiểu nha hoàn cười nói:
- Còn cần gì ai nói, Trương mụ mụ gặp ai cũng khoe, cả phủ đều biết chuyện,
Hồng Hạnh tức giận vội chạy vào trong viện tìm Phương mụ mụ, tức giận bừng bừng kéo bà vào phòng, đóng cửa rồi quát mẫu thân:
- Mẫu thân, ta đã nói ta không lấy chồng? Sao hôm nay lại có người chúc mừng ta.
Phương mụ mụ vừa nhìn qua cửa sổ xem động tĩnh bên ngoài vừa trả lời Hồng Hạnh:
- Hôm nay phu nhân đã nói với thái phu nhân, chuyện này đã định rồi, ngươi muốn cũng phải gả mà không muốn cũng phải gả.
Sau đó lại dúi đầu nàng:
- Ngươi cũng không nghĩ lại, nếu tiểu thư thật sự không để ý đến ngươi thì sẽ đưa ra hôn sự này? Còn muốn làm chủ tử sao, ngươi đừng mơ nữa.
- Đó không phải là tiểu tiện nhân Ánh Tuyết kia nịnh hót tiểu thư, đoạt vị trí của ta.
Hồng Hạnh né tránh tay mẫu thân, tức giận vô cùng vừa nói vừa lao ra:
- Không được, ta phải nói cho tiểu thư, ta không muốn lấy Trương quản sự!
Phương mụ mụ vội vàng kéo nàng lại, gấp đến suýt phát khóc:
- Hạnh Nhi, ngươi nói cái gì, định làm loạn cái gì, ngươi còn không biết thái phu nhân lợi hại ra sao? Ngươi quên vết sẹo trên người rồi sao!
Hồng Hạnh cả người run run, không khỏi dừng bước, nàng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, “oa” một tiếng rồi khóc lớn.
- Ta không muốn cả đời làm nô tỳ
Nàng lau nước mắt ngẩng đầu nhìn mẫu thân nói:
- Mẫu thân, đều do ngươi, ta ghét ngươi!
Nói xong bưng mặt chạy ra ngoài. Phương mụ mụ kêu lên hai tiếng, nước mắt rớt xuống. Hồng Hạnh lao ra sân, trốn ở góc khuất mà khóc, xung quanh đều là giả thạch và cây cối, là nơi hóng mát rất tốt.
Hồng Hạnh khóc một trận, nghe được gần đó có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy Ánh Tuyết từ chỗ khác đi tới. Hồng Hạnh vừa thấy nàng thì lửa giận bừng lên, đợi nàng đến gần, liền xông ra quát to:
- Tiểu tiện nhân, bây giờ ngươi được như ý rồi.
Ánh Tuyết bị Hồng Hạnh dọa đến giật bắn mình, ôm ngực lui về phía sau, thấy là Hồng Hạnh thì nhíu mày nói:
- Hồng Hạnh, ngươi làm cái gì? Làm ta sợ muốn chết!
Hồng Hạnh nhìn nàng dù nhíu mày vẫn xinh đẹp tú lệ, càng ghen tỵ dương tay tát Ánh Tuyết một cái.
Ánh Tuyết không kịp đề phòng, ăn trọn một tát. Nàng không phải là tiểu nha hoàn đánh không dám kêu trước đây, ngẩng đầu nhìn Hồng Hạnh, cả giận nói:
- Hồng Hạnh, sao ngươi lại đánh người!
Hồng Hạnh nhíu mày:
- Ta còn muốn đánh tiểu xướng phụ ngươi nữa
Vừa nói lại vung tay lên.
Ánh Tuyết nhanh tay nhanh mắt nắm được cổ tay nàng, mặt trầm xuống:
- Đi, theo ta đến gặp phu nhân, chúng ta tới chỗ phu nhân nói cho rõ ràng.
Hồng Hạnh giật tay nàng ra, nhảy dựng lên mắng:
- Hay cho tiểu xướng phụ nhà ngươi, dám dùng phu nhân uy hiếp ta. Ta biết nhất định là ngươi giật dây phu nhân đem ta gả đi. Ngươi đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi. Ngươi cho là ngươi đá ta đi thì ngươi có thể bò lên giường Hầu gia làm chủ tử sao? Ta khinh con chó má nhà ngươi, hôm nay ta với ngươi liều mạng!
Vừa nói vừa nhào tới giật tóc Ánh Tuyết, hai người làm loạn thành một đoàn.
Ánh Tuyết vất vả lắm mới đẩy được Hồng Hạnh ra, nàng đứng lên, tức giận đến cả người phát run, không kịp sửa sang lại chính mình, chỉ vào nàng cả giận nói:
- Hồng Hạnh, chỉ dựa vào những lời vừa rồi ngươi nói, để người ta nghe được thì ngươi chết thế nào cũng không biết!
- Ngươi muốn tố ta, đi mà nói, làm cho mọi người biết dã tâm của ngươi.
- Ngươi……
Ánh tuyết tức giận đến nói không ra lời:
- Hôm nay ngươi như con chó điên, ta không để ý tới ngươi!
Nói xong xoay người rời đi.
Hồng Hạnh nhìn bóng lưng nàng, nhớ mình tát nàng một cái trong lòng vừa vui vẻ nhưng lại nghĩ cuối cùng mình phải gả cho một nô tài, không nhịn được lại khóc lên.
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói mềm mại:
- Hay cho một nha đầu ngu xuẩn, gặp chuyện không nghĩ ra cách giải quyết lại chỉ biết khóc.
Hồng Hạnh cả kinh hồn phi phách tán, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Lúc nãy nàng đã thấy không có ai, giờ sao lại có tiếng người. Chẳng lẽ nơi này vẫn có người, những lời vừa rồi người này đều nghe được.
Nàng run rẩy quay đầu lại, thấy phía sau toàn giả sơn có một thân ảnh mảnh khảnh, dung nhan xinh đẹp, trong tay cầm một chiếc quạt thêu mai hồng, cười đến đoan trang nhàn nhã, cũng là Vu di nương.
Sắc mặt Hồng Hạnh càng lúc càng trắng, chân mềm nhũn ngã xuống đất, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Vu di nương từ từ đi ra, khẽ cười nói:
- Nhìn ngươi hoảng sợ kìa. Ngươi yên tâm, chuyện khi nãy ta sẽ không nói cho người khác.
- Thật không?
Hồng Hạnh vội vàng quỳ xuống đập đầu trước mặt Vu Thu Nguyệt:
- Tạ ơn di nương, tạ di nương!
Nói xong đứng lên lui ra.
- Chờ một chút.
Vu Thu Nguyệt gọi giật nàng lại.
Hồng Hạnh quay đầu lại, trong lòng run sợ hỏi:
- Di nương còn có cái gì sai bảo?
Vu Thu Nguyệt cười cười, phe phẩy cây quạt từ từ đi tới bên cạnh nàng, cười khẽ nói:
- Chuyện này ngươi cứ như vậy mà bỏ qua? Ánh Tuyết kia độc ác như thế, ngươi cứ vậy mà tha cho nàng?
Những lời này đều nói trúng tâm ý Hồng Hạnh, nàng cúi đầu:
- Đổi lại là người thì có cách gì, thái phu nhân đã định rồi, không thể sửa đổi.
- Ta có một cách, vừa có thể giúp ngươi không cần gả cho gã nô tài kia lại có thể giúp ngươi thành đại nha hoàn bên người phu nhân một lần nữa
Sau đó lại lấy chiếc quạt nhẹ vỗ lên vai nàng:
- Như vậy, nguyện vọng của ngươi không bao lâu sẽ thành sự thật!
Hồng Hạnh bị nàng nói đúng tâm sự, mặt hơi đỏ, nhưng lập tức, nàng ngẩng đầu, cảnh giác tnhìn Vu Thu Nguyệt:
- Di nương vì sao phải giúp ta?
Vu Thu Nguyệt cười cười:
- Ngươi đừng khẩn trương, ta không phải là kẻ tính kế như vậy. Lần trước là nha hoàn của ta lỗ mãng hại ngươi bị đánh, lòng ta có chút không yên nên mới muốn giúp ngươi. Nếu ngươi không tin ta, vậy quên đi, dù sao đến lúc đó người hối hận cũng không phải là ta……
Vừa nói liền xoay người định rời đi. Còn chưa đi được hai bước, phía sau truyền tiếng Hồng Hạnh nói:
- Chờ một chút!
Khóe miệng Vu Thu Nguyệt cười lạnh, đến khi quay lại thì nụ cười lại trở nên ôn nhu vô cùng.
- Ngươi thật sự có biện pháp giúp ta?
Hồng Hạnh nhìn nàng, hai mắt sáng lên, sau còn nói:
- Ta sẽ không giúp ngươi hại tiểu thư.
Vu Thu Nguyệt cười đến gập bụng:
- Nha đầu ngốc. Ta cũng không cái loại người đó
Vừa nói vừa ngoắc tay vẫy nàng:
- Ngươi lại đây.
***
Phía cuối chân trời, tia sáng cuối cùng từ từ biến mất, cả Hầu phủ chìm trong hắc ám, các viện bắt đầu thắp đèn.
Ở chuồng ngựa ngoại viện Hầu phủ, một đồng tử tầm tám, chín tuổi chạy đến chỗ một nam tử tầm hai mươi tuổi, mặc áo xanh.
- Trương đại ca, khi nãy có một tỷ tỷ muốn ta đem thứ này cho ngươi!
Vừa nói rồi đem một hương nang (túi thơm) màu xanh cho nam tử kia.
Nam tử mặt mũi đoan chính, hắn đón lấy hương nang, nhìn một chút, ngạc nhiên nói:
- Là ai đưa cho ngươi?
Đồng tử nói:
- Tỷ tỷ đó nói là người của Thu đường viện, nàng nói nhất định ngươi biết nàng là ai!
Nam tử nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, nghĩ thầm, chẳng lẽ là nàng.
Nam tử này chính là Trương Đồng Sơn, con trai Trương mụ mụ, chuyện hôn sự này hắn sớm biết nên nghe nói như vậy, tự nhiên là nghĩ đến Hồng Hạnh.
Cùng sống trong phủ, hạ nhân đương nhiên biết nhau, nhớ ra Hồng Hạnh kia đôi mắt to tròn, trong lòng hắn nóng lên. Lại nghe đứa bé kia nói:
- Tỷ tỷ còn nói đêm nay giờ Tuất hai khắc chờ ngươi ở Bách Lý đình sau hoa viên, nói có việc muốn nói cùng ngươi.
Trương Đồng Dơn nghĩ thầm, có việc tại sao hẹn buổi tối? Lại nghĩ, đúng rồi, cô nương người ta da mặt mỏng, sợ bị người thấy nên mới làm vẻ bí ẩn như vậy.
Nghĩ vậy, hắn mỉm cười, móc ra hai đồng tiền đưa cho đứa bé kia, đứa trẻ cầm tiền cười hì hì chạy ra.
Buổi tối, Tương Nhược Lan vẫn như trước một mình đi ra ngoài tản bộ. Ánh Tuyết ở trong phòng dọn dẹp, sai bảo nha hoàn nấu nước, ướp nước ô mai cho phu nhân về tắm rửa. Quay đầu nhìn bên ngoài chưa thắp đèn vội ra thắp nến, tránh phu nhân đi về bị tối mà ngã.
Kiểm tra tốt một hồi vừa định đi vào đã thấy Hồng Hạnh mồ hôi mồ kê vọt vào, vừa thấy Ánh Tuyết đã kéo nàng sang một bên, vội nói:
- Ánh Tuyết, vừa nãy có người chạy tới báo cho ta, phu nhân bị ngã ở hậu hoa viên.
Ánh Tuyết vừa nghe đã nóng ruôt:
- Người? Ở đâu?
- Người báo tin đã đi rồi!
- Ta hỏi là phu nhân ở đâu?
- Phu nhân ở Bách Lí đình ở hậu hoa viên. Hồng Hạnh nhìn nàng nói: Ánh Tuyết, ngươi đi trước, ta bảo thêm vài người tới.
Ánh Tuyết không nghi ngờ gì, trong lòng lo lắng an nguy của Tương Nhược Lan, vội vàng chạy đến hậu hoa viên.
Hồng Hạnh nhìn bóng lưng nàng, lạnh lùng cười, thấy tả hữu không có ai thì về phòng minh.
Trong phòng, hai tiểu nha hoàn đang ăn chút quả Hồng Hạnh cho, một nha hoàn thấy Hồng Hạnh vào thì cười nói:
- Hồng Hạnh tỷ đi đâu vậy?
Hồng Hạnh ngồi xuống bên cạnh các nàng:
- Chẳng lẽ không cho ta đi vệ sinh một chút?
Hai tiểu nha hoàn nghe thế cười rộ lên.
Hồng Hạnh đứng lên, cười đề nghị:
- Trong phòng nóng như vậy, chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi!
Một tiểu nha hoàn nói:
- Bây giờ đi ra ngoài có sợ Ánh Tuyết tỷ tỷ mắng không?
- Sợ cái gì, phu nhân không có đây, tất cả có ta chịu cho
Vừa nói vừa kéo hai nha hoàn kia đi ra ngoài, đi theo hướng Ánh Tuyết rời đi…