Cảnh Tuyên đế mặc long bào, long hành hổ bộ (dáng đi uy nghi như rồng, hổ) bước vào. Trong điện, trừ Tương Nhược Lan đang cho Thái Hậu uống nước đường còn lại đều quỳ xuống thỉnh an Hoàng đế. Chờ Tương Nhược Lan đứng lên đang định buông bát thì Cảnh Tuyên đế đã xuyên qua đám người, đi thẳng về phía Thái hậu
Dải lụa vàng theo bước chân dồn dập của hắn mà tung bay, long bào thêu tỉ mỉ cùng minh châu trắng nõn phản chiếu ánh nắng, lộ ra quang mang chói mắt, hiện lên sự cao quý vô cùng. Uy nghiêm vương giả khiến cho người bên cạnh không dám hé môi.
Cảnh Tuyên đế đi tới bên giường Thái hậu, thấy Tương Nhược Lan chuẩn bị ngừng tay mà vấn an hắn, lập tức vung tay:
- Miễn lễ, cần làm gì thì làm đi!
Nói rồi ngồi xuống bên giường Thái hậu, khóe mắt cũng không liếc Tương Nhược Lan một cái.
- Thái hậu, ngươi thế nào, có khỏe không? Cảnh tuyên đế quan tâm hỏi.
Lúc này, Thái hậu đã uống gần hết bát nước đường, thân thể có chút khí lực, thư thái hơn nhiều, bà nhìn Cảnh Tuyên đế cười nói:
- Nhờ có Lưu Viện sĩ và Nhược Lan mà ta thấy khỏe lên nhiều.
Cảnh Tuyên đế ngẩn ra. Nhờ Lưu Viện sĩ thì nhất định rồi, còn Nhược Lan.. hắn hừ lạnh trong lòng. Thái hậu quá sủng ái Nhược Lan rồi, chuyện gì tốt cũng muốn kéo nàng vào, cũng không nghĩ lại xem có thể tin hay không. Hắn nhìn xuống, không đáp lại, vẻ mặt lộ rõ sự không tin. Lúc này Lưu Viện sĩ đi lên:
- Xin cho lão thần bắt mạch lại cho Thái hậu.
Hoàng đế tránh ra một chút cho Lưu Viện sĩ bắt mạch cho Thái hậu, lát sau, vẻ mặt vui mừng, đứng lên cung kính cúi đầu trước Hoàng thượng:
- Bẩm Hoàng thượng, thái hậu đã không sao rồi.
Cảnh Tuyên đế vươn tay đỡ Lưu Viện sĩ, khen:
- Lưu viện sĩ thật là diệu thủ hồi xuân, không hổ là đệ nhất danh y triều ta.
Lưu viện sĩ khom lưng nói:
- Lão thần không dám nhận Hoàng thượng khen, lần này Thái hậu có thể chuyển nguy thành an, tất cả đều là công của Hầu phu nhân.
Tương Nhược Lan?
Ngay cả Lưu Viện sĩ cũng nói như vậy, Cảnh Tuyên đế không thể không tin. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua Tương Nhược Lan phía sau. Tương Nhược Lan vội vàng cúi đầu ra vẻ cung kính nhưng trong lòng nôn nóng vô cùng.
Chẳng biết hoàng đế có thể thưởng gì? Công lao này không phải là nhỏ… chắc là sẽ được thưởng vàng ngọc gì đó rồi! Ai ngờ hoàng đế chỉ nói một câu:
- Tương Nhược Lan, ngươi biết xem bệnh từ khi nào?
Cảnh Tuyên đế biết Tương Nhược Lan đã lâu, vẫn đều xưng hô như thế, cho nên dù lúc này Tương Nhược Lan đã gả cho người hắn vẫn không sửa được cách xưng hô.
Tương Nhược Lan dựa theo mụ mụ dạy, đầu tiên là cung kính hành lễ theo đúng phép tắc trong cung với Hoàng thượng rồi mới đáp:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, Nhược Lan sao biết chữa bệnh, chỉ có điều trước đó ta từng nghe người nói chuyện, vừa khéo có thể giúp Thái hậu lần này thôi. Nói tới nói lui vẫn nhờ Lưu Viện sĩ mới khiến Thái hậu tỉnh lại
Vừa nói vừa nhìn Cảnh Tuyên đế đã thấy hắn đang ngây ngốc nhìn lại mình
Một lát sau, Cảnh Tuyên đế quay đầu nhìn thái hậu cười nói:
- Thái hậu, trẫm không nhìn lầm chứ, Tương Nhược Lan lại hành lễ với trẫm, còn là cung lễ nữa!
Lúc này tinh thần Thái hậu khôi phục không ít, bà cười nhìn Tương Nhược Lan, vươn tay, Tương Nhược Lan vội đi về phía bà, Thái hậu nắm tay nàng, nhìn Hoàng thượng cười nói:
- Ai gia đã nói với ngươi rồi đó thôi, Nhược Lan nhất định sẽ thay đổi ngươi còn không tin, bây giờ đã tin ai gia chưa?
Hoàng đế cười cười, quay đầu nhìn Lưu viện sĩ hỏi tình hình bệnh của Thái hậu, không bàn tiếp về đề tài này.
Lúc này. Bên ngoài vừa truyền đến tiếng thái giám thông báo, cái gì Hoàng hậu, Thục phi, Lương phi còn một chuỗi dài phi tử, Tương Nhược Lan nghe được không khỏi bội phục Thái giám kia phổi khỏe, đọc một chuỗi tên dài mà không dứt một hơi.
Trách không được trong các tiểu thuyết luôn nói Hoàng cung là đầm rồng hang hổ.
Tiếp theo, một đám nữ tử đầy người châu quang bảo khí, hương thơm ngào ngạt theo gió ùa vào. Đi đầu là nữ tử mặc phượng bào đỏ, đầu cài trâm phượng bằng vàng, lóe sáng dưới ánh mặt trời, đây chắc hẳn là đương kim hoàng hậu.
Tương Nhược Lan tò mò đánh giá hoàng hậu, thấy nàng ước chừng hơn 20 tuổi, da dẻ trắng nõn, mềm mịn, mày cong, mắt to, nhìn rất xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc vóc người hơi đẫy đà, phá hư vẻ đẹp của nàng.
Sau nàng là 7,8 mỹ nữ đủ loại. Trong đó, nổi nhất chính là một nữ tử mặc cung trang màu hồng, da dẻ cực kì trắng trẻo như thoa phấn, gò má ửng hồng càng tăng vẻ diễm lệ của nàng khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được mà muốn tiến lên vuốt ve. Đôi mắt đan phượng quyến rũ phong tình, ánh mắt như câu đi hồn phách của người khác.
Vu Thu Nguyệt dù xinh đẹp nhưng so với nàng chỉ như một mỹ nhân đầu gỗ (tức là nhìn giả, không sống động, k sánh bằng) mà thôi.
Tương Nhược Lan không khỏi than thầm một tiếng, hoàng đế thật sự có diễm phúc, có một đoàn mỹ nữ như vậy…. Tiếp theo lại âm thầm thấy may mắn, may mà Tương Nhược Lan không gả vào hoàng cung, nếu không chính mình cũng không thể đọ nổi bất kể ai trong đám oanh oanh yến yến này. Hơn nữa, rõ ràng cũng sẽ không phải mệt nhọc lo lắng… Con khỉ kia dù cũng có vợ nhỏ nhưng Vu Thu Nguyệt vẫn còn dễ đối phó.
Hoàng hậu mang theo các mỹ nhân hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu, các mỹ nhân yêu kiều cúi đầu, Hoàng thượng nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Tương Nhược Lan khóe miệng như bị rút gân, nhiều phụ nữ như vậy, cẩn thận lao lực mà chết.
Đám mỹ nhân đi tới vấn an Thái hậu nhưng đôi mắt lại dính lên người Hoàng thượng, ánh mắt Hoàng thượng quét qua đám mỹ nhân, cuối cùng dừng lại trên người nữ tử đẹp nhất kia, nữ tử kia lập tức ném cho Hoàng thượng một cái mị nhãn, thả câu, Hoàng thượng nhíu mày, đôi mắt đào hoa đầy ý xuân như đang rất hưởng thụ. Một nữ tử bên cạnh ghen ghét lộ rõ, bĩu môi nhìn về phía Hoàng thượng, rõ ràng cũng đang cầu xin, Hoàng thượng lại nhìn nàng ta cười cười, mắt hoa đào cười diễm diễm, nàng kia nhẹ nhàng cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng.
Chi tiết nhỏ đó Tương Nhược Lan nhìn không sót chút nào, thiếu chút nữa khiến nàng cười đến rút gân mặt.
Cái này còn vui hơn xem phim nha.
Đang nhìn vui vẻ, đột nhiên Hoàng thượng nhìn về phía nàng, mắt sắc như dao. Tương Nhược Lan trong lòng rùng mình, vội quay đầu đi cũng không dám nhìn thêm nữa.
Không lâu sau, Thái hậu mệt mỏi, Hoàng thượng cùng đám mỹ nhân đều lui đi. Ngoài điện truyền đến tiếng các nàng cười nói như đang mềm mại cầu Hoàng thượng đi dạo Hoa viên cùng các nàng, mà Hoàng thượng còn có chuyện muốn làm nên không đi cùng. Tiếp theo truyền đến tiếng những mỹ nhân đang tiếc nuối…
Tương Nhược Lan vừa nghe,vừa không nhịn được cười cười, hoàng cung này khắp nơi đều có những người phụ nữ bất mãn…
- Sao ta đột nhiên cảm giác Nhược Lan đã trưởng thành? Khó khiến người khác không yêu thương.
- Nhược Lan hôm nay đã có gia đình sao còn không hiểu chuyện được? Trước kia khiến Thái hậu quan tâm lo lắng, Nhược Lan rất xấu hổ trong lòng.
Thái hậu nhìn A Diệp cười cười:
- Nghe xem này, đây lại là Nhược Lan nói.
Giọng nói chứa đầy sự vui vẻ
A Diệp cười nói:
- Nhược Lan tiểu thư quả thật thay đổi rất nhiều
Thái hậu nhìn về phía Tương Nhược Lan, ánh mắt rất từ ái, bà nhẹ nhàng nói:
- Nhược Lan, ngươi nhất định rất thích An Viễn hầu…
Vừa nói vừa lắc đầu, than nhẹ một tiếng
- Thôi thôi, chỉ cần ngươi vui vẻ, chỉ cần ngươi sống tốt, ta cũng an tâm……
Lúc này, Lưu Viện sĩ lại kê đơn thuốc rồi xin cáo lui. Tương Nhược Lan thấy Thái hậu có vẻ mệt mỏi cũng xin cáo từ, lúc gần đi, sợ hãi nói:
- Thái hậu, sau này ta có thể đến thăm người không?
Thái hậu thấy bộ dáng của nàng, trong lòng có chút thương xót, nhớ ra trước đó mình lạnh lùng với nàng nhất định khiến nàng sợ hãi, lập tức kéo tay nàng nói:
- Hoàng cung cũng là nhà của ngươi, lúc nào ngươi muốn đến đều được.
Tương Nhược Lan hai tròng mắt sáng ngời, tâm lý vui vẻ như nở hoa. Như vậy chẳng những có thể nâng cao thân phận của mình, mà quan trọng hơn nữa là nàng sẽ có nhiều cơ hội để giúp Thái hậu điều dưỡng cơ thể.
Tương Nhược Lan vui vẻ phát điên mà rời khỏi hoàng cung.
***
Tin Tương Nhược Lan được thái hậu triệu tiến cung như có cánh mà bay khắp mọi ngõ ngách trong Hầu phủ. Vu Thu Nguyệt tức giận đến ném hết tất cả những thứ trên giường xuống mặt đất. Vương thị thì bị Triệu di thái thái mắng cho một trận:
- Đã bảo ngươi đừng quản chuyện của đại phòng, ngươi còn không chịu nghe. Hôm nay, Tương Nhược Lan lại được Thái Hậu sủng ái, sau này đương gia Hầu phủ không phải nàng thì ai? Đến lúc đó ngươi có giày mà đi!
Vương thị vẻ mặt cầu xin nói:
- Ta vậy mà nhầm? Rõ ràng nàng cãi lời Thái Hậu, Thái hậu đã không để ý đến nàng, ai biết nàng lại có thể quay người.
Mà trong Thu đường viện, ai nấy vui vẻ phát điên, đi đâu cũng đều ngẩng cao đầu. Ngày xưa kẻ nào coi thường các nàng hôm nay lại phải cầu cạnh mà ôm chân các nàng.
Cảm thụ sâu nhất chính là Tương Nhược Lan, hôm nay bất kể là nha hoàn ở đâu, gặp nàng đều cung cung kính kính hành lễ, gọi Hầu phu nhân, cho dù là cách xa, thoáng thấy Tương Nhược Lan cũng sẽ cố ý đến trước mặt nàng mà cung kính.
Đây là chỗ tốt của việc có núi dựa lưng, Tương Nhược Lan có thể thể nghiệm thật sâu sắc điều này.
Duy nhất không thay đổi là Cận Thiệu Khang, vẫn không nghe, không hỏi chuyện Thu đường viện. Ánh Tuyết lén lút hỏi thăm, mấy ngày này Hầu gia vẫn chỉ ở Sở Thiên các, một ngày là Hoa Thanh hầu hạ. Ánh Tuyết thở dài, không vui nói với tiểu thư.
Nhưng thái phu nhân thấy con vẫn lãnh lạc Tương Nhược Lan, cũng có chút đứng ngồi không yên, phải biết rằng hôm nay không như ngày xưa. Hôm nay, Tương Nhược Lan lại được Thái hậu sủng ái, nếu nàng nói gì đó trước mặt Thái hậu, không biết Thái hậu sẽ làm gì.
Tối hôm đó, thái phu nhân thừa dịp Cận Thiệu Khang và Tương Nhược Lan cũng vấn an bà, bà nhắc lại chuyện này.
Thái phu nhân nói:
- Hầu gia, theo đạo lý, loại chuyện này ta không dám trông nom, nhưng phụ hầu ngươi sớm qua đời, ta là mẫu thân của ngươi, là con dâu Cận gia không thể không lo lắng cho chuyện hương khói Cận gia. Nhược Lan là chính thất Cận gia chúng ta dùng kiệu tám người khiêng mà cưới hỏi… là người có tư cách nhất sinh hạ trưởng tử Hầu phủ ta. Vì để bảo trì thể diện Hầu phủ, làm cho Hầu phủ an bình. Hầu gia, từ tháng này trở đi, mỗi ngày mùng một, mười lăm đều phải nghỉ ở Thu Đường viện. Sớm sinh trưởng tử cho phụ hầu ngươi được an tâm nơi chín suối.
Lời này với Tương Nhược Lan mà nói như sét đánh trời quang khiến nàng ngây ngốc không nói được gì.