Người tới tầm 30 tuổi, da mặt trắng, mi thanh mục tú, khí độ bất phàm, quả đúng là cung nữ bên người Thái hậu – A Diệp.
Tương Nhược Lan thấy nàng sao lại không vui? Diệp cô cô tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, nhất định là Thái Hậu muốn gọi nàng tới, có lẽ là muốn nàng tiến cung.
Nàng gạt bát cơm sang một bên, đi tới bên cạnh A Diệp, hai mắt sáng người, cười nói:
- Diệp cô cô, sao người lại đến đây.
Lúc này, thái phu nhân cũng đứng lên, khách khí cười nói:
- Đúng là Diệp cô cô đại giá quang lâm, hoan nghênh.
Đương kim thái hậu là thân mẫu của Hoàng thượng, mà A Diệp là cung nữ thái hậu tín nhiệm nhất, ngay cả Hoàng thượng cũng tôn kính gọi nàng là Diệp cô cô, cho nên các nữ quyến của quan lại trong triều cũng đều gọi nàng như thế.
A Diệp thi lễ với thái phu nhân, cung kính cười nói:
- Thái phu nhân nói như thế thật sự khiến nô tỳ không dám nhận!
Thái phu nhân lại khách khí đôi câu, tiếp theo sai Liễu Nguyệt châm trà.
A Diệp không ngồi rồi nói với thái phu nhân:
- Thái phu nhân, nô tỳ hôm nay đến đây, thứ nhất là Thái hậu sai nô tỳ đến thăm thái phu nhân, thứ hai….
Nàng quay đầu, nhìn Tương Nhược Lan hơi cười:
- Thứ hai là thái hậu rất nhớ Hầu phu nhân, muốn mời Hầu phu nhân tiến cung
Trong lòng Tương Nhược Lan vui sướng nhảy nhót, nàng rất nhẫn nhịn mới ngăn được ý muốn cười to. Nhưng tâm tình hưng phấn vẫn biểu hiện rõ qua đôi mắt sáng bừng và khóe miệng tươi cười kia.
Thật tốt quá! Thái hậu cũng không phải không để ý tới Nhược Lan, thái hậu còn nhớ đến Nhược Lan, sau lưng nàng vẫn còn chỗ dựa chắc lắm.
Tin này khiến nàng nở hoa trong lòng.
Có thái hậu là chỗ dựa. địa vị của nàng trong Hầu phủ càng thêm ổn định. Cho dù sau này Vu Thu Nguyệt sinh con thì thế nào? Nàng nếu đàng hoàng thì không sao, còn muốn âm thầm ra tay với nàng thì nàng sẽ đem con của Vu Thu Nguyệt đến chỗ mình, cho nàng ta tức chết!
Thái phu nhân nghe xong ánh mắt chợt lóe, sau đó nhàn nhạt cười nói:
- Thật đúng là cảm tạ Thái hậu thương nhớ. Chẳng biết Thái hậu gần đây thân thể khỏe không?
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt A Diệp buồn bã:
- Gần đây thân thể Thái hậu có chút không khỏe, còn đang điều dưỡng!
Tương Nhược Lan trong lòng nhảy lên, vội hỏi:
- Thái hậu như thế nào?
Thái hậu, ngài nhất định phải trường mệnh bách tuế a!
A Diệp muốn nói lại thôi:
- Vẫn là bệnh cũ……
Thái phu nhân thấy nàng không muốn nhiều nên cũng không tiếp tục hỏi, xoay người bảo Tương Nhược Lan chuẩn bị một chút cùng Diệp cô cô tiến cung.
Tương Nhược Lan thu thập một phen rồi đi theo A Diệp ra khỏi Hầu phủ, theo A Diệp đến đây đích còn có hai cung nữ, hai tiểu thái giám. Dọc theo đường đi, hạ nhân Hầu phủ đều thấy cảnh này, hơn nữa nhìn phục sức của A Diệp cũng đoán được thân phận của nàng, lại nhìn đến bên cạnh thấy Tương Nhược Lan, không khỏi kính sợ cúi đầu sát đất.
Cửa Hầu phủ có một chiếc xe xa hoa chờ sẵn, A Diệp đỡ Tương Nhược Lan lên rồi cũng ngồi lên. Cung nữ và thái giám đi theo xe, đoàn người hướng về hoàng cung.
Trong xe, Tương Nhược Lan một mực nhớ lại xem Thái Hậu là bệnh gì. Nhưng chỉ nhớ được Thái hậu bình thường hay phải uống thuốc nghỉ ngơi chứ cũng không có chút trí nhớ gì về bệnh tình của bà. Tương Nhược Lan không khỏi trách cứ một tiếng. Nhược Lan kia (đã die) cũng chả quan tâm gì đến thái hậu.
Nhưng Thái hậu vẫn rất thích nàng, thật sự kì quái
Từ lúc lên xe, sắc mặt A Diệp vẫn rất ưu phiền, im lặng không nói, chẳng biết nghĩ gì. Tương Nhược Lan nhìn nàng một chút, nhẹ nhàng hỏi:
- Diệp cô cô, nhìn người như không vui.
Trong trí nhớ, A Diệp cũng rất thương yêu Tương Nhược Lan.
A Diệp lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn Tương Nhược Lan mỉm cười:
- Nhược Lan tiểu thư…… Không, bây giờ phải gọi là Hầu phu nhân, ngươi cũng biết, Thái hậu nghe được những việc gần đây người làm phi thường vui vẻ.
Tương Nhược Lan ngồi gần A Diệp, thân thiết cầm tay nàng nói:
- Diệp cô cô, ngươi vẫn gọi ta Nhược Lan đi, gọi là Hầu phu nhân xa cách lắm. Diệp cô cô cũng như người thân của ta, ta thích nghe cô cô gọi tên ta.
- Được…. Diệp cô cô ngạc nhiên cười cười: – thật đúng là khác rồi, miệng lại dẻo thế này
Vừa nói vừa thân thiết cầm tay nàng.
Tương Nhược Lan lại hỏi:
- Thái hậu biết cái gì?
Tự nhiên lại nhớ ra mà vời nàng tiến cung!
- Ngày hôm qua, mấy phu nhân đến thăm Thái hậu, nói chuyện phiếm thì nhắc đến ngươi. Nói đến ngươi có lễ độ, chu đáo trong trà hội Hầu phủ, hoàn toàn như thay đổi thành người khác. Còn nói ngươi đã xin lỗi với mọi người, các phu nhân đều rất khen ngợi ngươi. Thái hậu rất vui vẻ, giữa trưa còn ăn được nửa bát cháo. Gần đây khẩu vị Thái hậu không tốt, có thể ăn được nửa bát cháo là đã rất tốt rồi… Thái hậu nói với ta muốn gặp ngươi, sai ta mời người vào cung!
Nói tới đây, A Diệp thở dài, Tương Nhược Lan thấy ánh mắt nàng, rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Diệp cô cô, ngươi không vui như thế, có phải bởi vì thân thể thái hậu……
Hốc mắt A Diệp đỏ hồng lên, nắm chặt tay nàng khiến lòng Tương Nhược Lan cũng cứng đờ theo, chẳng lẽ bệnh của Thái hậu rất nghiêm trọng?
- Nhược Lan tiểu thư, không dối ngươi, thái hậu thân thể không tốt lắm. Mấy ngày nóng thì thỉnh thoảng phát run, chảy mồ hôi lạnh, cả người mơ màng buồn ngủ. Hai sáng nay đến giờ dậy cũng không dậy được, lại bất tỉnh, cả người lạnh toát khiến ta sợ hãi…
Nói tới đây, A Diệp lau nước mắt, bộ dáng như vẫn còn sợ hãi vô cùng
Tương Nhược Lan cũng muốn khóc, nàng sao lại không may như vậy, thật vất vả thái hậu mới lại làm núi dựa cho nàng, vậy mà lại bệnh nặng! Thái hậu tuổi không còn trẻ, thời đại này y thuật vốn còn kém, đừng …
Tương Nhược Lan cũng không dám tiếp.
Tương Nhược Lan rất muốn hỏi xem Thái hậu bị bệnh gì nhưng Diệp cô cô chỉ nói là bệnh cũ. Nếu còn hỏi nữa không phải chứng tỏ trước kia mình không hề để ý gì đến Thái Hậu? Thế không phải là tự lộ mặt xấu?
Trong lòng nàng không khỏi mắng Tương Nhược Lan kia một trận.
- Thái y nói như thế nào?
Tương Nhược Lan hỏi nàng.
- Thái y nói, sở dĩ khẩu vị Thái hậu không tốt là vì dùng thuốc lâu ngày. Nhưng thái hậu bị bệnh này phải dùng thuốc lâu dài, không uống thuốc thì biết làm sao?
Ánh mắt A Diệp rất lo lắng.
Tương Nhược Lan cũng rất lo lắng, ngươi nói ra xem Thái hậu bị bệnh gì có được không!
- Thái hậu luôn yêu thương ngươi, đợi ngươi đến thì cố gắng khuyên Thái hậu ăn một chút, có lẽ Thái hậu sẽ hưng phấn, có khẩu vị một chút
A Diệp nói với nàng.
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Diệp cô cô, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp Thái hậu vui vẻ, để người ăn thêm chút gì đó!
Quên đi, không thể làm gì khác hơn là phải nhìn thấy Thái hậu mới biết được thái hậu mắc bệnh gì, xem trong kiến thức dưỡng sinh mà mình biết có thể giúp được chút nào chăng.
Diệp cô cô nhìn Tương Nhược Lan, vui mừng cười:
- Nhược Lan tiểu thư trưởng thành, hiểu chuyện hơn nhiều, trước ngươi còn không thích tiến cung, còn nói trong cung nhiều quy củ, không có gì chơi đùa.
Tương Nhược Lan cười cười:
- Diệp cô cô, trước kia Nhược Lan không hiểu chuyện, nhất định làm cho thái hậu không vui!
Diệp cô cô vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nhìn về phía rèm cửa thỉnh thoảng bị gió thổi bay, nhẹ giọng nói:
- Thái hậu…… Sẽ không thật sự giận ngươi đâu……
Đang nói chuyện, xe ngựa đã vào đến cung, đi thẳng tới Từ Trữ cung.
A Diệp dìu Tương Nhược Lan xuống xe ngựa, vừa vào trong điện đã thấy một đoàn hoảng loạn, thái giám, cung nữ chạy tới chạy lui, vẻ mặt kinh hoàng.
A Diệp kéo một cung nữ lại, run rẩy nói:
- Sao…. có chuyện gì xảy ra?
Cung nữ kia mặt tái nhợt nghiêm mặt trả lời:
- Thái hậu…… Thái hậu té xỉu, nô tỳ phải đi mời Lưu Viện Sĩ tới đây!
A Diệp tay run lên, buông cung nữ kia ra, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, nàng quên cả Tương Nhược Lan phía sau, kéo váy chạy vào trong điện.
Sắc mặt Tương Nhược Lan cũng chẳng tốt hơn chút nào, bây giờ nàng không có thời gian ca thán vận mệnh không may, vội đi theo sát A Diệp