Trời sáng sớm không quá nắng nóng, hậu hoa viên ấm áp, gió nhẹ thổi khiến không khí ngập mùi hoa thơm khiến người ta có cảm giác cực kì thanh sảng.
Thái phu nhân nhìn mọi người cười nói:
- Hôm nay mời các vị phu nhân quá phủ thứ nhất là để tỷ muội chúng ta có dịp tụ tập hàn huyên. Thứ hai cũng là để giới thiệu với mọi người tân phu nhân Hầu phủ chúng ta….
Vừa nới vừa quay đầu qua bên trái nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Nhược Lan, mau chào hỏi các phu nhân.
Tương Nhược Lan đứng lên hơi hơi phúc thân với mọi người:
- Nhược Lan chào các vị phu nhân
Bất luận là lễ số hay tư thái đều rất đúng mực, thái phu nhân mỉm cười vẻ mặt rất hài lòng
Tất cả các quý phụ dù rất kinh ngạc với sự thay đổi của Tương Nhược Lan nhưng vì nể mặt thái phu nhân nên cũng nói vài câu tán thưởng. Ngươi một câu, ta một câu cực kì náo nhiệt.
Nhưng trong số các phu nhân này có một vị cực kì ghét Tương Nhược Lan, bà là phu nhân của Lưu thái y đứng đầu Thái y viện là mẫu thân của Lưu Tử Căng – La thị.
Con gái của La thị là Lưu Tử Đồng đã bị Tương Nhược Lan đẩy xuống nước, dù giữ được mạng nhưng lại sinh bệnh, đến nay chưa khỏi hẳn, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự. Tương Nhược Lan là con gái duy nhất của Uy Vũ tướng quân, có thái hậu bảo vệ bây giờ còn là nhất phẩm phu nhân. Bà chỉ là ngũ phẩm phu nhân nên đương nhiên không làm gì được nàng. Nhưng bây giờ thấy nàng là một bát phụ lại giả vờ giả vịt được mọi người tán thưởng lại nhớ đến con gái mình không thể xuất tịch trong bất kì buổi tiệc nào mà không thể ngừng được sự oán giận trong lòng.
Đang lúc mọi người đang ca ngợi nhau vui vẻ đột nhiên một tiếng lạnh như băng vang lên:
- Hầu phu nhân hôm nay thật khiến người ta kinh ngạc, lão thân suýt thì tưởng nhận nhầm người.
Không khí đang náo nhiệt nhất thời an tĩnh lại. Mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh âm, đó là vị phu nhân ánh mắt nghiêm lạnh, chính là phu nhân Lưu Viện sĩ – La thị.
Ân oán của Lưu Tử Đồng và Tương Nhược Lan mọi người đều biết, các phu nhân trong hoàng thành có ai là không biết! Các vị phu nhân không hẹn mà hai mắt đều sáng ngời, trong lòng nghĩ sắp có kịch vui mà xem!
Thái phu nhân nghe câu này thì sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng thầm giận không biết là kẻ nào lại nói lời này. Đến khi thấy đó là La thị thì tức giận nhất thời tiêu tán, bà nhìn Tương Nhược Lan bên cạnh, nhẹ thở dài, thần sắc có chút không vui.
Nhiều năm qua bệnh của bà đều được Lưu gia chiếu cố nên mỗi lần có dịp tụ hội thì La thị đều được mời đến. Lần này mời khách cũng quên mất ân oán hai người….
Nhưng, trước kia Tương Nhược Lan đắc tội nào chỉ một La thị? Phòng được lần này sao biết còn lần sau? Nhược Lan này dù có cố gắng thay đổi nhưng có thể mang lại chút thể diện cho Hầu phủ chăng?
Thái phu nhân hơi nhíu mày.
Vu Thu Nguyệt nhìn vẻ mặt thái phu nhân mà hơi cười lạnh.
La thị vừa dứt lời, một phu nhân bên cạnh tiếp lời:
- Ý của Lưu phu nhân là gì vậy?
La thị nhìn Tương Nhược Lan cười lạnh nói:
- Các vị thật sự không rõ ý của lão thân?
Các phu nhân đều cười, trên mặt thái phu nhân có chút bực tức, bưng chén trà trước mặt lên nhấp để che dấu tâm trạng của mình. Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nghe được lời nói của La thị liền biết đây là khảo nghiệm lớn nhất, nếu không thể thành công bảo toàn được thể diện Hầu phủ, chỉ e từ này về sau thái phu nhân cũng không coi trọng mình nữa, những cố gắng trước kia đều là uổng phí.
Là từ giờ về sau trốn tránh trong Hậu phủ để tránh những lời nhạo báng hay đường đường chính chính để mọi người tiếp nhận mình. Đây là thái độ sống của một con người.
Tương Nhược Lan cũng không phải là người thích nổi tiếng nhưng nàng hi vọng được sự đón nhận của mọi người, hy vọng nhận được sự ấm áp chứ không phải là cô độc, tịch mịch, cho nên nàng phải có dũng khí để đối mặt tất cả.
- Nhược Lan hiểu ý của Lưu phu nhân.
Tương Nhược Lan đột nhiên lên tiếng khiến mọi người đều chú ý.
Thái phu nhân hơi lo lắng nhìn nàng, Cận Yên Nhiên nhỏ giọng nhiếc Tương Nhược Lan:
- Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi an phận một chút, hôm nay ngươi làm Hầu phủ mất thể diện còn chưa đủ?
Tương Nhược Lan quay mặt về phía thái phu nhân nhỏ giọng nói:
- Xin mẫu thân tin tưởng Nhược Lan một lần.
Nói rồi cũng không chờ thái phu nhân trả lời mà đứng dậy chậm rãi bước đến bên La thị.
Cận Yên Nhiên nóng nảy thiếu chút nữa muốn chạy đến kéo Tương Nhược Lan về nhưng thái phu nhân ngăn cản nàng, Cận Yên Nhiên la lên:
- Mẫu thân, người cứ để nàng làm loạn sao? Vạn nhất sự việc không thể thu thập thì Hầu phủ ta sẽ thành trò cười chốn kinh thành.
Khi nãy nhìn ánh mắt của nàng có một sự kiên định trong đó, ánh mắt đó khiến bà có chút cảm động, bởi vì bà tin Nhược Lan bây giờ làm tất cả là vì Thiệu Khang, nàng đã nguyện ý vì Thiệu Khang mà thay đổi thì bà cũng phải cho nàng một cơ hội.
Tương Nhược Lan chậm rãi đi về phía Lưu phu nhân. Các phu nhân ngồi xung quanh đều mở to mắt nhìn nàng, trong mắt có chút chờ mong, hưng phấn. Họ đều thầm đoán Tương Nhược Lan muốn làm gì. Nếu theo tính tình của nàng chắc không phải là việc tốt.
La thị nhìn Tương Nhược Lan đến gần trong lòng có chút khẩn trương. Tương Nhược Lan hung ác nổi tiếng, vạn nhất ở chốn đông người này nàng khiến bà khó xử thì sau này mình cũng thành trò cười cho mọi người sao. Bà ngồi ngay ngắn lại, cả người như căng ra, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu nàng dám làm gì mình thì cho dù liều mạng già cũng phải cáo trạng với Hoàng thượng lấy lại công đạo cho mình.
Tương Nhược Lan đi đến trước mặt La thị, La thị gắt gao nhìn nàng, tinh thần đề phòng. Các quý phụ đều gắt gao nắm chặt khăn tay, hai mắt không chớp chút nào.
Trong lúc mọi người ngừng thở, lòng đầy chờ mong thì ngoại dự liệu của họ, Tương Nhược Lan lại cung kính lễ La thị một lễ.
Tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình, nàng…. nàng, lại hành lễ với La thị. La thị hạ nhục nàng mà nàng lại hành lễ trả La thị.
Đây là chuyện gì?
Mọi người không được xem kịch hay không nhưng không thất vọng mà ngược lại lại càng hứng thú. Các nàng rất muốn biết bát phụ Tương Nhược Lan muốn làm cái gì.
- Ngươi…. ngươi làm cái gì vậy?
La thị cũng ngạc nhiên không kém. Bà thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị đánh nhưng không nghĩ tới đối phương đột nhiên lại làm thế này khiến lòng bà rối loạn.
- Nhược Lan muốn xin lỗi phu nhân về chuyện của Lưu tiểu thư.
Tương Nhược Lan nhìn La thị, thành khẩn nói:
- Trước kia Nhược Lan làm chuyện quá đáng với lệnh ái khiến phu nhân thương tâm. Nhược Lan biết sai rồi, phu nhân hôm nay đừng nỏi là chỉ nói vài ba câu chỉ trích cho dù có đánh chửi Nhược Lan thì Nhược Lan cũng không có bất kì oán giận gì.
- Ngươi…. Ngươi nói cái gì?
La thị trong mắt nhìn nàng, thực không dám tin vào tai mình.
Ngoài bà, các phu nhân khác cũng nhìn nhau khó hiểu.
- Nhược Lan trước kia không hiểu chuyện, không hiểu quy củ, tính tình phóng túng làm thương tổn Lưu tiểu thư, trong lòng Phu nhân đương nhiên là chán ghét Nhược Lan. Hơn nữa ta biết không chỉ có phu nhân…
Tương Nhược Lan chậm rãi xoay người nhìn về phu nhân bên cạnh, thành tâm thành ý nói:
- Nhược Lan biết nhiều người cũng không thích Nhược Lan.
Nàng bước sang bên vài bước, thi lễ với Vương phu nhân:
- Ta từng đến phủ Vương phu nhân. Vì thích hoa cúc của Vương phu nhân mà không để ý người có đồng ý hay không mà đã lấy đi, kết quả là hủy đi biết bao tâm huyết của phu nhân. Nhược Lan rất hổ thẹn.
Vương phu nhân nhận lễ của Tương Nhược Lan mà không biết nên làm gì.
Tương Nhược Lan lại đi vài bước, hành lễ với một phu nhân khác:
- Lưu phu nhân, ta phá tan bộ ấm chén mà bà yêu thích nhất, thấy bà buồn chán lại còn chê cười bà nhỏ mọn. Bây giờ, Nhược Lan thành tâm xin lỗi bà, hy vọng phu nhân có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của Nhược Lan.
Lưu phu nhân cười khan hai tiếng:
- Cùng lắm chỉ là một bộ ấm chén… sao có thể để phu nhân hành đại lễ được.
Nhưng trong lòng bất tri bất giác cũng buông xuống chuyện này.
Tương Nhược Lan lại đi tới trước mặt một phu nhân khác, cung kính hành lễ:
- Nhược Lan bất chấp Viên phu nhân phản đối, đem công tử ra ngoài chơi khiến công tử té bị thương nhất định đã khiến phu nhân rất thương tâm. Nhược Lan không biết làm thế nào mới đền bù lại nước mắt của phu nhân.
Nói đến đây, giọng Tương Nhược Lan hơi nghẹn ngào.
Viên phu nhân thở dài một hơi:
- Thật ra tiểu nhi (con trai) cũng không có chuyện gì, khó mà được phu nhân vẫn canh cánh trong lòng.
Tương Nhược Lan cứ như vậy mà xin lỗi từng người, thái độ cung kính, giọng nói chân thành, khiêm tốn khiến các phu nhân đều thay đổi cái nhìn. Ban đầu họ mang tâm trạng xem kịch vui, hả hê mà nay lại thành cảm giác thương tiếc và cảm động. Dù sao những phu nhân này đều là người thiện lương, từ nhỏ học sách thánh hiền nên họ tin tưởng biết sai có thể sửa là chuyện vô cùng tốt. Huống chi bọn họ và Tương Nhược Lan cũng chẳng phải là đại cừu đại hận. Hôm nay Tương Nhược Lan là nhất phẩm phu nhân có thể thành tâm thành ý xin lỗi mọi người, sao họ lại còn muốn so đo.
Bên kia, Cận Yên Nhiên nói nhỏ với thái phu nhân:
- Mẫu thân, nàng lại hành lễ xin lỗi với những người này, có phải làm mất thể diện hầu phủ hay không?
Thái phu nhân vỗ vỗ tay nàng, cười nói:
- Con à, thật tình xin lỗi người khác không phải là chuyện mất thể diện. Đại tẩu con có thể làm thế này phải có dũng khí rất lớn. Nếu đổi lại là con, liệu con có dám làm như thế chăng?
Cận Yên Nhiên nhìn bóng dáng Tương Nhược Lan đứng giữa sân, bĩu môi:
- Con không làm gì mà phải xin lỗi nhiều người như thế.
Nhưng nếu đổi lại là mình, mình có dũng cảm để làm chuyện đó không? Cận Yên Nhiên nhìn Tương Nhược Lan hành lễ với từng người mà trong lòng mơ hồ dâng lên sự kính phục
Tương Nhược Lan gần như đã hành lễ xin lỗi với tất cả các phu nhân xong, nhìn mọi người lớn tiếng nói:
- Xin các vị tin tưởng thành ý của Nhược Lan, Nhược Lan giờ đã hối cải. Tuy không dám xin mọi người tha thứ nhưng hôm nay là mẫu thân tổ chức trà hội mời mọi người Nhược Lan không muốn chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tâm ý mà mẫu thân đã bỏ ra để chuẩn bị trà hội. Vẫn xin các phu nhân nhìn thành ý của Nhược Lan mà tạm thời bỏ qua thành kiến với Nhược Lan. Xin mọi người để ý hưởng thụ sự chuẩn bị của mẫu thân, hưởng thụ cảnh đẹp này, Nhược Lan xin cảm ơn mọi người.
Các phu nhân cười cười, còn có hai vị phu nhân tới bên Tương Nhược Lan, kéo tay nàng nói:
- Nhìn phu nhân nói những lời này. Chuyện quá khứ chúng ta sớm quên rồi, ngươi không cần nhắc lại nữa. Hơn nữa, chúng ta cũng rất bội phục thái phu nhân.
Vừa nói, vị phu nhân này quay đầu cười với thái phu nhân:
- Thái phu nhân, ta nhất định phải học hỏi người. Trong thời gian ngắn như vậy có thể đem khối đá cứng mài thành mỹ ngọc thế này, thật khiến chúng ta rất bội phục. Mọi người nói xem có đúng không!
Các vị phu nhân khác vội phụ họa:
- Đúng thế! đúng thế! Thái phu nhân quả phải chỉ bảo chúng tôi nhiều mới được.
- Con gái tôi rất cứng đầu, nhất định phải mời thái phu nhân dạy dỗ rồi.
Thái phu nhân được mọi người nịnh bợ rất vui, cười nói:
- Nói như thế chẳng phải ta thành mụ mụ dạy quy củ rồi.
Mọi người đều cười nói, không khí vui vẻ.
Đang lúc này, đột nhiên có tiếng nữ tử thét chói tai