Mãi cho đến xế chiều, mặt trời sắp xuống núi thì bọn họ mới về phủ
Tương Nhược Lan và hai cậu bé sớm đã thay quần áo do Tử San chuẩn bị trước. Cận Thiệu Khang dù không mang quần áo nhưng qua buổi trưa quần áo cũng đã khô. Chuyện xấu hổ khi nãy hai người đều cố gắng không nhắc tới
Hôm nay, bọn nhỏ chơi rất vui vẻ, lúc về còn nói với Tương Nhược Lan, sau này muốn thường xuyên được ra ngoài chơi cùng phụ mẫu. Tương Nhược Lan sao có thể đồng ý, nàng nói:
- Mẫu thân ngày nào cũng bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian đi chơi, hơn nữa các ngươi sắp phải học rồi, không phải lúc nào cũng đi chơi được
Nhắc tới chuyện này, ngẩng đầu hỏi Cận Thiệu Khang:
- Lần trước bàn với ngươi chuyện mời thầy giáo cho bọn trẻ, đã làm đến đâu rồi?
Cận Thiệu Khang nói:
- Đã chuẩn bị rồi, vài ngày nữa tiên sinh sẽ tới Hầu phủ
Hai cậu bé nghe nói sau này không thể cùng phụ, mẫu ra ngoài chơi thì đều vô cùng thất vọng, đều cúi đầu lặng yên không nói
Cận Thiệu Khang thấy bọn trẻ không vui thì cũng khó chịu, hắn nghiêng người ôm bọn trẻ vào lòng an ủi:
- Các ngươi đừng buồn, thế này đi, chờ thêm vài ngày nữa tiên sinh tới, các ngươi chăm chỉ học tập, chỉ cần tiên sinh khen các ngươi học tốt thì sau này, mỗi khi có dịp hoặc là sinh nhật các ngươi, chúng ta sẽ đưa các ngươi đi chơi
Hai cậu bé vui mừng mắt sáng bừng lên, cao hứng nói vui. Tương Nhược Lan vốn định phản đối nhưng thấy bọn trẻ vui vẻ thì lại sợ sẽ làm bọn chúng thất vọng, ảnh hưởng tới học hành. Tương Nhược Lan tức giận trong lòng, hung hăng lườm Cận Thiệu Khang một cái.
Cận Thiệu Khang ôm bọn trẻ không nhìn nàng nhưng vẫn hé miệng cười, cười lộ ra hàm răng trắng đều.
Trở lại phủ công chúa thì trời đã tối, Tương Nhược Lan bảo Tử San mang bọn nhỏ vào trước, đợi bọn nhỏ đi rồi, trầm mặt nói với Cận Thiệu Khang:
- Sau này đừng tự tiện quyết định thay ta.
Cận Thiệu Khang hòa nhã nói:
- Ta chỉ là không muốn thấy bọn nhỏ thất vọng, hơn nữa một năm vài lần dẫn chúng ra ngoài chơi cũng không quá đáng. Cũng như hôm nay vậy, không bị người ngoài phát hiện, cũng không có lời đàm tiếu.
Hắn làm như tất cả chỉ là vì nghĩ cho bọn trẻ khiến Tương Nhược Lan không thể nói được gì. Nàng xoay người, đang chuẩn bị xuống xe thì phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn:
- Nếu nàng thật sự không thích như vậy, chờ thêm hai năm, bọn nhỏ lớn hơn một chút, ta sẽ tự nói cho bọn nhỏ, mọi chuyện đều là ta sai… nhưng bây giờ chúng còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, để bọn chúng được vô tự lự hai năm cũng tốt.
Lòng Tương Nhược Lan chua xót, nàng hơi ngừng lại nhưng cũng không quay lại, đi xuống xe, vào phủ công chúa. Cận Thiệu Khang nhìn cánh cổng sơn đỏ dần khép lại, tâm tình nặng nề, hắn nói với xa phu:
Đoạn cuộc sống kế tiếp, Tương Nhược Lan không gặp lại Cận Thiệu Khang. Nhưng từ Tử San nàng biết, tiên sinh của bọn trẻ đã đến Hầu phủ, chính thức dạy bọn chúng. Cũng qua lời bọn trẻ mà thấy chúng rất nể trọng tiên sinh kia, học tập chăm chỉ. Nhìn bọn trẻ lưng thẳng, đầu lúc lắc đọc Tam tự kinh, Tương Nhược Lan rất vui.
Nhưng cuộc sống vui vẻ cũng không được lâu lại xảy ra một chuyện khiến nàng rất tức giận
Hôm đó, nàng đang ở nữ y quán dạy đệ tử thì đột nhiên Thái hậu phái người tới mời nàng vào cung.
Tương Nhược Lan rất kinh ngạc, nàng ngày nào cũng tới Từ trữ cung thỉnh an, có việc gì gấp mà phải khiến Thái hậu triệu kiến nàng như thế, không hiểu sao, trong lòng có dự cảm không tốt.
Đến Từ trữ cung, nhìn thấy Thái hậu và Hoàng hậu đang trò chuyện, Tương Nhược Lan đi tới thỉnh an hai người.
Hoàng hậu cười nói:
- Thái hậu đúng là nóng lòng, ta vốn bảo chờ ngày mai ngươi tới rồi nói cũng không muộn nhưng Thái hậu lại cao hứng, không đợi được nên gọi ngươi tới luôn.
Thái hậu cười nói:
- Việc vui không cần đợi
Nói rồi vẫy tay với Tương Nhược Lan, ý bảo nàng tới ngồi cạnh bà
Sắc mặt Tương Nhược Lan không đổi, nàng ngồi xuống bên Thái hậu, cười hỏi:
- Có việc gì vui? Liên quan đến ta?
Lúc này Diệp cô cô đưa lên trà lên cười nói:
- Đương nhiên có liên quan đến công chúa, vừa rồi Định quốc công phu nhân tới Từ trữ cung thăm Thái hậu, nhắc tới một việc…
Vừa nói vừa nhìn thái hậu cười cười.
Thái hậu mặt mày hớn hở, tâm tình vui vẻ, bà kéo tay Tương Nhược Lan, nói tiếp:
- Định quốc công phu nhân nói, Tả đô đốc tìm nàng tới cầu hôn với ai gia, nói có ý với ngươi.
Lòng Tương Nhược Lan trầm xuống, một ngọn lửa bốc thẳng lên óc
Tả Bá Xương này dám cầu hôn với Thái hậu mà không hỏi ý của nàng.
Hoàng hậu cũng rất vui mừng, nàng ở bên cười khanh khách:
- Đây đúng là việc vui, Tả đô đốc dù xuất thân áo vải nhưng tuổi trẻ tài cao, kiêu dũng thiện chiến, còn trẻ đã có vị trí cao như vậy, được Hoàng thượng coi trọng, rất xứng với công chúa, Thái hậu, ngươi nói đúng không?
Thái hậu liên tục gật đầu:
- Càng khó có được là Tả đô đốc trên không người già, dưới không người bé. Hơn nữa, Định quốc công phu nhân cũng nói, hắn biết Nhược Lan không thích phu quân nạp thiếp, hắn cũng cam đoan, lấy được Nhược Lan sẽ không có nữ nhân khác, nam nhân trọng tình trọng nghĩa như vậy biết tìm ở đâu. Ai gia vừa nghe đã thích, thầm nghĩ, đây chẳng phải là như ý lang quân trời cao ban cho Nhược Lan sao?
Tương Nhược Lan vừa nghe nói thế có chút hoảng, nàng nắm chặt tay Thái hậu, vội nói:
- Thái hậu, ngươi đã đồng ý chưa?
Thái hậu thấy nàng lo sợ như thế thì dần tắt ý cười, bà nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Đây là chuyện chung thân đại sự của ngươi, chưa hỏi qua ý kiến của ngươi, ai gia sẽ không đáp ứng.
Bà dừng lại rồi lại hỏi:
- Sao? Ngươi không muốn?
Hoàng hậu ngồi bên mặt dần chuyển lạnh.
- Thái hậu, Nhược Lan sớm đã biết Tả đô đốc, con người này thô lỗ, bá đạo, âm ngoan, hơn nữa xem thường nữ nhi. Hắn sở dĩ không nạp thiếp là vì chê nữ nhân phiền toái, chỉ cần có một người giúp hắn sinh con, quản lý gia đình là được…
Nhất thời, Tương Nhược Lan cũng không biết nên nói thế nào.
Thái hậu rất khó hiểu:
- Bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần hắn một lòng với ngươi là được rồi, lúc trước ngươi hòa ly cùng An Viễn Hầu không phải vì An Viễn Hầu và nữ nhân khác…
Bà thấy sắc mặt Nhược Lan hơi biến thì không nói thêm gì.
Hoàng hậu một bên nhàn nhạt nói:
- Tả đô đốc xuất thân ảo vải, tính tình cử chỉ đương nhiên không thể như An Viễn Hầu xuất thân thế gia nhưng chính là như thế hắn mới không để ý nhiều đến quy củ, cũng dễ dàng cho ngươi rồi. Không ai là hoàn hảo, nào có dễ dàng để mọi chuyện được như ý.
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Nhược Lan không muốn tìm người thập toàn thập mỹ, chỉ là Nhược Lan thật sự không muốn gả cho Tả đô đốc, Nhược Lan… không vội lập gia đình......
Hoàng hậu đầu tiên là nhìn Thái hậu rồi cười cười:
- Công chúa không vội lập gia thất nhưng công chúa là công chúa, không thể cả đời cứ như vậy được, sẽ khiến người ta bàn tán. Công chúa không nghĩ cho mình nhưng cũng phải nghĩ cho Hoàng thượng và Thái hậu. Người biết không sao, kẻ không biết cỏn tưởng là Thái hậu và Hoàng thượng không quan tâm đến công chúa.
Tương Nhược Lan sắc mặt có chút tái lại
Thái hậu nhíu mày nói với Hoàng hậu:
- Lời này của Hoàng hậu quá nghiêm trọng rồi.
Hoàng hậu cười nói:
- Thần thiếp cũng là nhất thời nóng lòng, sợ Nhược Lan bỏ lỡ nhân duyên tốt
Thái hậu nói:
- Gần đây Hoàng hậu bận rộn chuyện tuyển tú, đã vất vả rồi, không bằng về cung nghỉ ngơi đi.
Hoàng hậu nghe vậy liền đứng lên, cười nói:
- Đa tạ thái hậu quan tâm, thái hậu nói thần thiếp mới nhớ còn một số chuyện chưa xử lý xong, thần thiếp cáo lui
Nói rồi hành lễ với Thái hậu rồi ra khỏi Từ trữ cung.
Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua bóng lưng của hoàng hậu:
- Lại bắt đầu tuyển tú rồi?
Thái hậu thở dài:
- Đúng vậy, lại ba năm nữa trôi qua rồi
Sau đó nói:
- Những lời Hoàng hậu nói ngươi đừng để bụng, không ai dám bàn tán gì đến ai gia hay Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan trong lòng cảm động, nhẹ nhàng dựa vào Thái hậu
Một ngày nàng không lấy chồng, tâm tư của Hoàng hậu không dễ dàng buông xuôi. Nhưng đã sai một lần, nàng không muốn sai lần thứ hai.
Rõ ràng biết người này không hợp với mình sao có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn? Đúng, không ai hoàn hảo cả, nàng có thể bỏ qua sự thô lỗ, âm ngoan của hắn nhưng nàng không thể nào sống chung cả đời với người không hiểu, không tôn trọng mình
- Chỉ là ai gia thấy Tả đô đốc thật sự rất tốt, hắn có thể nhờ Định quốc công phu nhân tới cầu hôn có thể thấy hắn rất có thành ý với ngươi
Thái hậu có một số lời khó nói, từ khi Tương Nhược Lan thành công chúa, người vừa ý Thái hậu cũng chỉ có Tả đô đốc mà thôi. Bà từng mời một số phu nhân vào Từ trữ cung bàn bạc, đem chuyện hôn nhân của Tương Nhược Lan nhắn nhủ ra nhưng không ai hưởng ứng. Cũng đúng, Nhược Lan chỉ là nghĩa nữ, thực lực không có, hơn nữa còn từng gả cho người, sinh hài tử, người khác đương nhiên không muốn. Bà cũng chẳng muốn bắt ép, nếu giờ bà bắt ép thì sau này khi qua đời, Tương Nhược Lan sẽ phải chịu khổ rồi.
Nhưng Tả đô đốc lại không thế, hắn chủ động cầu hôn, điều kiện lại tốt như vậy, đáp ứng được yêu cầu của Tương Nhược Lan, bỏ qua rất đáng tiếc.
- Thái hậu, không phải hắn thích ta, chỉ là hắn thấy ta đủ mạnh mẽ, lấy về có thể một mình quản lý nhà cửa, không cần hắn quan tâm thôi. Hắn chính miệng nói với ta đó. Tương Nhược Lan thấp giọng nói
Thái hậu cười:
- Tả đô đốc này đúng là người thú vị, hắn có thể nói như vậy chứng tỏ hắn là người thành thực. Ta nghe nói hồi bé hắn rất khổ, không học sách vở, tính cách trực sảng đương nhiên sẽ không biết nói những lời khiến người khác vui vẻ. Nếu ngươi cho hắn cơ hội, ta tin hắn sẽ thay đổi. Nhiều người muốn kết thân với hắn hắn không đồng ý, chỉ coi trọng ngươi, có thể thấy hắn có tình cảm với ngươi đó.
Tương Nhược Lan chỉ lắc đầu.
Thái hậu nghiêng người nhìn nàng rồi sau đó nhẹ nhàng hỏi:
- Nhược Lan, lúc đầu ngươi có thể cho An Viễn Hầu một cơ hội, cùng hắn viên phòng thì sao giờ không thể cho Tả đô đốc một cơ hội? Sao ngươi biết Tả đô đốc sẽ không thay đổi vì ngươi.
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Đây là quá trình rất cực khổ, ta đã không còn sức lực nữa. Cuộc sống bây giờ ta rất hài lòng, không muốn thay đổi.
Thái hậu yên lặng một hồi rồi nói:
- Được, ai gia không bức ngươi, ngươi suy nghĩ một thời gian, thật sự không muốn, ai gia sẽ nói lại với Định quốc công phu nhân.
Tương Nhược Lan thấy thái hậu quan tâm mình như vậy thì áy náy:
- Thái hậu, Nhược Lan khiến ngươi thất vọng rồi…
Thái hậu cười nói:
- Chỉ cần ngươi thật sự vui vẻ, ai gia sẽ không thất vọng, ai gia chỉ muốn thấy ngươi được hạnh phúc vui vẻ
Tương Nhược Lan rời khỏi Từ trữ cung, Thái hậu và Diệp cô cô nhắc tới chuyện này
Thái hậu hỏi nàng:
- A Diệp, ngươi thấy chuyện này thế nào?
Diệp cô cô vừa giúp Thái hậu bóp vai vừa nói:
- A Diệp cảm thấy, nếu công chúa muốn lập gia đình, Tả đô đốc chính là ngươi đáng chọn, công chúa không thể dứt khoát từ chối như thế được.
- Ý của ngươi là...
A Diệp thở dài:
- Chỉ sợ cho dù là người hơn thế nữa đến cầu hôn, công chúa cũng tìm được lí do từ chối mà thôi. Nô tỳ cảm thấy công chúa quả thật không muốn lấy ai khác.
Thái hậu gật đầu:
- Ban đầu Nhược Lan và An Viễn Hầu thật tốt, cuộc sống đó nàng thực sự hạnh phúc, mỗi lần thỉnh an ta, nhắc tới An Viễn Hầu, hai mắt sáng bừng…
Cảm giác này khi còn trẻ bà cũng từng có được, khi làm mẫu nghi thiên hạ bà cũng không được nếm trải cảm giác đó, nhưng cảm giác đó như ăn sâu vào cốt tủy, cho dù nhiều năm đã qua cũng không thể nào quên được.
- Nhưng dựa vào tính cách Nhược Lan, lúc đầu nếu đã đi thì sẽ không thể quay về... đều là Chiêu Nhi làm bậy
Lòng Thái hậu rất khó chịu.
Dù Thái hậu và Định quốc công phu nhân không đem chuyện này nói ra ngoài nhưng không hiểu sao, tin Tả Bá Xương muốn lấy Hòa thuận công chúa nhanh chóng truyền ra kinh thành. Nhất thời trở thành chuyện hay lúc trà dư tửu hậu của mọi người.
Đám nam nhân khó hiểu, len lén bàn luận
- Hòa Thuận công chúa tuy là công chúa nhưng chỉ là nghĩa nữ, ngoài Thái hậu cũng chẳng có gì chống lưng, hơn nữa chẳng phải quốc sắc thiên hương, từng lấy người khác, còn có hai con. Tả đô đốc muốn lấy nữ nhân gì chẳng được, sao lại coi trọng nàng, đúng là khó hiểu?
- Đúng thế? Cho dù Hòa Thuận công chúa y thuật tốt cũng không cần lấy nàng về. Thật sự muốn nhờ nàng khám bệnh thì có chút quan hệ là được. Không thể không nói, ánh mắt của Tả đô đốc thật đặc biệt.
Đám nữ nhân càng nghĩ không ra, nhất là những nữ tử từng bị Tả đô đốc từ chối
- Tả đô đốc này thật buồn cười, hoàng hoa khuê nữ không muốn lại muốn lấy nữ nhân đã hòa ly, làm cha của con người khác
- Nhưng đó cũng không phải nữ nhân bình thường, là công chúa.
- Cũng không phải huyết mạch hoàng thất, nàng chỉ dựa vào Thái hậu, chờ Thái hậu… thì có ai để ý đến nàng, ta không tin Tả đô đốc không nghĩ ra điều này
- Cả An Viễn Hầu cũng thế, lúc hắn chữa khỏi bệnh cũng không ít ngươi muốn kết thân nhưng hắn đều cự tuyệt. Ai chẳng biết hắn còn nghĩ tới nữ nhân kia. Hai nam nhân này làm sao vậy? Nữ nhân đó thì có gì tốt
Nhưng không hiểu vẫn là không hiểu, đố kỵ vẫn là đố kỵ, cũng chỉ dám lén lút bàn tán. Trước mặt bọn họ cũng không dám lộ ra chút thần sắc bất kính. Bởi vì Thái hậu không muốn vội vã chặt đứt hôn sự này nên vẫn chưa có phản ứng gì. Mọi người cũng chỉ bàn tán một chút, dù sao nữ nhân hòa ly có được chỗ về tốt như vậy thì sao lại cự tuyệt?
Tin tức truyền tới Hầu phủ, người đầu tiên sốt ruột lại là thái phu nhân, bà vội sai người gọi Cận Thiệu Khang về nhà
- Hầu gia, ngươi có nghe tin Tả đô đốc muốn lấy Nhược Lan?
Thái phu nhân trong lòng chua chát, nữ nhân hòa ly còn được nam nhân tốt như vậy cầu hôn?
Cận Thiệu Khang sớm đã nghe nói chuyện này, cả ngày phiền não, muốn gặp Tương Nhược Lan nhưng từ sau lần đi chơi đó nàng vẫn không chịu gặp hắn.
- Hầu gia, nếu Nhược Lan đồng ý thì làm sao bây giờ. Nàng là mẫu thân của bọn nhỏ, sao có thể gả cho nam nhân khác? Chẳng lẽ muốn hai đứa cháu của ta gọi người khác là phụ thân? Hầu gia làm cho nàng nhiều thứ như vậy nàng không để ý còn muốn lấy người khác, nữ nhân này đúng là vô tình
Vừa nghĩ đến Tương Nhược Lan thật sự lấy người khác, thái phu nhân không khỏi nhớ lại điểm tốt của nàng, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Cận Thiệu Khang an ủi mẫu thân, lòng nghĩ làm thế nào để gặp Tương Nhược Lan.
Hôm đó, Tương Nhược Lan được Cận Yên Nhiên mời tới Vương phủ làm khách
Trong khoảng thời gian này, Tương Nhược Lan bận rộn dạy đám nữ đệ tử, mà Cận Yên Nhiên cũng bận rộn ổn định cuộc sống trong phủ, cho nên hai người không liên lạc. Lần này nhận được thiếp mời của Cận Yên Nhiên, Tương Nhược Lan cũng rất muốn biết Cận Yên Nhiên gần đây sống có tốt hay không? Đến ngày hẹn, Tương Nhược Lan mang lễ vật tới Vương phủ.
Cận Yên Nhiên dẫn mấy nữ tử tới cửa đón nàng.
Tương Nhược Lan vừa nhìn thấy nàng, liền biết nàng bây giờ sống rất ổn
Cận Yên Nhiên béo ra không ít, mặt ửng hồng như mật đào. Tương Nhược Lan nắm tay nàng cười:
- Thấy ngươi như vậy ta rất vui.
Lời nói chân thành khiến Cận Yên Nhiên cảm động, nhất thời nói không nên lời.
Những nữ tử bên người Cận Yên Nhiên hành lễ với Tương Nhược Lan. Qua lời giới thiệu của Cận Yên Nhiên mới biết đây đều là trắc phi của Trữ vương nhưng không có thị thiếp. Tương Nhược Lan cố ý nhìn Tĩnh Nhàn trắc phi một chút, thấy nàng lớn hơn Cận Yên Nhiên một chút, mi thanh mục tú, ôn nhu nhàn tĩnh, không nhìn ra là người tâm cơ thâm trầm. Khó trách năm đó có thể đẩy Cận Yên Nhiên đến đường cùng.
Cận Yên Nhiên thân thiết năm tay Tương Nhược Lan, đón nàng vào, vừa đi vừa nói:
- Đây là lần đầu công chúa đến Vương phủ, để ta sai người dẫn ngươi đi dạo
Tương Nhược Lan chỉ cười không nói, đi theo nàng vào đại sảnh.
Dùng trà trong đại sảnh một hồi, hàn huyên rồi Cận Yên Nhiên bảo bốn trắc phi lui ra. Nàng nắm tay Tương Nhược Lan dẫn Tương Nhược Lan đi dạo trong Vương phủ.
Vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh Vương phủ, nhắc tới chuyện cũ.
- Đừng thấy bề ngoài Tĩnh Nhàn trắc phi cung cung kính kính với ta mà tin, thật ra nàng ta không phục, mấy hôm nay vẫn gây không ít phiền toái
Cận Yên Nhiên hừ nhẹ một tiếng:
- Nàng vẫn khinh ta dễ coi thường như trước nhưng giờ ta đã thay đổi toàn bộ người bên cạnh nàng, bán thì bán, đuổi cũng đuổi rồi, làm cho nàng thành con cọp không răng. Ta xem xem nàng làm thế nào. Nàng chỉ tới chỗ Vương gia khóc lóc kể lể nhưng Vương gia giờ hướng về ta, sao nghe lời nàng nói. Chỉ nói việc trong phủ vốn phải do ta làm chủ. Giờ hạ nhân trong phủ cũng biết ai mới là nữ chủ nhân vương phủ, cuối cùng ta cũng được thoải mái, lấy lại những thứ đã mất.
Nói tới đây, mắt Cận Yên Nhiên đỏ bừng.
Tương Nhược Lan thật lòng vui vẻ cho nàng, vỗ vỗ tay nàng
- Công chúa…
Đột nhiên Cận Yên Nhiên dừng bước, mặt đỏ bừng, tay trái hơi vỗ bụng: