- Để đề phòng dịch lây lan, thiêu hủy hết trấn này mới là cách tốt nhất, nếu ngươi còn ngăn cản thì đừng trách bản đô đốc không khách khí
Nói xong, cao giọng:
- Người đâu, mang Kiều phu nhân và Lưu thái y đi nghỉ ngơi.
Ngay sau đó có mấy người tiến lên giữ hai người lại. Lưu Tử Căng không có võ nên không thể kháng cự, Tương Nhược Lan cũng chẳng hơn gì, chống cự một chút đã bị áp chế. Mắt thấy cả trấn sắp bị thiêu hủy, Tương Nhược Lan vội kêu:
- Tiểu Bạch
Vừa hô xong, trong lùm cỏ bên cạnh nhanh chóng xuất hiện một bóng nhỏ nhanh như chớp, hai binh lính giữ Tương Nhược Lan chỉ thấy mắt hoa lên sau đó người đau đớn, hai người a một tiếng rồi vội buông tay bưng mặt, nhìn sang đã thấy mặt người kia xuất hiện mấy vết cào rớm máu, thảm không kể xiết.
Mà hai người ngay cả bị cái gì đả thương cũng không thấy rõ.
Nhân cơ hội này, Tương Nhược Lan thoát ra khỏi bọn họ, chạy về phía Tả đô đốc. Tả đô đốc quay đầu lại đã thấy mặt nàng đỏ bừng dưới ánh lửa, hai mắt vì tức giận mà lóe ra tia sáng khác thường.
- Mạng người đối với ngươi thì tính là cái gì? Ngươi nhìn cho kĩ đi
Tương Nhược Lan tức giận chỉ vào trong trấn:
- Những người này không phải là địch nhân của ngươi, bọn họ đều là đồng bào của chúng ta, với chúng ta mà nói là cùng một tổ tông, sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy. Ngay cả một tia hi vọng cũng không cho bọn họ. Trong số bọn họ có nhiều người không mắc đậu mùa, sao bọn họ phải chết? Trong đó còn có cả trẻ em, ngươi không thấy sao? Cho dù mắc đậu mùa cũng không nhất định là sẽ chết, chỉ cần chăm sóc tốt, cách ly cẩn thận, bọn họ có thế vẫn sống được, cũng sẽ không đem bệnh lây lan.
Nàng nhìn hắn, khuôn mặt bừng sáng:
- Mọi người đều có quyền được sống, ngươi có tư cách gì mà tước đoạt đi hy vọng sống của bọn họ. Tại sao rõ ràng có cách để mọi người được sống mà ngươi cũng không muốn thử? Ngươi đừng quá lãnh huyết vô tình như thế, độc đoán tàn nhẫn. Ngươi nhìn cho rõ, đó cũng là những con người chứ không phải dê gà chó lợn, sao ngươi không chớp mắt mà ra được lệnh máu lạnh như thế.
Câu cuối cùng dường như nàng hét lớn.
Lúc này, dân chúng bên trong đều quỳ xuống, dập đầu khóc lóc xin tha:
- Quan lão gia, cho chúng ta một đường sống, quan lão gia, chúng ta không muốn chết
Những tiếng khóc bi ai thê thảm đến đứt ruột, một số binh lính bất giác buông lỏng cung tiễn trong tay.
Mà Tả đô đốc dường như chẳng bị lay động, hắn vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Ánh mắt này của hắn khiến Lưu Tử Căng nhớ đến khi hắn đánh công tử nhà Lại bộ thương thư, cũng là lạnh lùng, tàn khốc, phẫn nộ như thế.
Lưu Tử Căng đang hoảng sợ nhất thì Tả đô đốc như lưu tử căng được này một màn sợ đến kinh hãi đảm hàn đích lúc, tả đô đốc đột nhiên lạnh lùng mở miệng, hắn nhìn Tương Nhược Lan, trầm giọng nói:
- Ngươi nói ngươi có cách khống chế tất cả trong mười ngày?
Tương Nhược Lan nghe giọng hắn có chút rung động, vừa mừng vừa sợ vội nói:
- Không sai, chỉ cần cho ta mười ngày là được
- Được.
Giọng Tả đô đốc lạnh như hàn băng:
- Bản đô đốc cho ngươi 10 ngày, sau 10 ngày, nếu ngươi không làm được bản đô đốc sẽ phóng hỏa đốt trấn, ngay cả ngươi cũng phải chết, ngươi nên hiểu cho rõ.
- Một lời đã định
Tương Nhược Lan khẳng khái nói rồi vươn tay ra, đây là động tác mà nàng thường làm khi kí kết hợp đồng với khách hàng.
Tả đô đốc nhìn tay nàng một cái, ngây người, bất tri bất giác cũng học theo bộ dạng của nàng mà vươn tay ra.
Bàn tay to lớn, thô ráp dị thường. Tương Nhược Lan hơi nắm tay hắn rồi lạnh lùng nói:
- Tả đô đốc nói lời thì giữ lời, đừng đổi ý giữa chừng.
Tả đô đốc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, hạ lệnh cho binh lính thu hồi cung tiễn. Sau đó cao giọng nói:
- Vị Kiều phu nhân này đã nói như vậy, bản đô đốc sẽ cho các ngươi mười ngày.
Đám dân chúng vỗ tay vui mừng, ai nấy kích động đến phát khóc.
Nhưng giọng Tả đô đốc đột nhiên lạnh lùng:
- Nhưng trong 10 ngày, nếu có người dám chạy trốn thì cũng đừng trách bản đô đốc lãnh huyết vô tình, bản đô đốc sẽ lập tức phóng hỏa đốt trấn.
Nói xong, hắn nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nhìn hắn mỉm cười
- Tả đô đốc tuyệt đối sẽ không phải hối hận vì quyết định này
Được Tả đô đốc nhận lời, Tương Nhược Lan và Lưu Tử Căng bắt đầu trở nên bận rộn. Tương Nhược Lan đến các khu dịch xem tình hình, Lưu Tử Căng ở bên ngoài vội vã cho các tướng sĩ phòng đậu để tránh có người bị lây lan.
Tương Nhược Lan đi vào trong, đầu tiên là tập trung những người bị bệnh lại một chỗ, sau đó đưa những người không bị bệnh đến chỗ khác, xem xét tình hình của mọi người, đợi mười ngày sau nếu không xuất hiện chứng bệnh gì thì sẽ bố trí phòng đậu.