Đêm mùa đông vô cùng rét lạnh, Tương Nhược Lan dù trong tay có lò sưởi, khoác áo lông chim tránh gió nhưng đi một đoạn như vậy cũng không khỏi run người. Tương Nhược Lan vẫn không muốn đi vào ở cùng Cảnh Tuyên đế một mình một phòng.
- Nếu đã đến sao còn không vào. Bên ngoài gió lớn, đừng để bệnh của công chúa chưa khỏi thì nàng đã ngã bệnh. Cứ như vậy, ta cũng ngại để nàng xuất cung, đành chờ nàng hết bệnh mới được.
Trong phòng truyền ra giọng nói hùng hậu của Cảnh Tuyên đế. Trong đêm tối yên tĩnh này có cảm giác chấn động lòng người
- Có gì cần nói thì nói nhanh lên, cho ta sớm trở về là được. Tương Nhược Lan hậm hực nói
Cửa chi nha một tiếng rồi mở ra, thân ảnh cao lớn của Cảnh Tuyên đế xuất hiện trước cửa, ngọn đèn vàng chiếu lên người hắn tạo thành ánh hào quang. Khuôn mặt hắn cũng vì thế mà có chút mơ hồ.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Nàng sợ cái gì? Ở bãi săn ta còn không làm gì nàng thì ở trong cung ta làm gì được nàng. Trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Tương Nhược Lan cũng không dám tin tưởng hắn:
- Có gì cần nói thì mau nói đi
Cảnh tuyên đế yên lặng. Từ trên người hắn tản ra hơi thở lạnh lùng. Tương Nhược Lan cảm giác sống lưng lạnh toát, không nhịn được mà vội lui về phía sau vài bước.
Đúng lúc này, Cảnh Tuyên đế đột nhiên tiến lên, bước thẳng về phía nàng, kéo cổ tay nàng, nhanh chóng kéo nàng vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại. Sau đó hắn đẩy nàng ở cửa, hai tay chống lên đó, vây nàng vào giữa, thân thể vững vàng chắn người nàng lại.
Những động tác này nói thì lâu nhưng chỉ trong nháy mắt. Đợi nàng phản ứng lại thì mặt hắn đã gần ngay trước mắt.
Mùi long diên hương quen thuộc vây quanh nàng.
Khuôn mặt hắn trong bóng tối âm u càng hiển lộ vẻ thâm thúy, hai mắt u ám như đêm, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt chấp nhất, không vui buồn, không dục vọng, chỉ có sự nặng nề khôn cùng.
Tương Nhược Lan vốn đang mở miệng định mắng cũng không khỏi á khẩu.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn
- Nhược Lan, ta rất nhớ nàng.
Tương Nhược Lan hít sâu một hơi, nhìn hắn, từng câu từng chữ:
- Có một số việc quyết không thể để cho đối phương có một tia hi vọng.
- Tương Nhược Lan, sở dĩ nàng dám làm như vậy chẳng qua là ỷ vào ta thích nàng mà thôi.
Nói xong liền thả nàng ra.
Nhưng Tương Nhược Lan lại bị những lời này của hắn là chấn động. Có đúng không. Sở dĩ ta hết lần này đến lần khác chống đối hắn là bởi vì ta đã sớm biết hắn sẽ không làm tổn thương ta.
Cảnh tuyên đế xoay người, đi tới trước đèn, bóng người cao lớn che đi ánh sáng leo lét.
- Gần đây có khỏe không?
Đầu ngón tay dài của hắn vô thức lướt qua những đường điêu khắc trên chiếc đèn.
Tương Nhược Lan không nhịn được cười, người quan tâm nàng sống có ổn không cũng thật nhiều
- Hoàng thượng muốn nghe ta nói là tốt hay không tốt? Giọng nàng đầy trào phúng.
Hắn cố ý đem một nữ tử khác đến bên trượng phu nàng rồi còn hỏi nàng sống tốt hay không? Dối trái.
Cảnh tuyên đế xoay người, một tay đặt trên chiếc đèn, đường chỉ kim tuyến thêu trên long bào theo ánh đèn lóe sáng. Mãnh long trên áo hắn đang giương nanh múa vuốt càng tăng thêm uy thế cho hắn.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên:
- Ta thật sự mong thời gian này nàng không ổn.
Tương Nhược Lan mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
- Nhưng mà..
Hắn chớp mắt nhìn xuống, ngọn đèn chiếu sáng nửa bên mặt hắn khiến ngũ quan của hắn càng góc cạnh:
- Ta lại không muốn thấy nàng đau lòng, thật sự là rất mâu thuẫn.
Tương Nhược Lan nhíu mày:
- Hoàng thượng không cần lo lắng, ngươi sẽ không phải thấy ta đau lòng đâu.
- Có đúng không?
Cảnh tuyên đế cười lạnh, lơ đãng nói:
- Nàng đoán xem hai ngày nay An viễn hầu cũng nữ tử Việt quốc kia có xảy ra chuyện gì không? Không có nàng bên cạnh, hắn có thể ngăn cản được sự câu dẫn của nữ tử kia? Trong thiên hạ không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được nữ nhân xinh đẹp.
Lòng Tương Nhược Lan cứng lại:
- Quả nhiên là Hoàng thượng cố ý giữ ta lại cung.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như một cây đao.
- Thiệu Khang tốt xấu gì cũng là thần tử của ngươi. Hắn vì ngươi vào sinh ra tử, bình định nội loạn, toàn tâm toàn ý trung thành với ngươi. Nhưng bây giờ ngươi đang làm gì? Nghĩ mọi cách để phá hoại gia đình hắn. Ngươi không sợ những việc ngươi làm sẽ khiến hắn đau lòng? Ngươi không sợ sẽ mất đi một thần tử trung thành?
- Nhược Lan, nàng sẽ không nói cho hắn đâu..
Cảnh tuyên đế nhẹ nhàng cười, lắc đầu, sau đó chậm rãi đi tới bên nàng:
- Bởi vì nàng biết, bây giờ một khi hắn biết thì hắn sẽ càng bị tổn thương. Hắn không thể chống đối lại ta nếu hắn muốn giữ lại mọi thứ. Hắn cũng chỉ đành nhẫn nhục, cái gì cũng không thể nói, còn phải bưng bít không để cho người khác biết. Nếu hắn thực sự yêu nàng, hắn sẽ khó chịu, sẽ bắt đầu hoài nghi nàng, hoài nghi lúc không có mặt hắn, nàng và ta đã làm gì, cũng như bây giờ nàng đã hoài nghi hắn
( Đây là lí do NL không nói cho TK nhé, ngày trước nhiều bạn cứ ỏm tỏi cái khoản này mà tớ cũng chịu k nói cho thông được. Haiz)
Cảnh tuyên đế cúi đầu nhìn nàng, cười vừa tự tin vừa khí phách:
- Nhược Lan, cho nên nàng sẽ không dám nói dù có phải nhìn người đàn bà kia từng bước cướp đi trái tim hắn bởi vì nàng biết, cho dù có nói thì so ra cũng chẳng hơn gì.
Tương Nhược Lan gắt gao nhìn hắn, tức giân đến run người:
- Hèn hạ…
Cảnh tuyên đế tiếp tục cười:
- Nhược Lan, đừng tức giận. Ta cũng chưa làm chuyện gì đại ác, ta chẳng qua cũng như các quân vương khác, thưởng nữ nhân cho thần tử mình yêu quý. Đây là ân sủng cho hắn, sao lại nói là phá hoại gia đình hắn? Ta chỉ quan tâm đến việc tặng nữ nhân, có thích hay không là việc của hắn, chuyện này ta quản không được. Đừng đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu ta.
- Hơn nữa Trường Nhạc đổ bệnh không phải là do ta khống chế. Dù ta có thích nàng đến thế nào cũng sẽ không đem tính mạng của nữ nhi ra làm trò đùa. Chỉ có thể nói…
Hắn nhìn nàng, cười đầy đắc ý:
- Chỉ có thể nói ngay cả ông trời cũng không giúp nàng
Tương Nhược Lan cắn chặt răng, nắm chặt tay, cả người gồng lên mới cố gắng khống chế mình không tát cho hắn một bạt tai.
- Hoàng thượng, thời gian của ngươi đều dùng vào chuyện đoạt thê tử của thần tử? Ta hẳn là nên cảm thấy may mắn chứ? Ngươi đường đường là Hoàng đế Đại Lương lại hao tâm tổn sức vì một người bình thường như ta. Ngươi cũng chẳng còn trẻ nữa, còn muốn tùy tiện đến bao giờ.
- Đến khi nào ta không còn nhớ đến nàng, đến khi nào ta không nằm mơ thấy nàng, đến khi nào ta thấy nàng và nam nhân khác thân thiết mà không khó chịu thì ta mới buông tay.
Hắn ôm eo nàng, kéo nàng kề sát ngực:
- Trước khi đến lúc đó, trẫm tuyệt sẽ không dừng tay
- Ngươi có thể dựa vào thân phận của mình mà thao túng tất cả nhưng ngươi không có cách nào để nắm giữ lòng người. Tương Nhược Lan nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rành rọt từng câu từng chữ.
- Tin rằng lần sau gặp lại sẽ là lúc phân thắng bại, đến lúc đó xem nàng có thể nói được những lời như thế này nữa không.
Hắn đi ra ngoài cửa, từ bên ngoài truyền đến giọng nói đầy uy thế của hắn
- Hoàng Quý, đưa Hầu phu nhân về Trường xuân cung
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn dần biến mất trong bóng đêm, mím chặt môi.
Ngày hôm sau, được Lưu viện sĩ, Lý thái y và các thái y các cùng hội chẩn, cuối cùng xác định bệnh của công chúa cơ bản đã ổn định, giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.
Cảnh tuyên đế cùng hoàng hậu thái hậu đều rất vui mừng. Cảnh Tuyên đế trực tiếp thưởng cho đám thái y, đến Tương Nhược Lan thì nói:
- Hầu phu nhân, lần này ngươi lập công lớn, ngươi muốn trẫm thưởng điều gì?
Thái hậu ở một bên cười nói:
- Hoàng thượng, lần nảy ngươi phải thưởng hậu cho Nhược Lan, đừng có mà hẹp hòi
Hoàng hậu cùng đám phi tần đứng bên cũng cười phụ họa.
Cảnh tuyên đế gật đầu:
- Để cho trẫm suy nghĩ một chút…
Lúc này, Tương Nhược Lan đột nhiên quỳ xuống nói với Cảnh Tuyên đế:
- Hoàng thượng, chẳng biết thần phụ có thể được tự mình chọn lựa?
Mọi ngưởi sửng sốt, muốn tự chọn lựa? Hầu phu nhân này thật quá ngông cuồng. Cũng may Thái hậu đã giảng hòa:
- Đúng, Nhược Lan, ngươi nên đòi Hoàng thượng một món lớn. lần trước ngươi giúp Thục phi giữ lại long thai, Hoàng thượng chưa thưởng gì, như vậy đúng là quá đáng.
Hoàng hậu cùng đám phi tần thấy thái hậu nói như vậy, Hoàng thượng cũng không tức giận thì cười phụ họa mấy câu. Hoàng hậu cười nói:
- Ta cũng tò mò không biết Hầu phu nhân muốn thưởng gì.
Cảnh tuyên đế cười to hai tiếng:
- Được. Hôm nay theo ngươi một lần, nói đi, ngươi muốn cái gì?
Tương Nhược Lan nhìn cảnh tuyên đế mỉm cười:
- Hoàng thượng, thần phụ muốn cái gì tạm thời chưa nghĩ ra. Hay bây giờ cứ giữ lại đó, đến khi nào thần phụ nghĩ được thì xin Hoàng thượng ban thưởng.
Tương Nhược Lan rất muốn bắt hắn đưa Thanh Đại về nhưng nàng cũng biết mình không thể yêu cầu một cách quá đáng. Bắt Hoàng thượng mang nữ tử đã ban thưởng là không hợp tình hợp lý, chắc chắn Thái hậu cũng sẽ không ủng hộ nàng.
Chỉ có cách là để cho hắn thiếu nợ mình trước mặt mọi người, sau này hắn có quá đáng thì mình cũng còn đường để phản kháng
Cảnh tuyên đế sao lại không biết suy nghĩ của nàng, sắc mặt trầm xuống nhưng lập tức lại khôi phục vẻ tự nhiên:
- Tương Nhược Lan, lá gan của ngươi đúng là quá lớn, còn chưa từng nghe thấy ban thưởng có thể ghim lại
Tương Nhược Lan ngọt ngào nói:
- Thần phụ là do nhất thời không nghĩ ra? Hoàng thượng yên tâm, thần phụ sẽ không để người khó xử.
Một câu nói khiến mọi người bật cười, không khí hòa hoãn lại. Thái hậu chỉ vào Tương Nhược Lan cười mắng:
- Nha đầu nhà ngươi giỏi lắm, thật đúng là lẻo mép
Trường Nhạc công chúa vẫn nhìn người lớn nói chuyện đột nhiên lên tiếng:
- Phụ hoàng đồng ý với Nhược Lan đi, Nhược Lan tốt lắm.
Mấy hôm nay tiểu công chúa cũng bắt chước Hoàng hậu gọi loạn Nhược Lan, Nhược Lan.
Sắc mặt Cảnh Tuyên đế hòa hoãn lại, hắn nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Được, trẫm đồng ý với ngươi.
Dù sao mọi thứ hắn vẫn nắm trong lòng bàn tay.
Tương Nhược Lan dập đầu tạ:
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Quay đầu lại nháy mắt với Trường Nhạc.
Bệnh tình của công chúa có chuyển biến tốt, Tương Nhược Lan có thể về nhà. Nàng thu dọn đồ đạc, công chúa không nỡ, bám tay nàng không cho nàng đi. Mãi đến khi Tương Nhược Lan cam đoan sẽ thường xuyên đến thăm nàng thì mới được Trường Nhạc thả đi.
Ở trong cung ba ngày hai đêm, cuối cùng Tương Nhược Lan cũng về tới Hầu phủ.