Vu Thu Nguyệt nắm chặt cổ tay, lui về phía sau vài bước, nàng nhìn Thanh Đại, trong mắt vừa hận vừa sợ hãi.
Nàng cười lạnh nói:
- Ngươi đừng tưởng là ta không biết. Ngươi cố ý, ngươi biết Hầu gia ở phía sau mới cố ý nói như vậy, nếu không đang yên đang lành ngươi đột nhiên cao giọng làm gì? Ngươi dẫn dụ bọn họ tới đây.
Vẻ mặt Thanh Đại vô cùng tủi thân:
- Tỷ tỷ, ngươi nói oan cho ta rồi, ta quay lưng về đường đi, sao biết được Hầu gia sẽ đến đây. Ta thật sự là vô ý, tỷ tỷ đừng giận, Thanh Đại dập đầu tạ tội với tỷ.
- Ngươi đừng giả mù sa mưa nữa, đừng tưởng ta không biết ngươi có tâm tư quỷ gì. Ngươi cho là chỉ như vậy sẽ khiến ngươi được Hầu gia để ý sao? Không sai, nước cờ của ngươi cao nhưng ngươi sẽ không đạt được mục đích đâu. Ngươi sẽ còn thê thảm hơn ta nhiều.
Thanh Đại bước lên vài bước muốn kéo tay nàng:
- Tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi
Vu Thu Nguyệt sợ hãi vội lui về phía sau:
- Ngươi đừng lại đây
Trong giọng nói đầy sự sợ hãi, sau đó miễn cưỡng ổn định tâm tình, bỏ lại một câu:
- Chuyện này ta sẽ không quên đâu.
Nói xong, xoay người rời đi.
Hay cho Thanh Đại ngươi, ta một lòng có ý tốt nhắc nhở ngươi mà ngươi lại coi ta làm hòn đá để đạp lên, ta thật đúng là đã quá xem thường ngươi rồi.
Buổi tối, Cận Thiệu Khang đi thỉnh an thái phu nhân, thuận tiện nhắc chuyện Vu Thu Nguyệt bị cấm túc.
- Không làm như vậy, vạn nhất sau này nàng thật sự gây ra chuyện gì, đánh mất thể diện Hầu phủ là chuyện nhỏ mà sợ là sẽ làm tổn thương đến người khác, đến lúc đó hối cũng không kịp rồi.
Có một số chuyện hắn đã định hình sẵn trong lòng, nhưng sự việc quan trọng, hắn không dám vội vàng kết luận, nhưng qua việc này, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu.
Cận Yên Nhiên nghe xong tiền căn hậu quả thì quả thực không dám tin vào lỗ tai mình:
- Thật không dám tin nàng là người như thế…
Nhớ ra quá khứ mình một lòng thiên vị nàng, trong lòng rất xẩu hổ, Cận Yên Nhiên cúi đầu, ngượng ngùng nhìn Tương Nhược Lan.
Thái phu nhân thở dài một hơi:
- Đứa trẻ này, lúc ấy để cho nàng hi vọng quá cao cho nên giờ mới vẫn không chịu cam lòng. Nhưng nó không hiểu, mọi sự trời cao đã định đoạt, cái gì của ngươi chính là của ngươi, không phải là của ngươi thì có cưỡng cầu cũng không được. Nàng không biết quý trọng những gì đang có nên mới có thể bước đến con đường này. Cũng được, cho nàng một thời gian tỉnh táo lại, hi vọng nàng biết quay đầu lại.
Vừa nói vừa nhìn về phía Tương Nhược Lan, ôn nhu nói:
- Cũng khó cho ngươi rồi, chu đáo mọi việc nhưng vẫn bị người ghen ghét.
Tương Nhược Lan thản nhiên nói:
- Ta chỉ làm thứ nên làm, về phần nàng nghĩ gì về ta ta cũng không để ý.
Hài tử trong bụng nàng vẫn là của Cận Thiệu Khang, nàng không thể đối xử hà khắc với nàng, thái phu nhân cũng sẽ không để như vậy. Đã thế, cứ hào phóng một chút cũng chẳng sao.
Thái phu nhân gật đầu, cười nói:
- Cũng là ngươi nghĩ thông, Thu Nguyệt không hiểu được ngươi có được ngày hôm nay không phải là tự nhiên mà có. Những gì ngươi đã làm, nàng không biết nhưng chúng ta biết.
Cận Thiệu Khang nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn Tương Nhược Lan mỉm cười.
- Nhưng Thanh Đại cũng khiến ta thật bất ngờ, nhìn u u mê mê mà không ngờ tâm tư lại rõ ràng như vậy. Biết thế nào là đủ, tương lai nhất định là người có phúc, Hầu gia…
Thái phu nhân vốn định nói điều gì đó nhưng thấy Tương Nhược Lan bên cạnh thì lời đến miệng lại nuốt vào.
Con trai con dâu viên phòng chưa bao lâu, lúc này cứ để mặc bọn chúng, có một số việc, bà không thể quản được.
Nhưng ý của thái phu nhân mọi người điều hiểu. Cận Thiệu Khang cúi đầu không nói, Tương Nhược Lan nhìn hắn một cái rồi quay đi.
Biểu hiện của Thanh Đại hôm nay thể hiện tâm tư trong sáng, lại thêm dáng vẻ xinh đẹp lả lướt, ai lại không yêu?
Tương Nhược Lan trong lòng có sự bất an mơ hồ.
Nhưng phải nói nàng đã nói, nên làm nàng cũng đã làm, bây giờ chỉ xem Cận Thiệu Khang có thật sự quan tâm đến mình không mà thôi. Thái phu nhân nói đúng, có một số việc không thể cưỡng cầu.
Trở lại Thu đường viện, Tương Nhược Lan một mực yên lặng không nói gì. Cận Thiệu Khang đương nhiên cảm giác được tâm tình của nàng có sự khác lạ. Hắn đi tới bên cạnh nàng, ôm eo nàng, nhẹ giọng nói:
- Nhược Lan, có một số việc nói nhiều vô ích, nàng phải tin tưởng ta
Đúng vậy, chuyện tương lai không ai biết trước được. Hơn nữa bây giờ hắn một lòng một dạ với mình, nàng không cần dùng tâm tình tiêu cực này để làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
Tương Nhược Lan vươn tay ôm cổ hắn, cười tươi như nắng sớm:
- Ai nói gì nào? Đồ nam nhân đa nghi
Cận Thiệu khang ôm sát nàng, cười nói:
- Đúng là cái miệng giảo hoạt, giờ lại đổi thành ta đa nghi, xem ra ta phải trừng phạt nàng mới được’
Vừa nói vừa cù cù nàng khiến nàng thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, Cận Thiệu Khang vội dừng tay, ôm lấy nàng, nói thì thầm vào tai nàng:
- Bảo nha hoàn mang nước lên đi, ta muốn tắm.
Tương Nhược Lan đi ra ngoài bảo Liên Kiều pha nước vào rồi giúp hắn chuẩn bị quần áo. Cận Thiệu Khang cởi áo ngoài ra, mặc trung y đi vào sau bình phong, chốc lát sau đã nghe hắn gọi:
- Nhược Lan, đến đây giúp ta chà lưng.
Tương Nhược Lan đột nhiên nhớ ra cảnh tượng trước kia mình giúp hắn chà lưng mà mặt đỏ bừng lên.
- Đến đây. Nàng nói rồi chậm rãi đi về phía sau bình phong.
Sau bình phong, hơi nước tràn ngập không gian, Tương Nhược Lan phải qua một lúc mới nhìn rõ tình cảnh bên trong.
Nàng thấy Cận Thiệu Khang ngồi trong thùng tắm, tóc dài phi tán trên bờ vai trần, trong hơi nước liễu nhiễu tóc hắn càng thêm đen, càng thêm dày, da dẻ rất gợi cảm, khuôn mặt tuấn mỹ lại càng đẹp.
Hắn nhìn nàng mỉm cười, đôi mắt thâm thúy như tỏa sáng, má lúm đồng tiền lại từ từ hiện ra, lộ ra một mị lực kinh tâm động phách.
Hắn chậm rãi đứng dậy, cơ bụng cường tráng dần hiện ra, điểm hồng trước ngực theo gợn nước mà như ẩn như hiện, một sự câu dẫn trí mạng.
Tim Tương Nhược Lan đập liên hồi, đột nhiên cảm giác miệng khô lưỡi khô.
Cơ thể hắn rắn chắc, hai tay vịn bên thùng tắm, thoáng dùng sức thì cả người đã hiện lên, hai điểm câu hồn người hoàn toàn lộ ra, một bên còn mang theo bọt nước rồi chậm rãi trượt xuống. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà nhìn theo giọt nước nọ, tim cũng trầm xuống theo giọt nước đó. Mà hai điểm đó như phình to ra trong mắt nàng.
Giờ khắc này, nàng như ngừng thở.
Giọt nước này trượt xuống rồi chậm rãi hòa tan vào nước, biến mất vô hình. Đến lúc này nàng mới thở phào một hơi.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, cười cười hai tiếng, khuôn ngực cường tráng phập phồng lộ ra sự gợi cảm mê người khó mà nói cho hết.
Sau đó hắn lại tiếp tục đứng dậy, cơ bụng rắn chắc lộ ra, vô số bọt nước chảy xuống trên da dẻ màu đồng của hắn khiến da hắn có vẻ sáng bóng, mềm mại vô cùng.
Hình thể hoàn mỹ, tráng kiện vô cùng.
Mà khiến cho Tương Nhược Lan không chịu được nhất chính là những bọt nước này chảy về phía… bộ lông mơ hồ…. (Á!!!!!!!!!!!!! Heo chết đây!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Tương Nhược Lan như hít phải một ngụm khí lạnh, cảm thấy nếu còn nhìn nữa thì máu mũi sẽ chảy ra mất.
Mặt nàng đỏ như sắp chảy máu, nàng vội vòng qua phía sau hắn:
- Chẳng phải là muốn chà lưng? Còn nghĩ cái gì?
Nhưng đến sau lưng hắn, nàng lại thấy cái mông hắn thật rắn chắc…
Muốn chết, có thể không yêu nghiệt như vậy được không…
Tương Nhược Lan đẩy mạnh hắn một cái, ấn hắn ngồi xuống thùng nước, tức giận nói:
- Lúc tắm thì thành thật một chút, bằng không ta không chà lưng giúp ngươi nữa.
Nhưng Cận Thiệu Khang đột nhiên xoay người, vươn tay một cái đã kéo nàng vào thùng nước, khẽ cười nói:
- Vậy chúng ta làm chút chuyện khác.
Giọng nói đầy vẻ mập mờ.
Trong nháy mắt, quần áo nàng đã bị thấm ướt, Tương Nhược Lan vội la lên:
- Đồ bại hoại, ướt hết quần áo ta rồi.
Cận Thiệu Khang nhíu mày, cười bại hoại:
- Vậy cởi nó ra.
Vừa nói hắn đã cởi sạch quần nào của nàng, hai tay chẳng hề thành thật khiến nàng toàn thân nhũn như ra.
- Đừng làm loạn…
Giọng nàng rên rỉ càng giống như câu dẫn
Hắn kéo nàng vào lòng mình khiến cho khuôn ngực cao đầy của nàng áp sát vào ngực hắn. Nàng hơi giãy dụa, sự cọ xát nóng rực như là sự kích thích nho nhỏ, tạo thành cảm giác tuyệt vời khó có thể nói
Bàn tay to của hắn vuốt ve người nàng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai nàng:
- Bình thường đều là nàng hầu hạ ta, hôm nay để ta hầu hạ nàng một lần, ta giúp nàng tắm.
Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy thân thể càng nóng bừng:
- Đừng
Nhưng cả người nàng mềm nhũn như không có xương, hoàn toàn dựa vào người hắn.
Hắn coi như không nghe thấy nàng nói gì, khóe miệng cong lên cười đầy tà ý, sau đó hắn bắt đầu di chuyển quanh người nàng. Lúc tắm cho nàng, đương nhiên có một số chỗ hắn chăm sóc đặc biệt kĩ hơn nhưng là lúc tay hắn lướt qua ngực nàng thì một lần rồi lại một lần chạy loạn, vuốt ve khiến cho nàng thở gấp. Sau đó, tay hắn lại lần dần xuống bụng nàng, nhẹ nhàng chạm vào khiến nàng run rẩy người rồi lại tiếp tục đi xuống, đi về nơi thần bí đó, khiến hai chân nàng nhũn ra.
Nàng cảm giác cả người như bị lửa đốt, có một số chỗ râm ran khó chịu, trong đầu loạn thành một đoàn, mơ mơ màng màng nhưng lại có một sự vui sướng khó nói.
Sau đó, hắn bế nàng ra khỏi nước, Hắn cúi đầu hôn như mưa xuống người nàng, mỗi nụ hôn đều khiến nàng run rẩy, tê dại.
Sau đó hắn giơ chân nàng lên, nụ hôn nóng bỏng dần trượt xuống, cuối cùng dừng ở vị trí mà nàng vừa chờ mong lại vừa thấy thẹn thùng đó. Trong nháy mắt, một dòng điện từ nụ hôn của hắn truyền khắp toàn thân, truyền đến từng tế bào của nàng.
Một khắc này, nàng khẽ nhắm mắt, cả người đỏ ửng lên, mồ hôi chảy ra. Một khắc này, mọi thứ xung quanh tựa như không tồn tại, nàng như đang nằm trên mây, từng bước, từng bước đi về phía thiên đường…