Trong Từ trữ cung, trầm hương liễu nhiễu, vô cùng tĩnh mật.
Đột nhiên một tiếng bước chân rất nhỏ quấy rầy sự yên tĩnh này.
- A Diệp, là ngươi? Thái hậu tựa và đầu giường trạm chổ tinh xảo hỏi.
Đầu tiên A Diệp thắp thêm chút đèn dầu rồi quay đầu lại nói:
- Thái hậu, đã muộn rồi sao còn chưa nghỉ.
- Phiền lòng, đau đầu. Thái hậu thở dài: - Oan nghiệt, oan nghiệt.
- Nếu không, ngày mai Thái hậu truyền Nhược Lan tiểu thư tiến cung hỏi xem sao?
A Diệp là cung nữ thân cận của Thái hậu, lúc đó đứng giữ ở cửa cung, đương nhiên nghe được mẫu tử bọn họ nói chuyện. Sau đó, Thái hậu cũng nhắc tới chuyện này với nàng, không dấu diếm nàng.
Thái hậu khoát khoát tay:
- Chuyện này hắn là không liên quan gì đến Nhược Lan. Tất cả tâm tư của Nhược Lan đều đặt trên người An Viễn hầu, là Hoàng thượng đơn phương tình nguyện. Nàng sắp viên phòng rồi, cần gì đem chuyện này làm phiền nhiễu nàng? Ngày đó, ai gia còn phải canh chừng Hoàng thượng, tránh để hắn nhất thời xúc động làm ra chuyện không thể cứu vãn.
A Điệp đi tới bên người Thái hậu, giúp thái hậu bóp vai:
- Thái hậu bớt lo. Theo nô tỳ thấy, Hoàng thượng chỉ là nhất thời cố chấp, qua một đoạn thời gian sẽ không có việc gì nữa!
Thái hậu gật đầu:
- Hy vọng như thế.
***
Tương Nhược Lan ngồi trong phòng dỗ Tiểu Bạch ăn thịt nướng.
- Tiểu Bạch, ăn cái này nhé. Cái này còn ngon hơn gà nướng, không tin ngươi thử xem!
Suốt ngày nướng gà trong phòng bếp, lâu dần cũng sẽ bị người khác nghi ngờ. Tốt nhất là nên để nó thích ăn nhiều thứ đồ khác.
Tiểu Bạch đưa mũi về đó ngửi ngửi rồi lập tức quay đầu đi, cái đuôi dương cao lên, vẻ mặt khinh thường.
Tương Nhược Lan cười cười, nó chắc chắn ngửi thấy đây không phải là thịt gà.
- Đây quả thật không phải là gà nhưng ăn còn ngon hơn gà!
Tương Nhược Lan cảm thấy mình như đang dỗ tiểu hài tử ăn cơm. Dỗ dỗ nó hồi lâu, Tiểu Bạch mới miễn cưỡng cắn một miếng.
Nhưng vừa ăn xong thì hai mắt sáng ngời, cái đuôi vẫy vẫy, vẻ mặt như đang cười.
Tương Nhược Lan bị bộ dáng này của nó đùa mà phì cười:
- Không lừa ngươi chứ. Ăn ngon đúng không? Bát này là của ngươi đó!
Vừa nói vừa đặt một bát thịt nướng đặt trước mặt nó. Tiểu Bạch vui mừng kêu một tiếng rồi lập tức chôn đầu vào bát ăn.
Đang nhìn nó ăn vui vẻ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn vấn an Cận Thiệu Khang. Ngân hồ dựng lỗ tai lên rồi xoay người, bỏ lại bát thịt, phi ra cửa sổ, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Sau đó, Cận Thiệu Khang đẩy cửa mà vào
- Thiệu Khang.
Tương Nhược Lan tươi cười đón hắn:
- Không phải mẫu thân nói mấy ngày nay ngươi không thể nghỉ tại Thu đường viện?
Cận Thiệu Khang đóng cửa lại, xoay người ôm eo nàng, hôn nhẹ nàng rồi cười nói:
- Ta chưa nói là muốn nghỉ lại đây. Chỉ là một ngày không gặp, thấy nhớ nàng nên đến đây xem.
- Một ngày không thấy tựa ba thu? Tương Nhược Lan vòng tay ôm cổ hắn, nháy mắt nói
- Một ngày không thấy tựa ba thu.
Mắt Cận Thiệu Khang sáng bừng lên.
- Câu này nói hết lòng ta! Tiểu nương tử của ta quả là tài nữ
Tương Nhược Lan lắc lắc đầu:
- Ta làm người luôn thích an ổn, phu quân không nên nói ta như vậy, tránh để ai cũng biết ta là tài nữ!
Cận Thiệu Khang được nàng đùa mà phì cười, nhẹ cắn mũi nàng:
- Nhìn nàng đắc ý kìa, tiểu tử mặt dày kia.
Quay đầu thấy bát thịt nướng trên bàn liền hỏi:
- Bây giờ mới ăn cơm? Sao muộn như vậy. Quả nhiên không có ta bên cạnh nàng không được, không biết tự chăm sóc mình gì cả.
Tương Nhược Lan nhìn bát thịt rồi quay đầu cười với hắn:
- Đây không phải ta ăn, ta giới thiệu cho ngươi một vị bằng hữu.
Chuyện Tiểu Bạch có thể dấu diếm bất kì ai nhưng cũng không muốn dấu hắn
Vừa nói Tương Nhược Lan vừa rời khỏi lòng hắn, đi tới bên cửa sổ huýt gió vài cái. Cận Thiệu Khang đi tới bên người nàng, ôm eo nàng, tò mò nhìn ra bên ngoài, chẳng biết nàng làm cái gì.
Tương Nhược Lan thấy không có động tĩnh, biết Tiểu Bạch sợ hãi, quay đầu lại cười nói với Cận Thiệu Khang:
- Bằng hữu này của ta hay thẹn thùng, ngươi chờ một lát
Nàng đi tới cạnh bàn, cầm bát thịt nướng, đứng ở cửa sổ giơ giơ lên nói:
- Tiểu Bạch, đừng sợ, người này sẽ không bắt ngươi, lại đây ăn thịt!
Cách đó không xa, Tiểu Bạch vươn đầu nhỏ ra khỏi bụi tường vi
Tương Nhược Lan cứ phải cam đoan mãi với nó nó mới bán tín bán nghi từ từ tới gần
Cận Thiệu Khang nhìn nó mà ngạc nhiên đến há hốc mồm:
- Ngân hồ? Nàng bắt được ngân hồ rồi!
Nhìn ngân hồ nhảy vào lòng Tương Nhược Lan, con ngươi hắn thiếu chút nữa rớt xuống.
Theo hắn biết, trong lịch sử, bắt được ngân hồ thì cũng có nhưng có thể chính thức thuần phục được ngân hồ, được ngân hồ tín nhiệm thì chẳng có nhiều.
- Tiểu Bạch không phải ta bắt. Nó là bằng hữu của ta. Trong thời gian này nó làm khách ở nhà chúng ta.
- Bằng hữu, làm khách? Cận Thiệu Khang có chút ngây ngốc
- Tiểu Bạch, người này ngươi nhất định phải biết, đây là tướng công ta. Cũng là người ta hay nhắc đến với ngươi. Là người tốt, ngươi yên tâm!
Tương Nhược Lan giới thiệu Cận Thiệu Khang cho Tiểu Bạch, bộ dáng trịnh trọng khiến Cận Thiệu Khang cảm giác được đây không phải là một con hồ ly mà là một con người.
Hai mắt đen láy to tròn của Tiểu Bạch quét qua Cận Thiệu Khang mấy lần, Tương Nhược Lan đá hắn một cái:
- Cười đi. Đừng dọa nó!
Cận Thiệu Khang hơi cười, má lúm đồng tiền lại hiện ra.
Tương Nhược Lan thấy thế khẽ vỗ đầu nó, tức tối nói:
- Tiểu tử kia, không nghĩ ngươi cũng háo sắc như vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng là nữ oa oa?
Nói xong thì lập tức buồn bực. Nàng thêm chữ “cũng” vào làm gì chứ?
Cận Thiệu Khang dở khóc dở cười.
Tương Nhược Lan để Tiểu Bạch ăn thịt, nàng ngồi cạnh Cận Thiệu Khang nói chuyện với hắn. Cận Thiệu Khang hỏi chuyện nàng gặp ngân hồ, Tương Nhược Lan kể hết cho Cận Thiệu Khang nghe. Cận Thiệu Khang thấy nàng chẳng mất công mà lại bắt được ngân hồ thì cảm thấy thật khó tin.
- Nếu Hoàng thượng biết hắn mất bao công sức, thiếu chút nữa mất cả mạng cũng không bắt được ngân hồ mà lại bị nàng bắt được thì chắc chắn sẽ tức giận đến ngủ không yên!
Tương Nhược Lan cười nói:
- Ai nói ta bắt ngân hồ. Ta nói rồi, nó là bằng hữu của ta. Nó có tự do, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!
Cận Thiệu Khang nghe vậy yên lặng một chốc rồi lập tức cười cười.
- Ngươi cười cái gì?
Cận Thiệu Khang ôm nàng vào lòng, cằm cọ cọ lên tóc nàng:
- Chúng ta đều biết ngân hồ là động vật rất có linh tính. Mỗi người đều muốn chiếm được nó nhưng lại quên mất động vật càng có linh tính thì lại càng có tính cách như con người. Nàng tôn trọng nó, đổi lại nhận được sự tín nhiệm của nó.
Hắn cười cười:
- Nhược Lan, nàng luôn làm cho ta ngạc nhiên!
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn:
- Khi đó ta cũng không nghĩ nhiều như vậy.
- Chính vì xuất phát từ tấm lòng nàng mới đáng quý!
- Miệng lưỡi trơn tru? Ta nói không phải, không tin, nàng thử xem xem!
Vừa nói, đầu hắn cúi xuống bịt kín đôi môi nàng.
Nụ hôn triền miên, nóng bỏng khiến cho Tiểu Bạch ở bên đang ăn thịt nướng cũng chẳng có ý tứ mà ăn tiếp. Nó dựng cái đuôi lên, hai mắt trợn tròn.
Một lúc lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra, Cận Thiệu Khang quyến luyến hôn lên mặt nàng, gương mặt, tóc mai... vừa hôn vừa ái muội nói:
- Qua bốn ngày nữa, nàng chính thức thành thê tử của Cận Thiệu Khang ta rồi. Nhược Lan, thật sự rất cảm tạ nàng cầu được thánh chỉ!
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn:
- Nếu ta không cầu thánh chỉ, bây giờ có lẽ ngươi và Vu Thu Nguyệt đã rất vui vẻ.
- Không đâu.
Cận Thiệu Khang nói rất chắc chắn:
- Ta sẽ lấy Thu Nguyệt, sau đó cùng nàng tương kính như tân, sống cuộc sống bình thản. Sau đó cũng giống người khác, dưới sự an bài của mẫu thân sẽ nạp thêm mấy phòng thiếp thất, mưa móc cùng chiêm, cả đời như vậy. Tuyệt không được vui vẻ như bây giờ. Nhược Lan, giờ ta mới biết được, thì ra còn có thể có loại cảm giác này. Nhất cử nhất động, mắt nhăn mày cười của nàng đều khiến ta động lòng. Nàng vui thì ta sẽ lại càng vui, nàng buồn ta sẽ lại càng đau lòng. Không nỡ để nàng chịu khổ cực, hận không thể đem những gì tốt nhất cho nàng. Vì sợ mình khó chịu mà cãi cọ với nàng cũng không muốn. Biết nàng gặp chuyện không may, cả người như muốn nổi điên.
Hắn cúi đầu, nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
- Trừ nàng ra, không ai có thể cho ta cảm giác này.
Ai nói An Viễn hầu lạnh lùng không hiểu phong tình? Thì ra khuôn mặt nghiêm khắc này khi nói những lời tính tứ lại động lòng người đến vậy
Tương Nhược Lan trong lòng kích động, nàng thoáng ngẩng đầu, lần đầu tiên, chủ động hôn hắn.
Mặc dù một ngày dài như một năm nhưng bốn ngày vẫn cứ dần dần trôi đi.
Đến ngày 12, Hầu phủ giăng đèn kết hoa, hạ nhân đều mặc đồ mới. Dù không mời tân khách nhưng trên phủ từ cao xuống thấp vẫn vui mừng, náo nhiệt.
Vương thị cuối cùng vẫn nhớ đến biểu muội mà cố ý ở lại muộn làm bạn với Vu Thu Nguyệt.
Vương thị thấy Vu Thu Nguyệt nước mắt chan chứa, vẻ mặt buồn bã thì khuyên:
- Biểu muội, ngươi nhìn xa một chút. Nói đi nói lại, thân phận ngươi có thể làm đến quý thiếp Hầu phủ đã là rất tốt rồi. Hầu gia làm người luôn có trước có sau, cư xử hào phóng. Cho dù hắn không thích ngươi nhưng sau này sẽ không bạc đãi mẫu tử ngươi đâu. Trái tim nam nhân vô định. Đừng vì lúc này Hầu gia coi nàng là bảo bối mà buồn. Chưa biết chừng chỉ được qua mấy ngày. Đến lúc đó, ngươi sinh hạ hài tử, vẫn có cơ hội đoạt lại lòng Hầu gia.
Vu Thu Nguyệt lau nước mắt, nhìn Vương thị buồn bã nói:
- Biểu tỷ, làm khó ngươi lúc này còn quan tâm ta, muội muội trong lòng thật sự cảm kích.
- Ta?
Vương thị ngây ra nhưng lập tức hiểu ý:
- Ngươi nói là tiện tỳ không biết xấu hổ Hồng Hạnh kia?
Nhắc tới Hồng Hạnh, Vương thị lại tức giận, mặt đỏ bừng lên:
- Con tiện nhân lẳng lơ đó tưởng rằng bò được lên giường Nhị gia là có thể bay lên cao làm phượng hoàng? Ta khinh. (me too). Chẳng tự nhìn xem bản thân là cái loại gì. Lão nương sẽ có cách thu thập nàng!
Vu Thu Nguyệt nhìn nàng một cái rồi âm trầm nói:
- Biểu tỷ, bình thường thấy ngươi thông minh nhưng sao lần này lại không nghĩ cho kỹ vậy?
Vương thị nhíu mày:
- Ngươi có ý gì?
- Ta coi ngươi là biểu tỷ nên mới nói, đổi lại là người khác, ta cũng chẳng muốn xen vào việc của người khác làm gì. Nhưng biểu tỷ rất tốt với ta, ta không thể nhìn biểu tỷ có chuyện được. Biểu tỷ, chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện lần này của Hồng Hạnh đơn giản như vậy?
Vương thị ngồi thẳng lên:
- Biểu muội có ý gì?
Vu Thu Nguyệt cười lạnh:
- Hồng Hạnh cùng lắm chỉ là một nha hoàn hạng ba, sao có lá gan lớn như vậy? Câu dẫn Hầu gia đã là quá rồi còn dám dây sang nhị phòng, chuyện này nói thật chẳng thông chút nào. Nếu chẳng có ai sai khiến, không ai làm chỗ dựa cho nàng thì nàng không sợ bị bán đi chắc?