Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế chậm rãi đảo quanh đám người, cuối cùng dừng lại ở đám nữ quyến một hồi sau đó mới quay đầu đi vào trướng bồng.
Sau đó, đám cung nữ dẫn nhóm nữ quyến đi về khu trướng bồng của nữ quyến.
Sau khi mọi thứ an bài xong, Cận Thiệu Khang sai một cung nữ gọi Tương Nhược Lan ra. Tương Nhược Lan biết hắn muốn dẫn mình đi du ngoạn nên vui vẻ cùng cung nữ đi ra.
Cận Thiệu Khang đứng cách đó không xa chờ nàng. Tương Nhược Lan đến, cười nói:
- Bây giờ đi?
Cận Thiệu Khang nói:
- Đúng, bây giờ đi. Lát nữa còn phải về ăn cơm chiều.
Vừa nói vừa lấy tay chỉ về phía trước ý bảo Tương Nhược Lan nhìn:
- Chính là bên kia, trước kia đi săn cũng nghỉ ngơi ở đây, phát hiện được một chỗ phong cảnh đẹp, có một con suối trong thấy đáy. Lúc đó Hoàng thượng vẫn còn là thái tử, chúng ta vẫn tới đó bắt cá.
Vừa nói vừa kéo Tương Nhược Lan đi vào rừng cây nhỏ.
Trong rừng cây khắp nơi đều là những loại cây không biết tên. Phần lớn đều là cây cổ thụ, chẳng biết đã qua bao nhiêu năm tháng. Trên mặt đất đầy lá rụng, thành một tầng dày, đi lên tạo ra tiếng xào xạc.
Trong rừng tĩnh lặng, hiển nhiên không có ai ở đây. Cận Thiệu Khang năm tay nàng, dẫn nàng đi về phía trước, vừa đi vừa dặn:
- Cẩn thận nhé, dưới lớp lá cây có nhiều bẫy, hố trũng, cẩn thận ngã...
Còn chưa nối xong, Tương Nhược Lan đã đạp phải chỗ không, cả người ngã sấp xuống. Cận Thiệu Khang nhanh tay vội ôm nàng vào lòng. Tương Nhược Lan kinh hồn, ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang hồi lâu mới hồi hồn.
Cận Thiệu Khang ôm nàng cười cười:
- Ta vừa mới nói xong! Lại hỏi: - có bị đau đâu không?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Ta không sao. Chỉ là hơi hoảng sợ.
- Đường phía trước vẫn như thế, để ta dìu nàng đi.
Hắn vươn tay ôm eo nàng cười nói.
- Để người thấy thì không hay đâu
- Không sao, bây giờ không có ai đến.
Cận Thiệu Khang ôm eo nàng đi về phía trước, tới chỗ nhìn như trũng thì ôm nàng nhảy qua. Không lâu sau, trước mắt sáng bừng, ngay sau đó, một khe suối trong như ngọc hiện lên trước mắt, dưới ánh mặt trời lấp lánh lấp lánh.
Bốn phía là một số loài hoa cỏ không biết tên, trên hoa có mấy giọt nước, dưới ánh mặt trời lấp lánh như trân châu.
Tương Nhược Lan bị cảnh đẹp trước mắt làm cho mê hoặc:
- Qua vài ngày nữa thì tới rừng săn bắn, lúc săn thú nàng đừng chạy loạn, ở đó có nhiều mãnh thú. Vạn nhất gặp phải thì rất nguy hiểm, tốt nhất là đi theo ta.
Mặc dù Tương Nhược Lan (đã chết) biết săn thú, nhưng nàng thì rất sợ mãnh thú, đương nhiên không dám một mình hành động, nghe Cận Thiệu Khang nói thế vội gật đầu. Lúc trước, Cận Thiệu Khang sợ nàng tùy hứng mà bị nguy hiểm, giờ thấy nàng nghe lời như thế thì cũng yên lòng.
Tâm tình buông lỏng, Cận Thiệu Khang chỉ cho nàng nhìn những con cá nhỏ trong suối.
Dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy, Cận Thiệu Khang chỉ hai con cá đuổi nhau nói:
- Nàng xem, hai con cá này nhất định là phu thê.
Tương Nhược Lan phì cười:
- Sao ngươi biết?
Cận Thiệu Khang nghiêm trang nói:
- Nàng xem, bọn chúng dính nhau như thế...
Vừa nói hắn đột nhiên ôm eo nàng, để nàng gắt gao dựa vào mình, nhìn nàng cười:
- Cũng giống như chúng ta vậy, khẳng định là một đôi phu thê.
Tương Nhược Lan đẩy hắn ra, đứng lên chạy lên phía trước hai bước, cười nói:
- Ai dính vào ngươi, chẳng biết xấu hổ.
Cận Thiệu Khang đứng lên, vừa tay áo, vừa cười:
- Dám nói phu quân nàng không biết xấu hổ, xem ra ta không tha cho nàng được rồi!
Vừa nói vừa đuổi theo nàng. Tương Nhược Lan cười lớn chạy đi. Nhưng chưa qua bao lâu đã bị hắn ôm lấy eo, quay mấy vòng khiến Tương Nhược Lan sợ hãi kêu lên.
Cận Thiệu Khang hơi đẩy nàng ra, để nàng nhìn mặt mình. Nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, đôi mắt trong sáng, trong lòng mừng vui vô hạn.
- Nhược Lan, có thể nhìn nàng thế này, có thể ôm nàng thế này, ta thật hạnh phúc
Tương Nhược Lan trong lòng ngọt ngào, nàng ôm eo hắn, dựa vào lòng hắn.
Nước suối róc rách, gió thổi lá cây xào xạc, trong một khắc này dường như thành tiếng nhạc động lòng người.
Đúng lúc này, rừng cây đột nhiên truyền đến tiếng động lạ. Hai người vội vàng tách ra, Cận Thiệu Khang nhìn lại, lập tức quỳ xuống hành lễ:
- Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan cả kinh, ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Cảnh Tuyên Đế một thân hoàng bào tôn quý, chắp tay sau lưng từ từ đi tới.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cười như có như không, ánh mắt này khiến người ta cảm thấy như có một áp lực khó mà nói rõ.
Tương Nhược Lan cũng hành lễ vấn an.
- Bình thân. Cảnh Tuyên đế nhàn nhạt nói.
Cận Thiệu Khang đứng dậy. Nhìn về phía sau Cận Thiệu Khang một chút rồi nói:
- Hoàng thượng sao một mình tới đây.
Cảnh tuyên đế nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Xung quanh có ba ngàn cấm vệ quân, còn lo trẫm gặp nguy hiểm? An viễn hầu chớ lo lắng.
Vừa nói lại liếc nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Nhưng An Viễn hầu lại rất hăng hái.
Tương Nhược Lan nhìn cảnh tuyên đế một cái, lui về phía sau vài bước, trốn sau lưng Cận Thiệu Khang.
Cảnh tuyên đế nhìn thấy, hai mắt hơi híp lại. Cận Thiệu Khang lại tưởng Tương Nhược Lan thẹn thùng, cũng không để ý, hắn cười nói:
- Trước kia đến phát hiện cảnh sắc chỗ này đẹp nên lần này có cơ hội dẫn nội tử (vợ) đến xem.
- Nội tử
Hai chữ này như một cây kim đâm vào khiến Cảnh Tuyên Đế rất khó chịu. Nhưng mặt vẫn không lộ sắc, nhàn nhạt cười nói:
- Nhắc lại nhớ, nơi này là trẫm cùng An Viễn hầu phát hiện ra.
Cận Thiệu Khang cười:
- Không ngờ Hoàng thượng còn nhớ.
Cảnh tuyên đế hơi động chân, nhìn lướt qua Tương Nhược Lan:
- Có một số việc, tự nhiên sẽ không quên.
Sau đó, hắn xoay người, nói với Tương Nhược Lan:
- Vẫn mời Hầu phu nhân tạm lui xuống, trẫm có một số việc muốn thương nghị cùng An viễn hầu
Tương Nhược Lan cầu còn không được, từ khi hoàng đế đến, ánh mắt, giọng nói của hắn đều như tảng đá lớn đè lên ngực nàng khiến nàng không thở được. Chỉ muốn rời xa hắn càng xa càng tốt. Nghe hắn sai bảo thì vội hành lễ rồi lui ra.
Lúc gần đi, Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng nói với nàng:
- Lúc ra khỏi rừng thì cẩn thận một chút.
Sự quan tâm này khiến Tương Nhược Lan cảm thấy rất ấm lòng. Nàng quay đầu, nhìn hắn cười cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Nụ cười này Cảnh Tuyên Đế thấy rõ, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Tương Nhược Lan đi rồi, Cảnh tuyên đế khôi phục lại thần sắc bình tĩnh. Hắn đi tới trước dòng suối, nhìn dòng nước trong suốt, trong nước những con cá đuổi nhau, nhàn nhạt cười nói:
- Trẫm còn nhớ rõ, khi đó cùng phụ hoàng đi săn thú thì cùng ngươi tới đây bắt cá. Kết quả ngã xuống nước, cả người ướt sũng. Ngươi đem quần áo của ngươi cho trẫm mặc rồi lại không dám mặc quần áo đã ướt của trẫm, không thể làm gì khác hơn là cởi trần để cho trẫm mặc đồ. Kết quả là trẫm không làm sao nhưng ngươi lại bị ốm mất mấy ngày.
Cận Thiệu Khang có chút không hiểu vì sao Cảnh Tuyên Đế đột nhiên nhắc tới chuyện năm xưa. Hắn mặt không đổi sắc chỉ đáp:
- Đó là chuyện vi thần nên làm.
Cảnh tuyên đế quay đầu lại cười nói:
- Trẫm biết, ngươi thật sự quan tâm trẫm, cho nên trong lòng trẫm, ngươi không như những người khác. Trong lòng trẫm, ngươi là bằng hữu của trẫm.
Cận Thiệu Khang cúi đầu nghiêm mặt nói:
- Thần không dám.
Cảnh tuyên đế đi tới bên cạnh hắn, vỗ vai của hắn, cười nói:
- Thiệu Khang, không cần lo lắng như thế. Chúng ta chỉ là nhắc chuyện xưa, đừng câu nệ như vậy.
Vừa nói, hắn vừa thở dài:
- Kỳ thật với ngươi trẫm vẫn có chút áy náy. Gần đây trẫm nghe được một số lời đồn thổi mới biết được, vì trẫm mà ngươi đã chịu khổ rồi!
Cận Thiệu Khang vội vàng nói:
- Hạ thần không dám, chỉ là chẳng biết Hoàng thượng nói là...
Cảnh tuyên đế xoay người sang chỗ khác, chậm rãi nói:
- Trẫm biết lúc đầu hạ chỉ tứ hôn cho ngươi là sai lầm. Nghe nói trước kia ngươi có cô nương tâm đầu ý hợp. Nhưng trẫm lại bức ngươi lấy Tương Nhược Lan làm chính thê, khiến cô nương ngươi thích phải chịu ủy khuất làm thiếp thất, ngươi nhất định rất khổ sở.
Cận Thiệu Khang nhớ lại cảm xúc khi ấy. Lúc nhận được thánh chỉ, trong lòng hắn ngoài tức giận thì cũng là khuất phục. Nếu không phải sau này Vu Thu Nguyệt tìm hắn khóc lóc nói dù làm thiếp cũng phải gả cho hắn, hắn cũng sẽ không xin lấy nàng làm bình thê. Quyết định này hơn một nửa là đánh cược, còn lại cũng là muốn bồi thường cho Vu Thu Nguyệt.
- Hoàng thượng, đây đều là chuyện quá khứ, giờ hạ thần sống rất tốt, Hoàng thượng không cần lo lắng.
- Nhưng trong lòng trẫm vẫn rất khó chịu. Trẫm nghe nói Tương Nhược Lan gây náo loạn khiến phủ trạch không yên thì trẫm mới biết được quyết định của trẫm là sai lầm cỡ nào.
- Bây giờ trẫm muốn bồi thường ngươi, lần săn thú này, trẫm sẽ an bài cơ hội cho ngươi lập công, đến lúc đó ngươi nhân cơ hội xin hưu thê. Hành động của Tương Nhược Lan vốn đã phạm phải thất xuất chi điều, trẫm sẽ theo đó chuẩn tấu. Chuyện này qua đi, ngươi muốn phù chính thiếp thất kia cũng được, hay lấy một danh môn thục nữ khác cũng tốt, trẫm nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Tuy là thánh chỉ, nhưng là nếu bên nữ phạm phát thất xuất chi điều, chỉ cần bên nam có gan nói ra, Hoàng thượng dù có sĩ diện thì cũng phải đáp ứng. Đương nhiên, từ xưa đến nay, hôn nhân thánh chỉ ban, dù có khó chịu với bên nữ thế nào thì phía nam cũng không dám đưa ra yêu cầu này. Đây chẳng phải là đánh vào mặt đế vương, trách Hoàng thượng sai lầm? Hoàng thượng dù có đáp ứng thì trong lòng cũng không thoải mái, mạng nhỏ của mình chẳng phải là gặp nguy. Cùng lắm lấy thêm mấy tiểu thiếp, vứt nữ nhân đó qua một bên là được.
Mà về phía hoàng đế, thánh chỉ tự mình ban đương nhiên không dễ gì mà thay đổi, trử phi đương sự thỉnh cầu. Đương nhiên, quyền yêu cầu thì bên nam xin hưu thê là đơn giản nhất... Nhưng nếu Tương Nhược Lan xin hòa ly thì lại gặp nhiều khó khăn hơn.
Lúc này, Cảnh tuyên đế lại đưa ra đề nghị tổn hại đến thể diện như vậy khiến Cận Thiệu Khang cảm thấy khó mà tin. Hắn nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Hoàng thượng có vô số mỹ nữ lại có ý với thê tử của mình, còn tưởng rằng Hoàng thượng thật sự hối hận, bất chấp thể diện cũng cố bồi thường cho hắn nên trong lòng rất cảm động,
Hắn quỳ xuống, dập đầu nói:
- Tạ long ân của Hoàng thượng, chỉ là, Hoàng thượng nghe được đều là tin đồn. Lúc ban đầu, vi thần không biết rõ nội tử, hiểu lầm nàng. Nhưng dần dần ở chung, vi thần phát hiện nội tử hoàn toàn không phải là nữ tử vi thần từng nghĩ. Nàng là nữ tử hiếm có trên đời, vi thần không hề thấy ủy khuất, ngược lại...
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, nhìn Cảnh tuyên đế, trên mặt lộ ra niềm hạnh phúc:
- Ngược lại, vi thần vẫn vô cùng cảm kích Hoàng thượng tứ hôn, nếu không phải nhờ Hoàng thượng, vi thần chỉ sợ sẽ không gặp được nội tử.