Bởi vì đêm đã khuya, hậu hoa viên cũng chẳng còn nhiều người nữa, hành vi của Cận Thiệu Khang càng lúc càng làm càn. Hắn nắm tay nàng, chậm rãi thả bước trên con đường nhỏ. Ánh trăng yên tĩnh phủ lên hai người, cảnh tượng thật nhu hòa.
Hai người vừa tản bộ, vừa trò chuyện, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó. Thời gian trôi rất nhanh, bất tri bất giác đã đi được một vòng quanh hậu hoa viên.
Cận Thiệu Khang sợ nàng mệt nên nói:
- Trước kia có lương đình, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút rồi trở về.
Tương Nhược Lan cũng hơi mệt mỏi, nên gật đầu đáp ứng, hai người cười nói đi về phía lương đình.
Mà cách lương đình không xa, Vu Thu Nguyệt đứng trước một khóm hoa. Buổi tối tâm tình nàng bực bội, dẫn Lệ Châu ra ngoài cho thư thả. Đang nghỉ ở lương đình thì thấy hoa cỏ bên cạnh vô cùng tươi tốt, nhớ lại bản thân mọi việc không thuận thì phẫn hận, đột nhiên nảy ra ý phá hoại. Nàng đi tới, hái hết hoa xuống rồi vứt lên mặt đất, hung hăng dẫm nát. Lệ Châu đứng bên nhìn hành động điên cuồng của nàng mà sợ hãi. Lệ Châu biết tính tình của Vu Thu Nguyệt nên không dám khuyên can.
Đúng lúc này, hai người nghe được cách đó không xa tiếng Cận Thiệu Khang và Tương Nhược Lan trò chuyện. Vu Thu Nguyệt cả kinh, nhìn thoáng qua rồi vội thổi tắt đèn lồng trong tay Lệ Châu, sau đó kéo nàng trốn vào sau một hòn giả sơn.
Chỉ chốc lát sau đã nghe được tiếng bước chân hai người lướt qua mình, đi vào lương đình.
Tương Nhược Lan cùng Cận Thiệu Khang ngồi xuống bàn đá trong lương đình, quay đầu nhìn lại thấy hoa cỏ bị giẫm nát. Tương Nhược Lan chỉ cho Cận Thiệu Khang nhìn:
- Chẳng lẽ là chó dại chạy vào? (chuẩn ạJ))))
Cận Thiệu Khang nói:
- Nô tài trong phủ càng ngày càng không quy củ.
Tương Nhược Lan có chút tiếc hận:
- Hoa đẹp như vậy, thật đáng tiếc.
- Nếu nàng thích, ngày mai ta sai người mang đến phòng nàng.
Tương Nhược Lan tựa vào lòng hắn, Cận Thiệu Khang nhẹ ôm nàng, hỏi:
- Có lạnh không?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Không lạnh
Sau đó chỉ ánh trăng sáng:
- Thiệu Khang, ngươi xem, trăng càng lúc càng tròn. Chờ chúng ta đi săn thú về hẳn cũng là đến trung thu.
Cánh tay Cận Thiệu Khang dần xiết chặt, cằm cọ lên đỉnh đầu nàng:
- Nàng sai rồi, chờ chúng ta quay lại thì đó là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.
- Sắc quỷ! Tương Nhược Lan cười mắng: - lại nghĩ động phòng.
Cận Thiệu Khang cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái:
- Nhược Lan, nàng nói oan ta rồi, ta nghĩ động phòng là vì lúc đó nàng sẽ chính thức thành thê tử của ta. Nàng không biết ta đợi ngày này đã bao lâu đâu?
Sau giả thạch, sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch. Cho tới giờ nàng mới biết, thì ra hắn cũng có thể ôn nhu nói ra những lời tình ý như vậy. Trước kia khi ở cùng nàng, hắn chẳng nói nhiều, ánh mắt cũng rất bình thản. Nàng vẫn tưởng rằng đây là bình thường, ai chẳng biết An viễn hầu luôn thủ lễ? Nhưng bây giờ nàng mới biết được, thì ra hắn cũng có lúc phóng túng bản thân. Chỉ có điều, đối tượng không phải là nàng.
Tương Nhược Lan hơi ngẩng đầu:
- Thiệu Khang, thật ra có chuyện ta vẫn không hiểu.
Cận Thiệu Khang cười, ôn nhu nói:
- Chuyện gì?
Thiệu Khang? Vu Thu Nguyệt run lên, hai mắt trợn tròn: tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
- Rốt cuộc ngươi thích ta vì cái gì? Tương Nhược Lan nhẹ nhàng hỏi.
Thật ra bây giờ hỏi cái này cũng chẳng quan trọng, chỉ là nàng vẫn rất tò mò. Mình không xinh đẹp, cũng không ôn nhu, càng chẳng nói là mới mẻ. Hắn thích mình vì cái gì?
Lời này vừa nói ra, Cận Thiệu Khang mãi không đáp lời khiến Tương Nhược Lan đen mặt. Chẳng lẽ câu hỏi này phải nghĩ lâu như vậy?
- Nhược Lan, nàng hỏi ta như vậy nhất thời ta cũng không trả lời được. Có lẽ là vì nàng xinh đẹp, thiện lương, hiếu thuận, cố gắng, dũng cảm, thông minh, lanh lợi.....
Cận Thiệu Khang chậm rãi nói, ngữ điệu như đang nói chuyện rất hiển nhiên, tựa như tất cả những từ ngữ tốt đẹp để tả về nàng đều chẳng có gì là quá đáng, dường như trong lòng hắn, nàng cái gì cũng tốt.
Vừa nói hắn như mơ hồ:
- Hình như không chỉ có thế, còn nhiều điều khác nữa làm ta muốn nghĩ...
- Linh tinh, ta làm gì tốt được như vậy. Ít nhất là xinh đẹp đã là không đúng rồi.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, tay chạm lên mặt nàng, nhẹ nhàng nói:
- Ai nói thế, trong mắt ta, ai cũng không xinh đẹp bằng nàng.
Tương Nhược Lan nghe vậy trong lòng ngọt ngào. Nàng cười cười, dựa vào lòng hắn, hai tay vòng qua ôm lấy eo hắn, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
Một lát sau, Cận Thiệu Khang nói:
- Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.
Tương Nhược Lan ừ một tiếng, hai người tay nắm tay rời khỏi lương đình.
Mãi cho đến khi chắc chắn bọn họ đã đi xa, Vu Thu Nguyệt ra khỏi giả sơn, mặt nàng tái nhợt như quỷ, âm trầm vô cùng đáng sợ. Nàng nhìn hướng bọn họ rời đi, đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười chói tai.
Hay cho đôi tình chàng ý thiếp, hay cho đôi tình sâu như biển. Tương Nhược Lan, ngươi cướp đi tất cả mọi thứ của ta, bây giờ rất đắc ý đúng không? Đó vốn là của ta. Tình cảm của Hầu gia, vị trí chủ mẫu, vinh quang của Hầu phu nhân, tất cả đều là của ta. Ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu! Ta tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Lệ Châu ở bên cạnh nhìn khuôn mặt âm trầm của nàng mà không khỏi rùng mình.
Buổi tối, Vu Thu Nguyệt suốt đêm không ngủ.
Bây giờ, tâm tư của Hầu gia hoàn toàn chỉ nghĩ đến tiện nhân kia, tiện nhân đó sinh trưởng tử là chuyện sớm muộn. Mình cho dù sinh được thứ trưởng tử cũng chẳng thay đổi được gì. Chẳng lẽ sau này cứ thế cho nàng ngồi lên đầu, nhìn nàng chiếm đoạt mọi thứ của mình, nhìn nàng diễu võ dương oai? Vu Thu Nguyệt nàng tài mạo song toàn, nếu có thể cam tâm chịu cho người chèn ép thì đã chẳng tự ủy khuất mình mà gả vào Hầu phủ.
Nhưng bây giờ còn có cách gì, phải làm thế nào mới có thể xoay chuyển tình thế, làm thế nào mới lấy lại tất cả?
Mắt Vu Thu Nguyệt lóe ra ánh sáng lạnh, khóe miệng cũng dần nổi lên ý cười lạnh lùng.
Xế chiều hôm sau, Tương Nhược Lan du ngoạn ở hậu hoa viên thì đụng phải Vu Thu Nguyệt đang tản bộ. Tương Nhược Lan chẳng nhìn nàng, xoay người bước đi.
Vu Thu Nguyệt thấy vậy, nhớ ra chuyện tối qua nghe được, lửa giận xông lên, không nhịn được mà nói:
- Tỷ tỷ, sao thấy ta đã đi, chẳng lẽ chột dạ?
Tương Nhược Lan cười lạnh một tiếng, dừng bước, quay người nhìn nàng:
- Lời này của di nương thật kì quái, sao ta phải chột dạ?
Tương Nhược Lan đột nhiên phát hiện Vu Thu Nguyệt hôm nay có chút khác lạ. Trước kia dù nàng ta ghen ghét, không cam lòng với nàng thế nào thì bề ngoài vẫn giả bộ cung kính. Nhưng hôm nay dường như bị điều gì đó kích thích mà gỡ bỏ lớp ngụy trang, bộc lộ bộ mặt thật.
Vu Thu Nguyệt từ từ đi tới phía nàng, khóe miệng cười âm hiểm:
- Đầu tiên là chúc mừng tỷ tỷ, sắp viên phòng với Hầu gia, không bao lâu sẽ sinh trưởng tử, sau đó nhận quyền từ tay thái phu nhân, trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, uy phong cả đời!
Tương Nhược Lan lạnh lùng nhìn nàng:
- Ta là chính thất, những điều này vốn là đương nhiên! Có gì đáng chúc mừng.
Vu Thu Nguyệt ngừng cười, hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đừng quên vị trí chính thất này ngươi cướp đi từ tay ta. Nếu không vì ngươi chen ngang thì ta mới là chính thất, ta mới là chủ mẫu của Hầu phủ. Giờ ngươi cướp đi mọi thứ của ta còn không để Hầu gia đến nhìn ta. Tương Nhược Lan, ngươi không chút nào áy náy với ta sao? Ngươi có thể thẳng thắn như đó là chuyện đương nhiên, quả đúng là vô sỉ!
- Vu Thu Nguyệt, sao ta phải áy náy với ngươi.
Tương Nhược Lan nhìn thẳng nàng, từng chữ từng câu, không nhanh không chậm nói:
- Ngươi có thể thích Hầu gia, muốn gả cho Hầu gia, tại sao ta không thể? Lúc ấy ngươi còn chưa gả cho Hầu gia.. đã thế, tại sao ta không thể gả cho Hầu gia!
Thế giới này vốn là quyền lợi quyết định tất cả, cách làm của Tương Nhược Lan dù có chút thái quá nhưng cũng chẳng tính là sai. Chỉ là nàng (Tương Nhược Lan đã chết) đã chọn con đường này, nàng đã trả giá cho lựa chọn của mình rồi.
Tương Nhược Lan tiếp tục nói:
- Ngay từ đầu trong lúc chúng ta cạnh tranh, ngươi xinh đẹp hơn ta, ta có hoàn cảnh tốt hơn ngươi. Hiệp đầu tiên, ta thắng. Nhưng ngươi không nhận thua, có thể! Ngươi cúi mình tự nguyện vào Hầu phủ làm thiếp, khơi mào lần cạnh tranh thứ hai. Lúc ấy ngươi chịu ủy khuất mà mong cầu toàn nên được mọi người thương tiếc, ta vì bức hôn nên bị mọi người khinh thị, cười nhạo, Hầu gia cực kì chán ghét ta. Ta là chính thất nhưng hắn lại chọn ngươi động phòng hoa chúc, còn đánh ta bị thương. Hiệp thứ hai ngươi thắng.
Nhớ tới đêm động phòng hoa chúc, Vu Thu Nguyệt không khỏi đắc ý:
- Đều là ngươi tự tìm.
Tương Nhược Lan lạnh lùng cười, tiếp tục nói:
- Ngươi nói không sai, ai cũng phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, cho nên ta thua ta nhận! Cho nên từ lúc đó, một thời gian dài ta thất sủng, bị người lườm nguýt nhưng ngươi còn không từ thủ đoạn, sử dụng cách thức âm hiểm, hận không thể chôn ta xuống bùn, không có ngày ngóc đầu lên.
Vu Thu Nguyệt nhìn trái phải, thấy không có ai thì nói:
- Không sai, ta dùng chiêu âm hiểm nhưng ta chỉ muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về ta. Không phải ngươi nói chúng ta cạnh tranh, đã như thế, sao ta không thể làm như vậy!
- Vu Thu Nguyệt, ngươi phải biết cho rõ, cái gì là thuộc về ngươi? Từ ngày ta gả cho Hầu gia, ta mới là thê tử của Hầu gia, bất kể khi đó Hầu gia có thích ta hay không đều không thay đổi được sự thật ta mới là thê tử của hắn, là thê tử duy nhất. Mà ngươi...
Tương Nhược Lan vươn tay, chỉa vào ngực nàng:
- Ngươi mới là người cướp đoạt! Ngươi quay lại tạo ra lần cạnh tranh này, nhưng...
Tương Nhược Lan trừng mắt, đột nhiên cao giọng:
- Chẳng lẽ mình ngươi xuất chiêu còn ta không được ra tay? Ta và Hầu gia có ngày hôm nay không phải là ta dùng thủ đoạn mà có được. Chúng ta đều phải cố gắng rất nhiều. Bây giờ, Hầu gia thích ta, ta cũng thích Hầu gia, hắn là phu quân của ta, ta là thê tử của hắn. Tại sao ta không thể đường hoàng, ta không thể coi đó là chuyện đương nhiên. Sao ta phải áy náy với kẻ thua là ngươi!