Trong điện tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tương Nhược Lan.
Thái hậu thấy Tương Nhược Lan chậm chạp nói liền đi tới cạnh nàng, vỗ lưng nàng an ủi nói:
- Nhược Lan, Hoàng thượng hỏi ngươi thì ngươi nói, đừng sợ, cứ từ từ nói.
Rồi cao giọng:
- Chỉ cần ai gia còn một ngày, sẽ không để bất luận kẻ nào oan uổng ngươi!
Từ quý phi tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, hữu khí vô lực. Nghe vậy ngẩng đầu nhìn thái hậu:
- Thái hậu, thần thiếp biết ngươi thương Nhược Lan, nhưng long nhi trong bụng thần thiếp không phải là càng vô tội? Thần thiếp cũng không muốn làm oan Hầu phu nhân, nhưng chuyện này trừ Hầu phu nhân còn có thể là ai? Còn ai có bản lãnh này? Có thể làm mọi chuyện đến thiên y vô phùng, ngay cả thái y cũng tra không được? Thái hậu, cũng xin người xem tâm tình bi thương sắp mất long nhi của thần thiếp mà cho thần thiếp một lời công bằng.
Bị nàng nói như vậy thành ra thái hậu thiên vị Nhược Lan! Thái hậu giận đến mặt đỏ bừng nhưng nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Lưu viện sĩ cùng đám thái y thấy quý phi nhắc tới mình thì không khỏi nhìn nhau, không hẹn mà cùng cúi đầu, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Chuyện lần này lớn như vây, bọn họ sao gánh nổi trách nhiệm.
Một bên hoàng hậu thản nhiên nói:
- Có phải Vĩnh hòa cung có người không đáng tin…
Từ quý phi quả quyết nói:
- Hoàng hậu, nô tài trong cung thần thiếp đều đã đi theo thần thiếp nhiều năm, đều là người đáng tin. Chuyện ăn uống của thần thiếp chỉ có hai cũng nữ bên người lo, lại là hai người được tín nhiệm nhất. Tuyệt sẽ không mưu hại thần thiếp!
Những lời này khiến hoàng hậu cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Tương Nhược Lan cười lạnh một tiếng, thật đúng là từng chữ đều bức mình vào đường chết a!
Cảnh tuyên đế vẫn để ý Tương Nhược Lan, thấy nàng cười lạnh, không khỏi nhíu mày nói:
- Tương Nhược Lan, ngươi cười cái gì? Trẫm hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời, ngươi nên biết, đây là cơ hội giải thích duy nhất của ngươi!
Tương Nhược Lan có chút bất ngờ hắn một cái, hắn không phải rất muốn mạng mình, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Cần gì cho nàng cơ hội giải thích? Thật đúng là khó hiểu với bộ não của hoàng đế…
- Hoàng thượng, thần phụ cười không có ý gì khác, thần phụ chỉ là có một việc không nghĩ ra! Tương Nhược Lan đáp.
Tương Nhược Lan cười cười, không nhanh không chậm nói:
- Trước khi thần phụ tiến cung, tưởng rằng Hoàng thượng triệu thần phụ tiến cung là tới chữa cho Từ quý phi, nhưng sao lâu như vậy không có ai hỏi ta có thể bảo trụ long thai không, ngược lại lại đổ cho thần phụ một đống tội danh mà thần phụ không rõ. Thứ thần phụ nói thẳng, đây là việc không có tí lý trí nào
Tương Nhược Lan nói giống như một tiếng pháo nổ, khiến ai nấy mắt sáng bừng lên.
Cảnh tuyên đế đứng lên, vui vẻ nói:
- Phu nhân nói, phu nhân có thể giữ được long thai trong bụng quý phi?
Đám thái y hai mặt nhìn nhau, Hầu phu nhân này chẳng nhẽ là đang mạnh miệng? Tình huống này ngay cả viện sĩ đại nhân cũng không chắc chắn, nàng dù biết chút phương pháp thực liệu nhưng có liên quan đến hoàng tự cũng không phải là việc nhỏ!
Thái hậu nét mặt đầy ý cười, liên thanh nói:
- Đúng, đúng, sao ai gia lại không nghĩ tới, Nhược Lan có lẽ có cách
Hoàng hậu đi tới bên người thái hậu:
- Thái hậu, đừng nói là người, ngay cả thần thiếp cũng bị Từ quý phi nói một phen mà choáng váng, không nghĩ ra việc này.
Tiếp theo nhìn về phía Từ quý phi, cười nói:
- Muội muội, nếu Nhược Lan có thể giữ được hài nhi trong bụng ngươi, ngươi sẽ không hoài nghi nàng nữa!
Tâm tình Từ quý phi đột nhiên trở nên rất phức tạp, từ lúc thấy lạc hồng, nàng chỉ biết hài tử của mình khó giữ, sau cả Lưu viện sĩ cũng nói là không nắm chắc nên nàng chẳng ôm hy vọng gì. Thống khổ tuyệt vọng càng khiến nàng sinh ra ý nghĩ độc ác, muốn mượn đứa trẻ này mà diệt đi cái gai trong mắt, hài tử của mình không thể chết vô ích như thế được.
Chính là đột nhiên, Tương Nhược Lan lại cho nàng một hy vọng. Đương nhiên có thể giữ lại long thai là lựa chọn tốt nhất, có hài tử nàng mới có tiền vốn mà đi tranh giành. So với hài tử, hãm hại Tương Nhược Lan lại chẳng phải quan trọng nữa.
Nàng nhìn Tương Nhược Lan, thận trọng hỏi:
- Ngươi thật sự chắc chắn có thể bảo trụ long thai cho bản cung?
Kỳ thật cũng không chắc mười phần, nhưng để giúp mình tẩy sạch hiềm nghi, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống! Bây giờ đám thái y đã không có cách gì, có lẽ cách của nàng có thể dùng được!
Tương Nhược Lan nhìn nàng, mỉm cười:
- Ta quả thật có biện pháp giúp quý phi nương nươg giữ được long thai, nhưng trước tiên ta phải biết rõ ràng một việc!
- Chuyện gì?
Từ quý phi vội vàng hỏi, mọi người còn lại cũng hiếu kỳ nhìn Tương Nhược Lan.
Ánh mắt Tương Nhược Lan đảo qua mọi người rồi dừng lại ở Từ quý phi, nàng nhìn Từ quý phi, nhướng mày chậm rãi nói:
- Trước khi bảo thai cho quý phi nương nương, ta phải biết rõ nguyên nhân lạc hồng của nương nương, chỉ có biết rõ nguyên nhân, ta mới có thể theo đó mà đưa ra cách bảo thai, nếu không rõ nguyên nhân, ta không thể làm gì được!
Từ quý phi mặt không chút máu, khí thế dần hạ xuống, nàng cúi đầu:
- Nguyên nhân...... Nguyên nhân...
Tương Nhược Lan cắt đứt lời nàng:
- Nếu quý phi nương nương còn muốn đem tội quy lên đầu ta cũng không cần đâu, phương pháp thực liệu của ta tuyệt đối không có vấn đề, ta mỗi ngày đều theo thái y chẩn mạch cho nương nương mới đưa ra phương pháp thực liệu, về phần thực liệu tin chắc phải cho thái y xem qua rồi mới dùng cho nương nương. Nếu nương nương còn chưa tin, chúng ta có thể làm thí nghiệm, ta có thể đem những phương pháp thực liệu của ta đã dùng cho nương nương cho những phụ nhân mang thai khác dùng, một không đủ thì cho mười, mười người không đủ thì lấy trăm người. Nếu một người trong đó vì thực liệu của ta mà bị như nương nương, như vậy Nhược Lan cũng không còn gì để nói, cam nguyện chịu tội!
Những lời này nói xong không cứng không mềm, hữu lý, hơn nữa, lúc nàng nói lộ ra sự tự tin, khí độ hào phóng khiến những người thấy không tự chủ được mà cũng tin tưởng nàng.
Cảnh tuyên đế nhìn nàng như vậy, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cảnh trong rừng cây, nàng một thân bạch y, mắt rưng rưng, cả người thánh khiết mà không khỏi ngây dại.
Mãi cho đến khi giọng nói thanh thúy của Tương Nhược Lan lại vang lên, hắn mới lại đem lực chú ý tập trung trên người nàng.
Tương Nhược Lan mỉm cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển:
- Ta tin không phải phương pháp thực liệu của ta có vấn đề, mà Lưu viện sĩ cũng nói không phải thân thể nương nương có vấn đề, như vậy, nguyên nhân có chút khó hiểu! trước khi nguyên nhân chưa được xác định rõ, ta không thể nào tìm ra cách phù hợp để bảo thai cho nương nương. Cho dù miễn cưỡng dùng cũng không có hiệu quả! Cho nên, vẫn mời nương nương nói rõ một số chi tiết, có lẽ chúng ta có thể suy đoán được nguyên nhân nương nương lạc hồng.
Bây giờ nàng đã ngửa bài, ngươi không nói nguyên nhân chính thức, ta cũng không bảo thai cho ngươi. Xem trong lòng ngươi, tính mạng ta là trọng hay long tử trong bụng ngươi quan trọng. Muốn hại ta, long tử của ngươi phải chôn cùng, chọn lớn chọn nhỏ cho ngươi chọn.
- Hơn nữa, nương nương, Nhược Lan phải nhắc nhở ngươi một chút, thời gian càng lâu, hy vọng bảo thai càng nhỏ, nếu máu chảy nhiều, bảo thai cũng không còn ý nghĩ gì nữa! Cho nên vẫn xin nương nương có thể nhanh nhớ ra đầu mối một chút. Tương Nhược Lan nhìn nàng cười nói.
Nhìn Tương Nhược Lan cười, Từ quý phi hận đến nhe nanh nhưng nàng có thể chọn thế nào? Nếu chuyện này có thể đổ lên đầu Tương Nhược Lan, lật đổ Tương Nhược Lan và hoàng hậu thì nàng cũng nhận, hài tử sau này sinh cũng được. Nhưng vấn đề là, Tương Nhược Lan không dễ đối phó như vậy, hoàng hậu nhìn qua ôn nhu nhưng làm việc cũng luôn không lộ ra sơ hở. Nếu cứ kiên trì, chỉ sợ chính mình càng thiệt hơn. Không bằng giữ lại long tử thì hơn.
Nghĩ vậy, Từ quý phi vỗ vỗ trán, giả bộ suy tư, một lát sau thì nhíu mày, chậm rãi nói:
- Được Hầu phu nhân nhắc nhở, bản cung nhớ ra một việc. Hôm qua, lúc bản cung tắm rửa, lúc ra khỏi bồn tắm thì trượt chân, bụng đụng phải thành bồn, nhưng lúc ấy bản cung không thấy đau, tưởng rằng không có chuyện gì, cho nên cũng không để ở trong lòng...
Kỳ thật đụng vào rồi bụng có chút đau đớn, không bao lâu thì bắt đầu chảy máu, lúc ấy nàng luống cuống, tưởng rằng hài tử không giữ được, lại sợ Hoàng thượng trách tội nàng không bảo vệ được hoàng tự nên mới bày ra trò âm hiểm này.
Nói xong, nàng len lén nhìn sắc mặt Cảnh tuyên đế, thấy mặt hắn không chút thay đổi, không rõ là tâm tình gì.
Tương Nhược Lan vỗ tay một cái:
- Ta nghĩ hẳn là đúng là nguyên nhân này! Vừa rồi Viện sĩ đại nhân không phải cũng nói có thể là do va đập? Viện sĩ đại nhân, có phải hay không?
Nàng quay lại nhìn Lưu viện sĩ.
Lưu viện sĩ gật đầu nói:
- Đây là khả năng rất lớn.
Hoàng hậu ở một bên ôn nhu cười:
- Từ quý phi, bản cung không phải nói ngươi, chuyện nghiêm trọng như vật ngươi sao có thể quên, thiếu chút nữa làm oan uổng Nhược Lan, cũng may ngươi “kịp thời” nghĩ tới, bằng không Nhược Lan cùng long tử đều…
Đột nhiên nhớ ra hai chữ “gặp họa” là hai chữ không cát lợi nên vội vàng nuốt vào trong bụng.
Thái hậu cũng tiếp một câu:
- Có thể nhớ ra được là tốt rồi...
Nghe các nàng lãnh trào nhiệt phúng (đá xoáy) Từ quý phi im bặt không nói được gì.