Tương Nhược Lan trở lại Hầu phủ, cũng không tới thỉnh an thái phu nhân mà trực tiếp quay về Thu đường viện.
Trở lại trong phòng, nàng sai người lui ra, đóng cửa lại, đứng trước gương xem xét chính mình. Từ lúc ngồi trên xe ngựa, nàng đã phát hiện cổ tay trái bị hoàng đế nắm lại đã bầm tím, mà trên cổ cũng mơ hồ đau đớn, nhớ ra hoàng đế đã cắn trên cổ mình, trong lòng nàng có dự cảm không hay.
Lúc này, nàng nhìn qua gương đồng, phát hiện trên cổ có hai vệt đỏ rõ ràng, vừa nhìn đã biết là dấu răng, Tương Nhược Lan tức vô cùng, trong lòng dùng tất cả những từ thô tục mà nàng biết để mắc Cảnh Tuyên Đế từ đầu tới chân một lần.
Nàng buồn bực sai nha hoàn mang nước lên, tắm rửa sạch sẽ, tìm thuốc cao đánh tan máu bầm thoa lên, lại chọn bộ quần áo kín nhất thay vào rồi nằm lên giường định ngủ một giấc cho thoải mái.
Lúc đầu lật qua lật lại không ngủ được, nghĩ đến chuyện hoàng đế đột nhiên rời đi, không biết sau này nên làm thế nào ứng phó hoàng đế. Sau đó lại cảm giác, trước mắt cần lo nhất là làm thế nào lấy cớ để trong thời gian này Cận Thiệu Khang không ngủ lại Thu đường viện.
Hai người cùng nằm trên một cái giường, nếu như bị hắn phát hiện dấu răng đó mà không bị hắn nghĩ là hồng hạnh vượt tường mới là lạ! Theo nàng biết, ở thời đại này, đàn bà mắc tội hồng hạnh vượt tường sẽ phải nhốt trong rọ lợn thả trôi sông, cho dù nàng có thể không chết thì danh dự cả đời cũng sẽ bị hủy.
Mặc dù khi đối mặt với hoàng đế, nàng giận dữ mà vứt tính mạng ra sau đầu nhưng chuyện đã qua, dũng khí đó cũng biến mất, nàng vẫn rất quý trọng mạng mình.
Vốn là như thế, có thể sống tốt thì ai đồng ý chết.. không phải bị cẩu hoàng đế bức đến không còn đường lựa chọn thì sao nàng phải thế?
Nghĩ nghĩ, mơ mơ màng màng đã tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết qua bao lâu, mơ mơ hồ hồ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng Cận Thiệu Khang và Liên Kiều.
- Phu nhân ở bên trong?
- Vâng ạ. Ở trong một lúc rồi đã ngủ, giờ vẫn chưa dậy.
- Sớm như vậy đã ngủ.
Tiếp theo liền truyền đến tiếng đẩy cửa, Tương Nhược Lan lập tức bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là trùm chăn kín người, chỉ để ló ra cái đầu.
Nghe bước chân hắn trầm ổn đi tới, sau đó cảm giác được hắn lại gần, mùi hương nam tính của hắn tràn ngập.
- Nhược Lan, Nhược Lan!
Hắn khẽ gọi, nhẹ lay lay nàng.
Tương Nhược Lan không cách nào giả bộ ngủ tiếp, đành mở mắt, giả như vừa tỉnh lại:
- Hầu gia, ngươi đến rồi.
Cận Thiệu Khang ngồi xuống bên giường, nhìn nàng, quan tâm hỏi:
- Nghe nha hoàn nói, nàng sau khi trở về thì đi ngủ? Sao thế, có phải là bệnh không? Vừa nói vừa vươn tay sờ sờ trán nàng.
Từ chỗ hoàng đế biết được cái gì gọi là âm hiểm, hèn hạ, lúc này nghe được những lời quan tâm, động tác ôn nhu của Cận Thiệu Khang, đột nhiên nàng có cảm giác ấm áp.
- Hầu gia, hình như ta bị bệnh rồi, sau khi rời hoàng cung thì không thoải mái, đau đầu, người cũng nhức mỏi, ngực khó chịu.
Tương Nhược Lan giả vờ khó chịu.
Cận Thiệu Khang rất lo lắng:
- Nghiệm trọng như thế? Để ta gọi đại phu tới xem!
Vừa nói vừa đứng dậy sai hạ nhân.
Tương Nhược Lan dưới tình thế cấp bách vội kéo tay hắn:
- Không cần đâu, ngươi quên rồi sao, ta cũng biết y thuật, tự kê đơn thuốc là được.
Cận Thiệu Khang quay đầu lại, nhìn tay nàng kéo tay hắn, mỉm cười, lại ngồi xuống, nhẹ cầm tay nàng, xoa xoa tay nàng khiến lòng nàng dâng lên cảm giác quái dị, định rụt lại thì hắn lại nắm chặt lấy.
- Nàng không phải thường nói nàng không biết y thuật, chỉ biết chút phương pháp thực liệu? Ta cũng không yên tâm, vẫn nên mời đại phu đến xem thì hơn, cùng lắm đợi xác định bệnh rồi dùng phương pháp thực liệu của nàng trị là được.
Thấy hắn kiên trì, Tương Nhược Lan có chút hoảng hốt, thật sự là muốn tìm đại phu đến xem?
- Hay là mời Lưu thái y lại đây. Tương Nhược Lan đề nghị.
Cận Thiệu Khang nghe được cái tên này, đầu tiên là nhíu mày nhưng lại giãn ra, thản nhiên nói:
- Lưu thái y quả thật y thuật cao minh...
Vừa nói vừa nhìn nàng một cái
- Hình như nàng rất quen hắn. Trong giọng nói có chút ghen tuông.
Tương Nhược Lan cười cười, không lên tiếng.
Cận Thiệu Khang gọi Trữ An đến, bảo hắn đi mời Lưu thái y lại. Trữ An đi rồi, Tương Nhược Lan nói với Cận Thiệu Khang:
- Đã không còn sớm nữa, hay là Hầu gia dùng cơm tối trước đi.
Cận Thiệu Khang gật đầu:
- Vậy nàng gọi nha hoàn vào cho ta thay quần áo.
- Hầu gia, lúc này nên về Sở thiên các đi, thân thể ta không khỏe, chẳng những không thể hầu hạ Hầu gia, có khi còn lây bệnh cho Hầu gia. Tương Nhược Lan nhắc.
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Nàng hầu hạ ta khi nào! Huống hồ thân thể ta khỏe lắm, không thể dễ lây bệnh như thế được.
Vừa nói hắn vừa xoa xoa trán nàng, động tác thân mật này Tương Nhược Lan không quen, lén né tránh, Cận Thiệu Khang thu tay lại, trong mắt có sự mất mát.
- Hôm nay nàng không khỏe, ta ở Sở thiên các cũng không an tâm, không bằng ở bên nàng.
Hắn chớp mắt xuống, giọng nói trầm trầm, trong đó lộ ra tình cảm khiến nàng nhất thời cùng không biết nên nói cái gì nữa.
Tiếp theo, Cận Thiệu Khang tự sai nha hoàn tiến lên thay thường phục cho hắn, trong lúc đợi Lưu Tử Căng thì dùng cơm tối. Tương Nhược Lan sợ trước mặt hắn ăn cơm sẽ lộ ra vết bầm ở cổ tay nên đưa đẩy nói không muốn ăn. Nhưng Cận Thiệu Khang vẫn sai nha hoàn bưng đồ đến bên giường hầu hạ nàng ăn một chút.
Tương Nhược Lan mặc dù thật đói bụng, nhưng là vì biểu diễn nên đành chỉ ăn vài miếng rồi nói nàng ăn không vô. Cận Thiệu Khang đứng bên nhìn, không ép nàng nhưng sắc mặt ưu sầu khiến trong lòng Tương Nhược Lan có chút áy náy.
Bên kia, rất nhanh thái phu nhân đã nghe được tin này từ Đỗ Quyên.
- Ngươi nói, phu nhân không khỏe, Hầu gia sai người tìm Lưu thái y tới bắt mạch.
Thái phu nhân hỏi Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên nói:
- Đúng thế, nô tỳ nghe được rất rõ, nô tỳ cảm giác nếu là bệnh bình thường sẽ không cần mời đến Lưu thái y nên mới đến bẩm báo thái phu nhân.
Thái phu nhân hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi Trương mụ mụ bên cạnh:
- Thái phu nhân, gần đây Hầu gia vẫn ở Thu đường viện, chẳng lẽ...
Thái phu nhân mắt sáng rực lên:
- Ý ngươi là Nhược Lan có tin mừng!
- Lão nô đoán vậy.
Thái phu nhân bật người đứng dậy đi ra ngoài:
- Đến Thu đường viện xem một chút.
Cẩm tú viên, Vu Thu Nguyệt cũng đồng dạng nhận được tin này, chỉ có điều, ánh mắt nàng không phải vui mà là buồn, nàng nghiến răng nói:
- Phu nhân có bệnh, theo lý ta phải đi xem một chút! Đi, đi Thu đường viện!
Thái phu nhân, Vu Thu Nguyệt, cả Vương thị và Cận Yên Nhiên thấy có kịch xem cũng chạy tới Thu đường viện thì cũng vừa lúc Lưu Tử Căng đến.
Tương Nhược Lan thấy nhiều người như vậy đột nhiên tới, có chút hoảng sợ, nàng lặng lẽ kéo chặt chăn.
Cũng may mọi người không biết Tương Nhược Lan bị bệnh gì, sợ là bệnh lây truyền nên cũng không dám tới quá gần, đặc biệt là Vu Thu Nguyệt thì dần như chỉ đứng mép cửa.
Lưu Tử Căng chẩn mạch cho Tương Nhược Lan, một lát sau, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Tương Nhược Lan biết hắn nhìn ra manh mối thì vội vàng nói:
- Lưu thái y, ta đau đầu, nhức người, ngực khó chịu, là bị phong hàn?
Lúc nói, nàng nhìn Lưu Tử Căng không chớp mắt, trong lòng hy vọng hắn có thể hiểu rõ ý nàng.
Lưu Tử Căng đương nhiên hiểu, hắn gật đầu nói:
- Không sai, là bị phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày, uống chút thuốc là khỏi hẳn.
Vừa nói vừa đứng dậy đi kê đơn.
Cận Thiệu Khang nghe vậy thở dài một hơi, thái phu nhân nghe vậy thì lại có chút thất vọng, bà không cam lòng lại hỏi Lưu Tử Căng:
- Chỉ là bị phong hàn, không có gì khác?
Lưu thái y cầm bút cười nói:
- Quả thật là phong hàn.
Vu Thu Nguyệt đứng bên nhẹ cười, vẻ mặt thả lòng. Thái phu nhân thất vọng, không khỏi quay đầu lạnh lùng nói với Cận Thiệu Khang:
- Chỉ là chút bệnh vặt còn làm phiền đến Lưu thái y.
Lưu thái y vội nói:
- Bất kể bệnh nặng hay nhẹ, với đại phu đều như nhau, đều phải chăm chú chữa trị.
Thái phu nhân nể mặt Lưu Tử Căng, không tiện nói thêm gì, vừa định đi thì lại nghe Tương Nhược Lan nói:
- Phong hàn này có phải là bệnh lây không, có phải lúc này ta nên chú ý một chút, tránh lây cho người khác.
Lưu thái y vốn là giúp nàng, lúc này nghe nàng nói thế đương nhiên biết nàng có dụng ý, đế theo nàng nói:
- Đúng thế, lúc này cần phải chú ý.
Thái phu nhân vội vàng xoay người lại, đầu tiên là nói với Vu Thu Nguyệt đứng một bên:
- Ngươi mang bầu, đến đây làm gì, không phải ta đã sớm miễn cho ngươi không phải hành lễ? Mau về phòng ngươi đi.
Đồng thời cũng bào Cận Yên Nhiên nhanh về. Vu Thu Nguyệt ôn nhu nói:
- Nghe nói tỷ tỷ không khỏe, trong lòng lo lắng, xem đến xem một chút.
Thái phu nhân gật đầu, sắc mặt hơi hoãn:
- Tin chắc Hầu gia và phu nhân đã biết tâm ý của ngươi, đi về phòng đi.
Vu Thu Nguyệt mềm mại đáp vâng một tiếng, khẽ động chân nhưng ánh mắt lại nhìn Cận Thiệu Khang vô cùng buồn bã.
Thái phu nhân nhìn thấy, quay đầu lại nói với Cận Thiệu Khang:
- Hầu gia, lúc này ngươi cũng đừng ở lại đây, Hầu gia đang bận rộn đừng để thân thể bị bệnh, đợi Nhược Lan bình phục ...
Cận Thiệu Khang vội vàng nói:
- Chính là vì Nhược Lan không khỏe nên ta mới càng phải ở bên chăm sóc.
Thái phu nhân đột nhiên cao giọng:
- Hầu gia đừng quên, Thu Nguyệt mới là người ngươi nên quan tâm chiếu cố, trong bụng nàng là cốt nhục Cận gia ta! Hầu gia tự hỏi lòng xem, từ khi Thu Nguyệt mang thai, ngươi đã từng ở lại Cẩm Tú viên một đêm, có từng quan tâm đến Thu Nguyệt? Ngươi làm như vậy không công bằng với Thu Nguyệt,
Vu Thu Nguyệt trong lòng đau xót, quay đầu đi, nước mắt rơi xuống.
Cận Yên Nhiên và Vương thị thấy thái phu nhân tức giận, ở một bên không lên tiếng, nhưng nhìn Vu Thu Nguyệt đồng tình.
Thái phu nhân nói một phen khiến Cận Thiệu Khang á khẩu không trả lời được, hắn không khỏi nhìn về phía Vu Thu Nguyệt, nàng cảm giác được ánh mắt hắn, vội quay đầu lại, nước mắt doanh tròng.
- Hầu gia... Thanh âm nghẹn ngào, như là không nói nên lời.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong lòng mơ hồ có chút áy náy.
- Thái phu nhân, xin thứ cho ta nói thẳng
Một bên, Lưu Tử Căng đột nhiên lên tiếng, mọi người không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía hắn:
- Bây giờ Cận phu nhân mới là người bệnh, vẫn xin mọi người đừng ở đây khắc khẩu, tránh quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi!
Thái phu nhân hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Được! Lưu thái y nói rất đúng, chúng ta đi!
Bà dẫn mọi người rời đi, quay đầu lại thấy Cận Thiệu Khang vẫn đứng đó, vội kéo hắn:
- Còn đứng đây làm gì, không nghe Lưu thái y nói? Không nên quấy rầy Nhược Lan nghỉ ngơi, theo ta đi ra ngoài!
Vừa nói vừa kéo hắn đi ra.
Cận Thiệu Khang đi theo bà ra cửa, đến cửa, không nhịn được quay đầu lại nhìn Tương Nhược Lan một cái. Tương Nhược Lan mỉm cười, phất tay với hắn.
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn, nhẹ nhàng thở dài. Đây không phải là lỗi của hắn bởi vì đây là thực tế, không thể thay đổi, không thể biến mất.
Nếu nàng không thể thích ứng, nàng chỉ có thể nghĩ cách rời đi.
Chính là vừa nghĩ tới “hòa ly” trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt châm chọc của hoàng đế và những lời nói vô sỉ của hắn.
“... sau khi hòa ly, ta lại đón nàng vào cung... đến lúc đó chúng ta từ từ chơi..”
Tương Nhược Lan không khỏi rùng mình, bật người đem hai chữ “hòa ly” vứt lên tận chín tầng mây.
Nếu nói Hầu phủ là hang sói thì hoàng cung là hang hổ, cũng không nên chạy ra hang sói để nhảy vào hang hổ...
Bây giờ Hầu phủ với nàng mà nói chính là nơi tị nạn.
Không nói thực tế gì nữa. Chỉ là nói với thái hậu vậy thôi, không nên tạo cơ hội cho cẩu hoàng đế !