Thái phu nhân nói ra giống như tiếng sét nổ bên tai mọi người, tất cả mọi người trợn mắt, há hốc mồm.
Đầu tiên là Hầu gia và phu nhân nhìn như ân yêu kỳ thật vẫn chưa viên phòng, ngay sau đó thái phu nhân tuyên bố thứ tử có thể thành thế tử. Hai chuyện này quá lớn khiến mọi người khó lòng tiếp nhận được.
Vu Thu Nguyệt cố hết sức vẫn không thể giấu được vẻ vui mừng và sợ hãi trên mặt.
Quả thực là ngoài vui ý muốn! Đúng là không phí công chút nào! Chỉ cần nàng sinh hạ con trai, con trai của nàng sẽ là thế tử, con trai của nàng trở thành thế tử, thân là mẫu thân, sao nàng phải cúi đầu dưới Tương Nhược Lan.
Chỉ cần nàng sinh hạ con trai!
Các nha hoàn nhìn Tương Nhược Lan vẻ mặt không thay đổi rồi lại nhìn Vu Thu Nguyệt đắc ý, lén lút trao đổi ánh mắt.
Xem ra, Hầu phủ gió lại đổi chiều...
Tương Nhược Lan không phải không cảm giác được ánh mắt của mọi người, mọi người càng thương hại nàng thì nàng càng bình tĩnh. Chỉ cần nàng một ngày còn ở trong phủ thì đừng nghĩ đến việc chê cười nàng, ai cũng đừng nghĩ cưỡi lên đầu nàng.
Trong lúc mọi người đang từ từ tiêu hóa hai chuyện này, đột nhiên, Cận Thiệu Khang lớn tiếng nói:
- Mẫu thân, hài tử của Thu Nguyệt là thứ tử, thứ tử sao có thể thành thế tử.
Vu Thu Nguyệt nghe vậy thì tươi cười cứng đờ, cúi đầu mím chặt môi. Mà Tương Nhược Lan bên cạnh cũng hơi kinh ngạc. Hôm qua hắn tức tối như thế mà vẫn nói quy củ...
- Không sai. Chỉ có đích tử mới có tư cách thành thế tử? Nhưng Hầu gia, ngươi có đích tử? Nếu Nhược Lan vẫn không viên phòng với ngươi, ngươi tìm đâu ra đích tử!
Lưu Tử Căng đang kê đơn thuốc, nghe đến câu này, tay cầm bút run lên, một giọt mực rơi xuống vấy bẩn tờ giấy nhưng hắn dường như không biết, cả người ngây dại.
- Mẫu thân...
Cận Thiệu Khang tắc lời, trong lòng thất kinh, mẫu thân biết chuyện này khi nào?
- Hầu gia, ngươi còn muốn dấu ta tới bao giờ? Ngươi còn tự ủy khuất chính mình tới khi nào?
Thái phu nhân dương cao giọng, thanh sắc lạnh lùng.
Chung quanh hạ nhân câm như hến.
Cận Thiệu Khang nhìn thoáng qua hạ nhân xung quanh cùng Lưu Tử Căng đang cúi đầu kê đơn, nhỏ giọng nói:
- Mẫu thân, chuyện này để sau hãy nói.
- Nơi này không có người ngoài, có gì là không nói được! Tuy là chuyện xấu trong nhà, ngươi cũng không cần sợ người biết, để mọi người tới nói câu công bằng cho Cận gia.
Thái phu nhân càng nói càng lớn tiếng, ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan lạnh tới cực điểm.
Tương Nhược Lan đứng ở một bên, tự coi mình là người ngoài, không để ý tới những lời thái phu nhân nói. Nàng có thể hiểu tâm tình lúc này của thái phu nhân nhưng cũng không phải là nàng nhận nàng sai. Tất nhiên, nàng không sai, nàng cần gì phải tâm hoảng ý loạn mà chột dạ!
Nhưng phản ứng này càng làm thái phu nhân tức giận. Bà coi biểu hiện này của Tương Nhược Lan là vì nàng có Thái hậu để dựa vào mà không sợ.
Bởi vì ỷ vào thái hậu sủng ái mà có thể làm loạn? Hừ, bà sẽ cho nàng biết, không có bà nâng đỡ, trong hầu phủ này, Tương Nhược Lan nàng chẳng là cái gì.
- Mẫu thân, chuyện này không thể trách Nhược Lan! Cận Thiệu Khang nói.
- Hầu gia! Thái phu nhân cả kinh nói: - ta không nghe lầm chứ, thân là thê tử không chịu viên phòng, ngươi còn nói không thể trách nàng?
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, trong lòng đau đớn, bát phụ này có cái gì tốt. Làm chuyện quá đáng như vậy, Hầu gia chẳng những giúp nàng giấu diếm, bây giờ còn nói đỡ cho nàng!
Cận Yên Nhiên và Vương thị hoàn toàn bị những sự kiện trước mắt mà không nói nên lời.
Mà Tương Nhược Lan cũng rất ngạc nhiên. Hôm qua hắn rõ ràng tức giận như vậy, dáng vẻ như hận không thể cắn xé ta, còn nói từ nay về sau sẽ coi ta không tồn tại, sao giờ lại nói đỡ ta?
Nàng không khỏi nhìn về phía Cận Thiệu Khang, thấy hắn nhìn mình, trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn đang lo lắng cho ta? Không thể nào......
- Mẫu thân, chuyện này không nghiêm trọng như vậy, trước đó là ta quá đáng khiến Nhược Lan giận ta nên mới như thế. Sau này sẽ tốt, ngươi làm như vậy sẽ khiến Lưu thái y chê cười.
Cận Thiệu Khang cười nói, vẻ như đang chuyện lớn hóa nhỏ.
Mình cố tình giúp con giáo huấn con dâu một trận lại bị con hủy đường, thái phu nhân tức không có chỗ phát tác, giận đến quay người đi ra. Cận Yên Nhiên thấy mẫu thân tức giận thì vội đi theo.
Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua Cận Thiệu Khang, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu. Nàng bước lên hành lễ:
- Hầu gia, ta.. ra ngoài trước.
Xoay người chào Lưu Tử Căng rồi ra khỏi phòng Vu Thu Nguyệt.
Vu Thu Nguyệt thấy mọi người đều đi, trong lòng vui vẻ, nghĩ nhân cơ hội này cùng Hầu gia nói hai câu tình cảm, nàng ngẩng đầu, tình ý vô hạn gọi một tiếng:
- Hầu gia...
Nhưng lại thấy Cận Thiệu Khang xoay người, vội đuổi theo Tương Nhược Lan.
- Hầu gia! Hầu gia!
Nàng vươn tay, gọi theo hai tiếng nhưng không gọi được thân ảnh kia, tay nàng từ từ buông thõng rồi nắm chặt lại, nước mắt dâng đầy, chớp mắt một cái, nước mắt chảy dài.
Vương thị ở một bên thấy thế, vội vàng an ủi:
- Biểu muội, đừng nóng vội, chờ ngươi sinh hạ trưởng tử Hầu phủ tất cả sẽ tốt lên. Vừa nãy ngươi không nghe thái phu nhân nói sao?
Vu Thu Nguyệt dùng sức gật đầu, đúng, đợi nàng sinh trưởng tử, tất cả sẽ lại tốt thôi.
Lưu Tử Căng một bên thấy hết thảy, thở dài một hơi, nhưng, hắn có thể làm gì?
Tương Nhược Lan ra Cẩm tú viên đi về Thu đường viện, vừa mới chuyển qua một khúc rẽ thì đã nghe phía sau Cận Thiệu Khang gọi:
- Nhược Lan, Nhược Lan.
Tương Nhược Lan dừng bước, xoay người nhìn lại, thấy Cận Thiệu Khang bước vội về phía mình. Vừa tới gần, hắn đã kéo tay nàng, kéo nàng vào góc nhỏ.
- Nhược Lan, là nàng nói hết với mẫu thân? Hắn hỏi nàng.
Tương Nhược Lan cười cười, thấp giọng nói:
- Nếu ta có dũng khí như vậy thì đã sớm nói, còn chờ đến bây giờ?
Còn có thể cùng ngươi diễn trò? Để ngươi ăn đậu hũ bao nhiêu lần như thế...
Lại nói:
- Được rồi, khi nãy cảm ơn ngươi nói đỡ ta.
Vừa nói vừa nhìn hắn cười cười đầy cổ quái.
Cận Thiệu Khang biết nàng cười cái gì. Tối hôm qua chính hắn nói như chém đinh chặt sắt, nhưng còn chưa hết một ngày cũng không kiên trì được. Nhưng nhìn nàng cười, trong lòng hắn lại thập phần vui vẻ. Cảm giác đau đớn, khó chịu tối hôm qua đã biến mất không tăm tích. Quên đi quên đi, cho dù là vì để cho chính mình thoải mái một chút, hắn không muốn khiến nàng tức giận.
- Tối qua ngươi không phải đã nói ta không có tim? Tương Nhược Lan bĩu môi, không nhịn được cười cười.
Cận Thiệu Khang nhìn nhìn, không nhịn được gắt gao ôm chặt nàng. Tương Nhược Lan còn chưa phản ứng lại thì cả người đã rơi vào ngực hắn, lồng ngực hắn rộng rãi mà rắn chắc, trong ngực có tiếng tim đập mạnh, một hơi thở nam tính quen thuộc nhanh chóng vây lấy nàng.
Tương Nhược Lan tựa vào trong lòng hắn, một khắc này, nàng quên giãy dụa.
- Nhược Lan, nàng đừng cố chấp như vậy có được không, sinh cho ta một hài tử được không?
Cằm hắn cọ lên đỉnh đầu nàng, thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên tai nàng.
- Không được.... Tương Nhược Lan rời khỏi ngực hắn: - Không được, Hầu gia, ta không làm được.
Nàng xoay người đi về.
- Nhược Lan, Thu Nguyệt sẽ sinh hạ trưởng tử, hài tử đó sẽ kế thừa hết thảy của ta. Nhược Lan, nếu nàng không có hài tử, sau này nàng làm thế nào?
Giọng của hắn dường như là đau đớn mà nói. Hắn rất muốn có hài tử, nhưng một khắc kia biết mình có hài tử, trong lòng hắn không hề vui vẻ. Hắn chỉ nghĩ được, nàng nên làm sao bây giờ? Nàng nên làm sao bây giờ...
Tương Nhược Lan dừng bước:
- Trước kia ta cũng rất sợ điều này, nhưng bây giờ cảm giác được điều này cũng chẳng quan trọng như thế.
Nàng quay đầu lại, nhìn hắn cười cười:
- Ta chính là Tương Nhược Lan, ta cuối cùng sẽ có cách sống thật tốt.
Tiếp theo, nàng lại nói:
- Hầu gia, tối hôm qua ta nói, ngươi cảm thấy thế nào?
- Chúng ta tới trước mặt Hoàng thượng thỉnh cầu giải trừ hôn ước, Hoàng thượng có lẽ sẽ đáp ứng.
Để tất cả chấm dứt đi.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong lòng đau đớn:
- Nhược Lan, nàng rất hận ta đúng không?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Không phải, ta không hận Hầu gia, Hầu gia cũng chẳng làm gì sai. Chỉ là, ta không thể thích Hầu gia. Trước kia không thể, bây giờ càng không thể.
Một khi thích hắn thì sự đau khổ cũng bắt đầu.
Mặt trời đột nhiên bị mây ngăn trở, cả trời đất sầm xuống, hiện ra một thần sắc u ám hệt như tâm tình lúc này của hắn.
Hắn nhìn khuôn mặt khéo léo kia dưới gốc ngô đồng, đôi mắt đen láy, đột nhiên hắn hiểu cái gì gọi là thương tâm. Hắn cúi đầu, khóe miệng chua xót, yết hầu như bị chẹn lại.
Nhìn hắn như thế, hai mắt Tương Nhược Lan cũng trầm xuống.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói:
- Nhược Lan, đó không phải là chuyện đơn giản, đó là thánh chỉ, nàng yêu cầu như thế không phải là nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng? Cãi thánh chỉ chính là tội chết? Nhược Lan, chẳng lẽ nàng nguyện chết cũng không nguyện theo ta?
Câu cuối cùng nói ra vô cùng gian nan.
Tương Nhược Lan xua xua tay:
- Không đúng không đúng, ta rất sợ chết.
Trong lòng dù đau đớn thế nào vẫn bị bộ dáng của nàng trêu cười, Cận Thiệu Khang đi tới, vuốt vuốt tóc nàng khiến tóc nàng rối tung, sau đó lại ôm nàng vào lòng:
- Đã như vậy, nàng ở lại bên ta, ta sẽ không bức nàng, cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng. Có được không, Nhược Lan?
Tương Nhược Lan tựa vào lòng hắn. Một chữ “được” thiếu chút nữa thì thốt ra lại bị nàng cứng rắn nuốt lại. Nguyên nhân là gì nàng nhất thời cũng không rõ.
Cuộc sống một ngày lại một ngày trôi qua, dù trước mặt mọi người Cận Thiệu Khang nói đỡ cho Tương Nhược Lan nhưng trong lòng thái phu nhân cũng không tha thứ cho nàng. Con dâu này, hưu không thể hưu, đánh không thể đánh, bởi vì có thái hậu đằng sau mà phải nể mặt. Nhưng cho dù như thế, cũng không ngăn cản được bà quyết tâm khuất phục đứa con dâu này.
Bà cảm giác được, phải khiến đứa con dâu này hoàn toàn khuất phục, phải để cho nàng biết ý thức mới được.