Thấy nàng nhìn mình đầy cảnh giác, Cận Thiệu Khang hơi mất tự nhiên quay đầu, nhìn về phía chân nàng, lại hỏi:
- Chân té bị đau?
Vừa nói vừa vươn tay muốn kiểm tra chân nàng.
Tương Nhược Lan vội vàng thu chân:
- Không phải, không phải chân.
- Vậy là chỗ nào....
Hắn quay đầu nhìn nàng. Giọng nói rất ôn nhu.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, cảm giác được lúc này hắn có chút quỷ dị. Nhưng vì vậy mà tức giận trong lòng giảm đi không ít. Nhưng vị trí bị đau lại khó mà mở miệng.
Thấy nàng không lên tiếng, Cận Thiệu Khang tưởng nàng rất đau, nóng lòng vội nói:
- Nàng xoay người, ta giúp nàng xem
Vừa nói vừa định động tay.
Tương Nhược Lan sao có thể cho hắn xem, tình thế cấp bách khiến nàng vội nói:
- Là mông......Nàng cúi đầu: Là mông bị đau.
Cận Thiệu Khang ngẩn ra, nhìn về phía nàng, thấy nàng cúi đầu, thần sắc nhăn nhó ngượng ngùng, không khỏi cười ra tiếng.
Tương Nhược Lan nghe tiếng cười, thẹn quá thành giận, một quyền đánh tới hắn:
- Ngươi còn cười, đều tại ngươi.
Cận Thiệu Khang nhanh tay nhanh mắt đè tay nàng, sau đó ôn nhu nắm tay nàng nói:
- Đúng, đều là tại ta, là ta không tốt. Nếu không, cho nàng đánh thêm một chút nữa, cho nàng hết giận được không
Hắn cầm tay nàng đặt ở bên mặt kia của hắn.
Trời đã tối sầm, ánh trăng xuyên qua nhánh cây chiếu lên người hắn. Hắn nhiễm một tầng ánh sáng nhàn nhạt khiến khuôn mặt hắn nhu hòa vô cùng. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt toát ra sự lo lắng, ôn nhu khiến tim nàng đập loạn.
Tương Nhược Lan rút tay, cúi đầu, không lên tiếng, qua một hồi lâu mới nói:
- Ta cũng không phải là cố ý
- Ta biết.
Hắn giương mắt nhìn nàng cười cười:
- Cho dù là cố ý, ta cũng nhận.
Tương Nhược Lan cúi đầu không lên tiếng, nhưng khóe miệng không tự chủ được mà cong cong lên.
- Nàng như vậy chắc không thể đi được rồi
Hắn như đang lầm bầm lầu bầu, sau đó ngồi xổm xuống, kéo tay nàng qua vai hắn.
- Làm cái gì? Nàng hỏi.
- Cõng nàng, chẳng lẽ nàng muốn tự đi ra ngoài?
Tương Nhược Lan muốn cậy mạnh nhưng vừa mới động, mông lại đau đến toàn thân, không thể làm gì khác là để mặc hắn cõng nàng.
Một chốc đã như bay lên trời, lúc này, nàng mới biết hắn cao lớn như thế nào. Nằm trên lưng hắn, tầm nhìn cũng rộng mở ra không ít....
Tay nàng bám vào vai hắn, hắn đi hai bước, đột nhiên hơi động khiến nàng sợ đến nỗi vội vàng ôm chặt cổ hắn:
- Ngươi cẩn thận một chút. Nếu để ta té ngã nữa ta không để yên cho ngươi đâu!
Tương Nhược Lan cảnh cáo hắn
- Vậy nàng cũng ôm chặt đi!
Cảm giác vòng tay nàng ôm mình từ từ chặt lại, hắn cúi đầu, khóe miệng nổi lên ý cười đắc ý.
Hắn cõng nàng chậm rãi đi về phía trước, hơi thở trầm ổn, hiển nhiên cõng nàng chẳng phải là vấn đề gì.
Tương Nhược Lan nằm trên lưng hắn. tâm tình từ từ trầm tĩnh lại, cũng từ từ cảm nhận được sự tồn tại của hắn
Bờ vai của hắn rất rộng, lưng rất phẳng, cả cơ thể rất rắn chắc, rất ấm áp, hai tay hắn ôm lấy đùi nàng, thân thể hơi cúi về phía trước để nàng có thể thoải mái hơn. Tư thế này, khiến người ta không tự kìm hãm được mà dâng lên một cảm giác an toàn.
Nàng từ từ cúi đầu, tựa vào vai hắn, nhìn trăng sáng trên bầu trời. Ánh trăng tựa như con diều trong tay nàng, nàng đi tới đâu, nó cũng cùng đi tới.
Lúc này, trong lòng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hắn.
Hắn cúi đầu, thanh âm từ dưới truyền lên.
- Bây giờ còn đau không?
Nàng gật đầu, đột nhiên nhớ ra hắn không nhìn được nên nói:
- Vẫn còn đau, ngươi dùng sức nắm vai ta như vậy như muốn bóp nát xương ta, sao lại không đau.
Tương Nhược Lan vô tình tố cáo.
Hắn hơi dừng chân một chút rồi lại đi về phía trước:
- Ta không cố ý.... lúc đó... ta rất giận dữ, một thoáng mất đi lý trí, ta cũng không biết là lại dùng lực mạnh như thế.
Tương Nhược Lan bĩu môi:
- Có cần phải tức giận như thế? Cùng lắm chỉ là cùng Lưu thái y nói mấy câu...
Dù hắn là kẻ phong kiến nhưng cũng không thể quá mức như thế.
Hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, thiếu chút nữa khiến nàng bật ngửa về phía sau, nàng sợ đến nỗi vội ôm chặt cổ hắn, hắn vội vàng khom lưng.
- Nhược Lan
Hắn đột nhiên gọi tên nàng, giọng nói rất nghiêm túc:
- Nếu lần sau ta thấy như vậy thì ta vẫn sẽ tức giận.
Hắn hơi dừng lại, giọng nói hạ thấp xuống:
- Ta nhìn thấy nàng cười với hắn, ta sẽ tức giận.
Tương Nhược Lan nghe nói như thế, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, hắn không phải là ghen chứ....
Nếu thích một người, để ý một người thì sẽ có ghen. Chẳng lẽ hắn thật sự thích ta? Tương Nhược Lan suy nghĩ một chút, cảm giác được cái này là không thể nào. Trước kia hắn chán ghét Tương Nhược Lan như vậy, sao giờ lại thích nàng? Hẳn là cái loại cảm giác muốn sở hữu tác quái.
- Nhưng sau này, ta vẫn có thể gặp Lưu thái y, ta còn rất nhiều vấn đề về y thuật cần thỉnh giáo hắn. Ta vẫn sẽ nói chuyện với hắn.
Tay Cận Thiệu Khang cứng lại:
- Nàng nói cái gì?
Tương Nhược Lan tiếp tục nói:
- Cho dù bây giờ ngươi quăng ta xuống ta vẫn nói như vậy, nhưng là... ta sẽ mang theo nha hoàn, sẽ không cùng hắn một mình một chỗ
Cái gì cần kiêng kị thì nên kiêng kỵ.
Tay Cận Thiệu Khang thoáng buông lỏng, nhiều lần ở chung, hắn cũng dần hiểu được tính nàng. Một khi nàng đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu dám bức bách nàng thì sẽ chẳng có kết quả gì hay
- Nàng học y thuật làm cái gì, chẳng lẽ nàng còn muốn làm đại phu?
- Đây chỉ là việc ta muốn làm, có thể làm đại phu hay không cũng không quan trọng.
- Chuyện nàng nên làm chính là giúp ta sinh nhi dục nữ, quản lý gia trạch.
- Hầu gia, ta tưởng rằng vấn đế này chúng ta đã nói rõ ràng.
- Nhưng ta không thể hiểu được ý nghĩ của nàng
- Cũng như hôm nay, Hầu gia không thể tha thứ ta cùng nam tử khác cùng một chỗ. Hầu gia thấy ta cười với người khác, ngươi sẽ tức giận. Nhưng mỗi ngày, Vu Thu Nguyệt cười với ngươi thì ta sẽ phải tha thứ? Ngươi luôn nói nam nữ khác biệt, nhưng trong cảm giác mỗi người, nam nữ không có gì khác nhau cả. Ngươi không thể dễ dàng chấp nhận, ta cũng như vậy. Hôn sự của chúng ta là ngự ban, ta không có cách nào, ta chỉ có thể không để mình rơi vào mê võng thì mới không khổ sở. Nếu Hầu gia không thể hiểu, ta cũng không có cách nào.
Hắn cả người cứng đờ, dừng bước:
- Nếu hôn sự của chúng ta không phải là ngự ban?
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng cười:
- Hầu gia, nếu không phải ngự ban, ngươi sao sẽ lấy ta? Chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Hầu gia và ta cùng lắm chỉ là người qua đường mà thôi.
Cận Thiệu Khang dừng lại hồi lâu, không nói gì cho đến khi Tương Nhược Lan thúc giục mới tiếp tục đi tiếp.
Sau đó, Cận Thiệu Khang cũng không nói gì, chỉ có Tương Nhược Lan nói hai câu chỉ đường. Không khí yên tĩnh.
Đường dần dần rộng ra, đã có thể nghe được tiếng ồn ào ở Sướng xuân viên, bọn họ đi về phía ánh lửa sáng bừng phía trước.
Cũng sắp đến Sướng xuân viên, Tương Nhược Lan đột nhiên nhớ ra một chuyện, cúi đầu, nói nhỏ vào tai hắn:
- Đúng rồi, chuyện hôm nay cám ơn ngươi.
- Chuyện hôm nay? Chuyện gì?
Hơi thở ấm áp của nàng phun vào gò má hắn, Cận Thiệu Khang nhất thời như phát mộng.
- Lúc ở Ngự hoa viên.
Nhắc tới chuyện đó, tâm tình Cận Thiệu Khang buông lỏng một chút:
- Nàng cám ơn ta? Ta nghĩ nàng sẽ hận ta?
Tương Nhược Lan cười:
- Lạ! Tại sao ta lại hận ngươi
Cận Thiệu Khang đột nhiên quay đầu lại, mặt chạm vào tóc nàng, mũi ngửi thấy mùi hương thơm ngát nhàn nhạt của nàng, trong lòng có chút rung động. Đồng thời, hơi thở hắn cũng phả lên mặt nàng, lông mi hắn nhẹ cọ lên gương mặt nàng, tê dại, ngưa ngứa, cảm giác này như truyền đến tận đáy lòng.
Hai người đều cúi đầu, có chút ngượng ngùng, gương mặt hơi chút nóng lên.
- Đều là vì ta mới có những lời đồn này, khiến nàng khó xử. Ngay từ đầu, ta chỉ để ý đến cảm xúc của mình, chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh của nàng.
Tương Nhược Lan cười cười, tiếng cười nhẹ nhàng vang nhiễu trong tai hắn không thôi.
Lúc này ánh trăng đọng trên ngọn cây, bên cạnh có tiếng côn trùng kêu, còn có chút ánh sáng đom đóm lập lòe
Tình cảnh này khiến lòng Cận Thiệu Khang như say. Hắn lặng lẽ bước chậm lại, hy vọng kéo dài khoảng thời gian này một chút, dài một chút....
- Không nghĩ nàng sẽ nói những lời đó, thật sự khiến ta bất ngờ.
Tương Nhược Lan nói:
- Ta đã nói rồi, chuyện này đều vì tính tình phóng túng của ta mà thành, trách nhiệm phần lớn là tại ta, đương nhiên, ngươi cũng không phải toàn vô trách nhiệm, nhưng là, chuyện này ta tuyệt đôi không hận ngươi. Lúc đó, ngươi có thể diễn trò cũng ta, giải vây cho ta. Ta đã rất cảm kích!
- Diễn trò?
Hắn dừng lại, cẩn thận buông nàng, sau đó xoay người nhìn thẳng nàng:
- Nàng cho rằng ta diễn trò?
Tương Nhược Lan cười, hỏi lại:
- Chẳng lẽ Hầu gia thực sự cho rằng lấy được ta là phúc khí của ngươi?
Những lời này, đánh chết nàng cũng không tin
Cận Thiệu Khang cầm tay nàng, vừa định nói cái gì, lại nghe có tiếng bước chân hướng về phía bọn họ.
- Ca ca tẩu tẩu, tìm được các ngươi rồi
Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng và cả Diệp cô cô mang theo một đám cung nữ thái giám cầm đèn lồng đi tới.
- Chuyện gì xảy ra, sao lại nhiều người như vậy?
Tương Nhược Lan cười hỏi.
Diệp cô cô cười nói:
- Kịch đã diễn còn không thấy các ngươi, Thái hậu biết ngươi đã sớm đến đây, sợ ngươi gặp phải chuyện gì nên sai người đi tìm
Sau đó, phát hiện Tương Nhược Lan chật vật, cả kinh nói:
- Nhược Lan tiểu thư, người làm sao vậy?
Mặt Cận Thiệu Khang có chút xấu hổ, Tương Nhược Lan nói:
- Vừa rồi không cẩn thận bị ngã, may mà gặp được Hầu gia, nếu không thật không biết nên làm gì?
Diệp cô cô kiểm tra thương thế của nàng, ánh mắt đầy vẻ đau lòng:
- Bảo ngươi mang theo người vẫn cứ không vâng lời, hôm nay xảy ra chuyện, ngay cả một người bên cạnh cũng không có, cũng may gặp được Hầu gia.
Vừa nói vừa kêu mấy cung nữ tiến lên đỡ, Tương Nhược Lan đi từng bước, đau đớn mà kêu lên.
Lưu Tử Đồng lo lắng nói:
- Hình như rất nghiêm trọng, ta đi tìm ca ca ta đến
- Không cần!
Cận Thiệu Khang cùng Tương Nhược Lan đồng thời nói.
Bị thương ở chỗ này, hắn/nàng sao có thể để Lưu Tử Căng xem xét?
- Ta về nhà thoa thuốc là được rồi
Tương Nhược Lan rất cảm ơn hảo ý của Lưu Tử Đồng.
Diệp cô cô thấy Tương Nhược Lan bị thương nghiêm trọng, dứt khoát phái người nói lại với thái hậu và hoàng hậu, lại phái người đưa Tương Nhược Lan về gia.