“Có một gã đàn ông và một ả đàn bà ở đó. Bọn chúng có thể có những câu trả lời tôi cần. Tôi không biết còn có ai biết về cô gái hoặc tôi hay không, có thể sẽ có nhân chứng. Tôi không biết liệu cô ta đã liên lạc được với ai ở Mỹ chưa. Tôi đang cố xóa dấu vết của chúng ta, Rafiq. Và kể từ khi nào mà ngài lại nhận thông tin từ Jair thay vì tôi vậy?” Caleb suýt nữa không thể ngăn mình la lối. Hắn không muốn dọa Mèo Con…Livvie.
“Ta lấy thông tin từ bất kì ai hữu dụng và gần đây người đó không phải là cậu.” Rafiq bình thản nói, như thể giọng ông không hề có chút xúc xiểm sâu cay nào. “Cậu đã gây ra một đống lộn xộn, Caleb. Cô gái thì bị thương, có khả năng sẽ có nhân chứng, không nghi ngờ gì chính quyền ở đó sẽ muốn biết về cái đám cháy chết giẫm của cậu. Và giờ, ta cho là cậu đã đưa cô gái đến bệnh viện, nơi thậm chí có khả năng tạo ra thêm chuyện nữa. Cẩu thả quá đấy, Caleb.”
Caleb thở dài nặng nề; mệt mỏi rã rời. Thế nhưng cơn giận của hắn vẫn còn đó, “Mặc kệ chuyện ngài và người bạn mới, Jair, của ngài nghĩ gì; tôi không phải một tên đần. Khu vực này được điều hành bởi các liên minh đảng phái; tôi ngờ rằng chúng ta sẽ chẳng gặp vấn đề gì trong việc hối lộ để thoát chuyện đâu. Lúc này căn nhà đã cháy rụi rồi, và chúng tôi sẽ lên đường đến nhà đầu mối của ngài khi trời sáng. Cô gái sẽ ổn thôi, hãy cho tôi chút thời gian và sự tin tưởng.”
“Hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Ngài không cần quan tâm.” Caleb gác máy trước khi có thêm chuyện. Khốn thật! Hắn chỉ muốn được yên thân thôi. Livvie cần anh.
Hắn thở ra một hơi chầm chậm rồi rời phòng ngủ. Từ nhà bếp, hắn có thể nghe thấy tiếng vị bác sĩ và vợ ông ta đang thì thầm giận dữ với nhau. Người phụ nữ đổ lỗi cho chồng mình vì tình cảnh nguy khốn của họ, và cố thuyết phục ông ta hãy nới lỏng băng dán của bà ra để họ có thể bỏ lại mọi thứ rồi trốn đi. Ông ta bảo vợ hãy im lặng và tin tưởng. Đồ ngu.
Nếu vị bác sĩ khôn ngoan một chút thì ông ta sẽ nghe lời vợ mình. Caleb là một kẻ giết người. Nếu muốn, hắn có thể giết cả hai trong lúc họ bị trói dính bằng băng dán trên ghế phòng ăn rồi bỏ đi. Đó chắn chắn là việc làm khôn ngoan và hiệu quả nhất, song Caleb lại không thích giết chóc người vô tội. Đặc biệt là sau khi họ đã giúp đỡ hắn.
Caleb bước vào nhà bếp và mọi cuộc trò chuyện đột ngột ngưng bặt. Người phụ nữ quan sát hắn với vẻ cảnh giác, trong khi chồng bà ta chỉ đơn giản nhìn hắn với đôi mày nhướng cao cùng một câu hỏi trong ánh mắt. Có lẽ đó là lý do ông ta làm được nghề bác sĩ. Có lẽ ông ta là một trong số ít những vị bác sĩ có lòng vị tha trên thế giới này. Quả là đáng hổ thẹn nếu giết chết ông ta.
“Bà để quần áo ở chỗ nào?” Hắn nói với người vợ và bà ta ngây ra. Rõ ràng là bà ta không nói được tiếng Anh. Còn vị bác sĩ thì nói được một chút, song vẫn lộng cộng đến kì cục.
Caleb lắc đầu và lúng ta lúng túng với vốn ngôn ngữ Tây Ban Nha của mình cho đến khi chân mày người vợ nhướng lên. Bà ta quay sang chồng mình và nói ra nơi để thứ hắn cần.
“Tôi hiểu anh. Chỉ là lâu quá tôi không nói thôi.” Bà ta lại nhìn hắn với vẻ trống rỗng. Không, một từ bà ta cũng không hiểu nữa.
Caleb quay người và lê bước dọc theo hành lang dẫn tới phòng ngủ của họ. Có vẻ như vị bác sĩ tự chăm sóc gia đình rất tốt, kể cả ở đất Mexico này. Căn phòng được bày trí đẹp mắt, với tông màu ấm và nội thất trắng tinh, vô cùng hiện đại. Ảnh cưới của họ được lộng trong khung bằng pha lên và đặt trên tủ com-mốt. Trông họ rất hạnh phúc, dường như…đang yêu.
Anh đang suy nghĩ hệt như một ả đàn bà vậy,
Caleb mỉm cười với chính mình; đó làmột suy tưởng hắn chưa bao giờ có. Nhưng rồi, hắn đã bao giờ quen thuộc với chủ đề tình yêu đâu.
Mình đã giết chóc vì cô ta. Chỉa súng vào một vị bác sĩ ở bệnh viện vì cô ta, và rồi theo gã đàn ông đáng ghét kia về nhà để giữ cô ta an toàn. Ngay cả lúc này, mình cũng đang tìm kiếm những thứ giúp cô ta dễ chịu. Chẳng phải tình yêu là như thế sao?
Tốt hơn anh nên hi vọng là không đi.
Nụ cười của Caleb tan đi. Kiểu suy nghĩ này chỉ có thể mang thêm bi kịch. Kể cả khi hắn mong muốn…nhiều điều. Hắn phải làm gì đây? Giải thích với Rafiq sao? Cứ như ông ta có thể hiểu được vậy. Cứ như ông ta sẽ quan tâm. Ông ta hầu như đã bắn một viên đạn vào cả hai rồi – hay ít nhất là vào cô. Và rồi ông ta sẽ phải bắn cả Caleb nữa, vì không đời nào hắn cho phép ông ta làm tổn thương cô. Ý nghĩ này lập tức khiến hắn thấy sốc. Hắn đã thừa nhận rằng mình sẽ nhớ cô, một điều hắn không bao giờ nên nói, và giờ… hắn dám liều cả mạng mình với Rafiq vì cô. Một cách cương quyết, hắn đẩy ý nghĩ đó ra xa.
Tốt hơn là giữ cho mọi thứ đúng tiến độ. Cô gái sẽ bình phục. Rafiq sẽ có được điều ông ta muốn, và sau đó Caleb sẽ thoát khỏi mọi trách nhiệm. Hắn sẽ trả tự do cho cô gái và tránh khỏi mọi tổn thất. Đúng vậy, hắn gật đầu; như thế là tốt nhất cho tất cả bọn họ, kể cả cô gái. Livvie.