Ngày hôm sau đến đơn vị, Hạ Diệu gõ một cái lên bàn làm việc bên cạnh.
Tiểu Huy, cậu có rảnh không ?
Có, sao vậy?
Hạ Diệu nói: Giúp tôi điều tra một người.
Ai?
Viên Tung, hắn sống ở...
Cậu nói anh của Viên Như ? . Tiểu Huy cắt lời Hạ Diệu
Hạ Diệu buồn bực, Cậu biết hắn ta ?
Từng nghe qua chuyện của bọn họ, sao vậy? Viên Như không nói với cậu à?
Trên thực tế, Viên Như nói chuyện cùng Hạ Diệu không nhiều bằng với đám đồng nghiệp của cậu ta. Những lúc Viên Như chạy đến đơn vị của Hạ Diệu, cậu ta đề tìm mọi lý do để ra ngoài, để lại Viên Như cùng đám đồng nghiệp tự do tán dóc.
Viên Tung trước kia là bộ đội đặc chủng, sau lại đổi nghề lập một công ty vệ sĩ, hiện tại rất nổi tiếng. Nghe đồn công ty họ tố chất nghiệp vụ rất tốt, hầu hết vệ sĩ của các minh tinh nổi tiếng hoặc là các chính trị gia đều là người của họ.
Chả trách bản lĩnh của hai người trên xe kia lại lợi như vậy, thì ra là vệ sĩ... Nghĩ đến mười mấy tên vệ sĩ mà mình mời, Hạ Diệu lại cảm thấy có chút xấu hổ. Nghĩ tới thân thủ Viên Tung, Hạ Diệu cảm thấy lạnh cả người. Bất quá hôm qua đều đã nói rõ ràng, sau này xem như nước sông không phạm nước giếng, xem như chưa từng gặp người này.
Giờ ăn cơm trưa, Viên Như lại lảm nhảm về Hạ Diệu, như muốn tẩy não Viên Tung, muốn cho anh ta hoàn toàn chấp nhận người em rể này, sau đó mà dốc hết sức lực giúp cho cô ta.
Anh, anh biết Hạ Diệu ghét nhất là bị người khác gọi là gì không ?
Viên Tung thản nhiên ăn mì trong bát, một chút phản ứng cũng không có.
Hạ hoà thượng! Viên Như cười phì một cái, Đồng nghiệp trong đơn vị anh ấy nói cho em biết, chỉ cần gọi Hạ Diệu là hoà thượng, khuôn mặt anh ấy liền kéo giãn ra... dài như vầy nè!
Viên Như vừa nói vừa dùng tay kéo cằm dài xuống tận đất, bắt chước điệu bộ Hạ Diệu, tự làm tự khoái mà cười to.
Viên Tung trợn mắt nhìn Viên Như một cái, khiến người em gái này vừa hé miệng ra ngay lập tức ngậm lại, ngoan ngoãn ăn cơm trong bát.
Một lúc sau đó, Viên Như mới dám thăm dò Viên Tung: Anh, giúp em một chuyện này thôi!
Nói!
Viên Như xoay người lấy cái túi da của mình, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp được gói đẹp đẽ, đưa đến tay Viên Tung tựa như đưa một vật quý.
Hạ Diệu thích ăn đồ ngọt, đây là bánh cookie em tự tay làm, anh giúp em đưa cho anh ấy đi! Mỗi lần em đưa anh ấy vật gì anh ấy cũng không nhận, lần này anh đích thân ra mặt, có lẽ anh ấy sẽ nhận. Không chừng khi anh ấy biết được tay nghề của em, sẽ có cảm tình với em.
Viên Như nói nhiều như thế, chỉ sợ Viên Tung không để ý đến cô ta, không ngờ Viên Tung vô cùng thoải mái nhận lấy chiếc hộp.
Đây là lần đầu tiên việc này xảy ra, khiến Viên Như cảm thấy lo lắng.
Em nói, anh không được lén ăn vụng đó Viên Như ngẫm lại thấy việc này không có khả năng xảy ra, À , em quên anh không ăn ngọt, vậy được, việc này nhờ đến anh!
Viên Tung mặt lạnh lùng nghiêm nghị bước lên xe, lên xe rồi, không cần lâu lắc liền đem hộp cookie ăn hết. Sau đó vứt cái hộp sang một bên, lái xe đi.
...
Chạng vạng tan tầm, Hạ Diệu lái xe chậm rãi ra khỏi cổng phân cục cảnh sát, đang muốn cảm nhận cảm giác không có ai theo đuôi vô cùng thoải cmn mái, liền thấy hình bóng chiếc xe quen thuộc từ xa đối diện lối đi bộ. Viên Tung mang kính râm lại ngồi sau kính chắn gió, tuy rằng các hai lớp kính, nhưng Hạ Diệu như trước vẫn cảm nhận được hai đường nhìn phát ra lực cực lớn vô cùng uy hiếp.
Hạ Diệu muốn làm như không biết, làm như không thấy, nhưng lúc xe vừa chạy, chiếc xe kia lại đuổi theo.
Ba loại lửa trong lòng Hạ Diệu minh hoả - ám hỏa - quỷ hỏa hợp thành tam muội chân hoả bốc cháy lên cả đuôi lông mày. Sao lại có loại người phiền phức như vậy chứ? Đã nói đ*o nhây rồi mà? Sao lại đến nữa rồi?
Tới trước một cái ngã ba, Hạ Diệu dừng xe lại.
Viên Tung cũng dừng xe.
Hạ Diệu đi tới cạnh xe Viên Tung, gõ lên cửa kính chắn gió.
Viên Tung hạ kính chắn gió xuống, không đợi Hạ Diệu mở miệng, đã đem chiếc hộp kia ra.
Em gái tôi có quà muốn đưa cậu.
Hạ Diệu chống hai tay lên cửa kính chắn gió, hai mắt hẹp dài thẳng tắp nhìn Viên Tung.
Tôi nói rõ ràng một lần cuối, đồ của cô ta trao tôi không lấy, có trao thân tôi cũng không lấy, anh bảo cô ta dẹp cái ý nghĩ này đi!
Viên Tung nói, Tôi chỉ biết đưa đồ, không biết chuyển lời.
Ót Hạ Diệu nổi đầy gân xanh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng rắn của Viên Tung hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nói một câu.
Được, anh có bản lĩnh cứ việc mỗi ngày theo tôi, để tôi xem là anh rảnh hay tôi rảnh!