Tuyên Đại Vũ bị Vương Trì Thủy làm cho hồ đồ, lúc này táo bạo một tiếng rống.
Cút đi, yêu ai tìm ai thì biến nhanh đi! Ông nội đây không có rảnh rỗi với ngươi.
Vương Trì Thủy đột nhiên lộ ra biểu tình rất bi thương , Có người như anh sao? Tôi đây ngay cả biểu diễn ở hội chợ đều đã xin nghỉ không làm nữa, ngày hôm nay phí đi xe tới đây đắt gấp hai lần bình thường, để cùng anh bên nhau tôi tổn thất bao nhiêu chứ hả!!
Tuyên Đại Vũ sắc mặt thay đổi, tức giận hỏi lại: Tôi buộc cậu xin nghỉ sao?
Không phải... tay của Vương Trì Thủy trong túi quần vội vã run lên, Anh xem tôi đây bánh nguyên tiêu (bánh trôi nước) đều đã mua, không ăn thật là đáng tiếc a! Ngày lễ lớn mà chạy lung tung đi đâu chứ hả? Nào nào nào, đến đây...
Vương Trì Thủy nói xong liền ôm cánh tay Tuyên Đại Vũ , Tuyên Đại Vũ vùng vẫy nửa ngày không bỏ qua, đến sau cùng cũng bị thôi thôi táng táng (xô xô đẩy đẩy) ngã nhào vào trong nhà, trầm mặt ngồi xuống.
Vương Trì Thủy thống khoái phản ứng một tiếng, Chắc rồi!
Lảo đảo tiến vào nhà bếp, nhìn vào trong nồi nước, thấy vạch nước tới lúc sôi còn mất một khoảng thời gian, Vương Trì Thủy lại trở về phòng khách.
Tuyên Đại Vũ đang hý hoáy cái điện thoại di động, thử gọi điện thoại, vẫn không có người nghe.
Vương Trì Thủy thuận miệng hỏi: Anh vừa rồi vội vả muốn đi để làm gì?
Tìm người. Tuyên Đại Vũ hơi lộ ra vẻ phiền toái, nói.
Vương Trì Thủy hỏi: Tìm cảnh sát Hạ sao?
Tuyên Đại Vũ thần sắc đọng lại, hỏi lại: Làm sao cậu biết?
Vương Trì Thủy hanh cười một tiếng, Anh không phải là suốt ngày đi theo sau cái mông của cậu ta sao? Một ngày không thấy mặt đã mong nhớ, hai ngày không thấy mặt liền thấy hoảng, ba ngày không thấy mặt đã phát điên, bốn ngày không thấy mặt như muốn nổ banh đình chùa!
Tuyên Đại Vũ phát hiện Vương Trì Thủy biết đến quá nhiều, nhịn không được nheo mắt lại dò xét hắn.
Cậu có phải suốt ngày theo dõi tôi?
Tôi còn cần phải tối ngày theo dõi anh sao ? Vương Trì Thủy hanh cười một tiếng, Chỉ cần thấy cách anh nhìn hắn bằng ánh mắt kia, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra.
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt gì chứ? Tuyên Đại Vũ hỏi.
Vương Trì Thủy nói: Anh đối với hắn là tâm tư gì, thì chính là nhìn hắn bằng ánh mắt đó.
Tuyên Đại Vũ đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút vào, giả vờ một bộ biểu tình nghiêm túc đứng đắn nói: Đừng dùng ánh mắt và quan điểm của một người đồng tính mà trông thứ gì cũng giống như bản thân mình cảm nhận, tôi cùng cậu ta chính là mối quan hệ bằng hữu bình thường. Như vậy là hay nhất. Vương Trì Thủy nói, Vốn hai ngươi cũng không hợp nhau.
Phun ra một làn khói trắng mơ hồ, Tuyên Đại Vũ vẻ mặt tỏ vẻ không hài lòng.
Tại sao không hợp?
Anh không thỏa mãn được cậu ta.
Tuyên Đại Vũ trên mặt mây đen bao phủ.
Vương Trì Thủy nói: Hắn mong muốn là một 'khẩu súng', anh bất quá cũng chỉ là một cái 'ống tiêm', cũng giống như tôi...loại nhị đẳng tàn phế.
Vương Trì Thủy vội vàng né, Không phải nói là anh em bình thường sao? Tại sao lại nổi giận vậy chứ?
Đem bánh trôi nước của cậu đi luộc đi!
Ây da, anh không nhắc tôi cũng đã quên.
Vương Trì Thủy chạy từng bước vào nhà bếp, một phút đồng hồ sau thò đầu ra, Chuyện là...tôi đã quên không bật lửa.
Tuyên Đại Vũ ...
Nấu xong đem bánh trôi nước bưng lên bàn, hai người ngồi chung một chỗ ăn cùng nhau, Tuyên Đại Vũ đối với món vô bổ này không mấy quan tâm, Vương Trì Thủy lại đặc biệt thích ăn, cái này tiếp đến cái kia, mắt thấy chỉ còn hơn phân nửa chén sẽ lại múc thêm tiếp.
Ngon như vậy sao? Tuyên Đại Vũ không thể lý giải, Ngọt như vậy, ăn nhiều không thấy ngán à? , Không hề. Vương Trì Thủy nói, Tôi từ nhỏ thì thích ăn bánh trôi, lúc ấy đều là bà nội của tôi tự tay làm, bây giờ những thứ này được ăn lại thấy rất ngon.
Tuyên Đại Vũ sắc mặt thay đổi, miệng muốn nói cái gì cũng không nói ra được .
Vương Trì Thủy còn nói: Buổi chiều cùng nhau đi ra ngoài chơi nhé.
Không đi. Gọn gàng, dứt khoát.
Vương Trì Thủy thần sắc tiêu điều, Vậy được rồi, tự tôi đi hưởng ngoạn.
Một mình cũng có thể tự đi chơi?
Bản thân tự đi chơi một mình có gì mà không thể? Tôi từ nhỏ đến lớn đều là tự mình du ngoạn. Tôi cũng không tin rằng trên con đường rộng lớn có nhiều người như vậy, tất cả đều là có đôi có cặp, sẽ có người nào đó giống như tôi.
Cũng đúng... Tuyên Đại Vũ tự chế giễu, tôi không phải là cũng tự mình đi dạo trong hội chợ sao? Ai lại không có lúc một lần làm chuyện điên rồ, tự làm hao tổn thần trí, không ốm mà rên?
Được, buổi chiều tôi cùng cậu đi chơi. Tuyên Đại Vũ nhanh chóng thay đổi thái độ, Rạp chiếu phim, câu lạc bộ, hợp đêm tùy cậu chọn, đua xe, đánh bạc, gái gú cũng mặc cho cậu chọn, tôi tới trả tiền.
Kết quả, đến sau cùng Vương Trì Thủy vẫn là đem Tuyên Đại Vũ dẫn tới hội chợ.
Rằm tháng Giêng, hội chợ người người tấp nập, nửa bước cũng khó mà đi, Tuyên Đại Vũ bị chen lấn xô đẩy như một đứa nhóc. Nhiều lần đều muốn bỏ đi, kết quả thấy dáng dấp Vương Trì Thủy hăng hái tràn trề...lại nhịn. Tôi thì bực bội, cậu thì cả ngày chôn chân ở đây, còn nói là muốn đi dạo đây đó?
Vương Trì Thủy nói: Tôi chính là muốn dạo ở nơi này. Tôi ở trên sân khấu quơ tay múa chân nhiều rồi, nguyện vọng lớn nhất chính là đứng ở dưới này xem náo nhiệt. Tôi cũng muốn vỗ tay khen ngược lại người khác, tôi cũng muốn ồn ào la hét, tôi cũng muốn bị trộm đồ, như vậy sảng khoái hơn!
Tuyên Đại Vũ trong lòng không có tư vị, ngoài miệng còn không nhân từ.
Trông nghèo kiết xác mà còn muốn bị người khác trộm đồ!
Vương Trì Thủy vô tình cười thỏa mãn, đầu vuốt nhọn lại chen chúc vào bên trong dòng người, Tuyên Đại Vũ đang đứng ở bên ngoài, nhìn Vương Trì Thủy ở bên trong huýt sáo, ca tụng cười to, trông không có một chút tiền đồ mà đi giành giật quà tặng với một đám con nít chung quanh.
Trên đường trở về, Tuyên Đại Vũ ném cho Vương Trì Thủy một hộp quà.
Cái gì á? Vương Trì Thủy hỏi.
Tuyên Đại Vũ nói: Tặng cho cậu.
Vương Trì Thủy vừa nhìn thì ra là cái bật lửa, bên ngoài mạ vàng, mặt trên vẫn còn nạm đá kim cương, trông đặc biệt phi thường khí phách. Bên trong còn có giấy chứng nhận, phiên bản giới hạn toàn thế giới chỉ có 99 cái.
Tuyên Đại Vũ vốn là muốn đưa cho Hạ Diệu, kết quả Hạ Diệu lại cứ như thế mà trốn đông trốn tây, quà tặng lại nằm trong túi áo lạnh lẽo. Nếu không tặng được, thay vì ném vứt xó ở nơi nào đó, chi bằng để Vương Trì Thủy đem đi bán cũng tốt.
Ít nhất bốn vạn, đem bán vào lúc này giá cả còn có thể nâng lên không ít.
Tuyên Đại Vũ hảo tâm nhắc nhở, sợ Vương Trì Thủy lúc đem đi bán không hiểu biết lại bị gạt.
Anh thế nào lại có nhiều tiền vậy chứ? Vương Trì Thủy lần thứ hai phát sinh cảm khái, Nhà của anh rốt cuộc làm gì?
Vương Trì Thủy hỏi mãi như vậy, Tuyên Đại Vũ cũng không có gì hay ho mà giấu diếm, thẳng thắn nói:
Ở Ma Cao mở sòng bạc.
Vương Trì Thủy trợn to mắt, nghe thấy cực kì sửng sốt.
Vậy anh và cảnh sát Hạ đem ra so sánh, người nào nhiều tiền hơn?
Tuyên Đại Vũ hanh cười một tiếng, Nhà bọn họ là thuộc loại quý tộc có công với cách mạng, nhà chúng tôi là nạn nhân của chính trị, nói trắng ra là không thể đem dòng tộc trở mình thoát ra khỏi sự suy đồi của xã hội căn bản cũng không cùng đẳng cấp, có thể đem so sánh sao?
Vương Trì Thủy rất kinh hãi, Vậy tại sao cảnh sát Hạ trông có vẻ nghèo như vậy ?
Dáng vẻ của Hạ Diệu vì mấy tờ tiền mà trở mặt lúc Vương Trì Thủy bị nhốt trong nhà giam vẫn còn in sâu trong đầu của hắn.
Có vài thứ không phải là dùng tiễn để cân nhắc, không cần xe hơi sang trọng, chỉ cần nhìn dáng người lúc đạp xe của hắn cũng có thể làm cậu phải cúi đầu khom lưng.
Vương Trì Thủy khóe miệng giật một cái, Tôi thà rằng cúi đầu khom lưng làm thằng cháu nhà người ta, cũng muốn lái xe hơi. Ừ, cậu cũng chẳng đuổi theo kịp mà lái.
Hạ Diệu lúc này đã ở đầu đường náo nhiệt, cậu ta và Viên Tung đi xem băng đăng và tượng tuyết, ở đây rậm rạp chằng chịt đều là người và người, hận không thể mỗi người thở ra một ngụm nhiệt khí, đều có thể đem tảng băng lo lớn kia nướng cho tan ra.
Loa phát thanh liên tục báo tin tìm người đi lạc, lúc là con cái nhà ai tìm không ra mẹ, một hồi là ông bà nhà nào đó không tìm ra cháu, lát sau là hai chị em lạc mất nhau, âm thanh gọi đến người nào lại lập tức bu đông hội hợp lại....
Vào lúc này, có một nam nhân tên Viên Tung khí phách bên cạnh quả thực là một ưu thế.
Người có nhiều hơn nữa cũng không sợ, ta có bảo tiêu đẳng cấp tuyệt đỉnh đi theo, không ai chen lấn, không ai va chạm, không ai dẫm đạp. Đúng vậy, ăn cái gì cũng không cần phải gấp gáp, ta có thiếp thân bảo mẫu (người bên cạnh bảo vệ săn sóc) đi theo, thân hình cao lớn hơn mọi người...quét mắt một cái là nhìn thấy tất cả mỹ thực đang được bày bán; cánh tay đặc biệt dài hơn người thường đến 10cm, vẫn là người nhanh nhất trả tiền xong đem đồ ăn mang đi.
Sự thực chứng minh, sự hữu dụng của Viên Tung không dừng lại ở đó.
Lễ mừng năm mới hằng năm đều tổ chức loại hình hoạt động vui chơi giải trí truyền thống, ví dụ như ném vòng, thả đèn hoa đăng, vớt cá vàng các loại. Hạ Diệu nhắm đến trò chơi bắn bong bóng, phần thưởng nhân được là một cái gối ôm, nhón chân lên ở bên tai Viên Tung nhẹ giọng nói: Tôi thấy cái gối ôm đằng kia nhìn như một cái dương vật to lớn vậy.
Viên Tung khóe miệng hé ra một tia cười, Đó là cái gối ôm hình nấm.
Là dương vật, là dương vật của anh. Hạ Diệu ý định đùa giỡn Viên Tung.
Viên Tung tà tâm sâu kín quét mắt nhìn cậu ta một cái, thực sự muốn bạo hôn cái miệng phóng đãng này.
Trong chốc lát, hai người đi tới sân trò chơi Xạ kích khí cầu (bắn bong bóng), Hạ Diệu hướng vào Viên Tung chỉ một cái.
Anh quất đi.
Viên Tung cầm súng lên.
Ông chủ nói: 20 đồng tiền có thể chơi 10 lần, trung bình bắn 5 phát có thể...
Bằng bằng bằng bằng...
Ông chủ một câu lời còn chưa nói hết, quay đầu nhìn lên sửng sốt, mười quá bong bóng trong nháy mắt không còn cái nào, chưa kịp nhìn thấy lúc nào bị bắn nổ. Chờ ông ta hoàn hồn lại, Hạ Diệu đều đã đem quà thưởng mang đi.
Trên đường, Hạ Diệu liên tiếp dùng đầu của cái gối ôm hình nấm kia đâm vào kẽ mông ẩn sau lớp quần của Viên Tung, đến sau cùng cậu ta bị Viên Tung xách lưng quần lôi lên nói.
Cậu có phải bây giờ đang muốn đi nhà xí? Mắt báo trừng trừng.
Hạ Diệu nhe răng, Mau thả tôi xuống, bị siết 'trứng'.
Còn phá phách nữa không?
Không...không
Hai người đi tới sân chơi đập chậu, mười mấy cái chậu được đặt chồng lên nhau, người chơi phải dùng túi cát để ném đập vỡ chậu. Đập vỡ được cái chậu trên cao nhất sẽ được phần thưởng lớn nhất, đập vỡ cái chậu cao thứ hai được phần quà giá thị thấp hơn, nếu các chậu bị ngã hết thì một phần thưởng cũng lấy không được.Viên Tung quét liếc mắt liền phát hiện trong đó có mờ ám, cái chậu trên cùng bên trong chứa cát, nặng nhất, cái chậu dưới cùng là nhẹ nhất. Nếu như dùng lực bình thường, ném túi cát vào cái chậu nhẹ mọi thứ vẫn sẽ bất động, ném vào cái chậu nặng trên cùng tất cả chậu sẽ lật đổ, mà điều kiện tiên quyết là phải đập chậu.
Liên tiếp nhìn mười mấy người đều tay không mà ra về, Hạ Diệu đẩy Viên Tung một chút.
Anh tới đi.
Viên Tung nhận túi cát, một cổ tay vung ra, đập cái chậu trên cùng rớt xuống vỡ dưới đất, văng xa hai thước, bịch cát bên trong chậu xém nữa là rách bung ra. Viên Tung mà cấu tạo từ cơ thịt ư? Hắn chém sắt như chém bùn! Đập vỡ mấy cái chậu đó chỉ là chuyện vui đùa. Liên tiếp quét sạch sáu tầng chậu xếp chồng cuối cùng, lúc này trong tay vẫn còn túi cát, ông chủ lại nhịn không được .
Cái kia... Tôi biết ngài là cao thủ, người xem như vậy được không? Tôi tặng thêm cho ngài một phần quà lớn, ngài nhường cơ hội cho người khác chơi một chút được không?
Hạ Diệu đem chiếc xe hơi đồ chơi vừa thắng được từ trò đập chậu tặng cho một cậu bé nhỏ đang khóc lớn đứng bên cạnh.
Sau đó hai người lại chơi một ít trò chơi khác, chiến lợi phẩm hơn đến cơ hồ nhiều đến mức không cầm nổi được .
Người ta đến đây là để cố gắng thắng phần thưởng, Hạ Diệu là đến nơi này thích cái gì thì cầm mang đi. Người ta tới đây là để tìm vận may, Hạ Diệu chính là tới đây cho mấy ông chủ sạp vận may hoặc xui rủi. Thật nếu để cho Hạ gia gia đây chọn trúng, nhất định sẽ đoạt lấy, nếu như là những món đồ Hạ gia gia đây không xa lạ gì, xem như ông chủ của trò chơi đó gặp đại vận (may mắn lớn).
Có bảo tiêu gia bảo đại thần khí đi theo, ngày hôm nay của Hạ Diệu có thể coi là cực kì đại phát (vô cùng phát tài)
Hoàng hôn phủ xuống, băng đăng trong công viên toàn bộ chiếu sáng.
Trước đó vẫn nhìn không ra hình dạng khắc chạm trên những tảng băng, lúc này những ngọn đèn trang rốt cục cũng đã làm hiện lên các loại tạo hình, muôn màu muôn vẻ, lung linh lấp lánh, rực rỡ chói lóa, cảm giác cả người như đang đang thong thả phiêu du trong thế giới băng tuyết. Rõ ràng xung quanh đều là người, nhưng thật giống như chỉ có hai người, rõ ràng khắp nơi đều là thanh âm huyên náo, nhưng không gì sánh được sự yên lặng hài hòa đang diễn ra giữa hai người họ.
Chắc chắn năm sau Hạ Diệu nhớ tới cảnh tượng này, cảm giác sẽ như nằm trong mơ.
Cậu ta vào nửa năm trước hiển nhiên không có bất kì lý do nào để đi cùng với một người đàn ông xa lạ, ở một nơi đất khách xa nhà, giữa công viên băng đăng ăn đồ xiên nướng, ngắm pháo hoa, nói chuyện thân mật vô gian (thân thiết không gian dối), lời lẽ thô tục.
Này cô gái xinh đẹp, chụp cho chúng tôi một tấm hình được không? Hạ Diệu ngăn cản một người đi đường. Cô gái quay đầu thấy Hạ Diệu, đặc biệt muốn nói: Anh muốn tôi chụp ra sao?
Hạ Diệu đi tới bên người Viên Tung , hơi ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ phía sau lưng mình nói: Lên đi!
Làm gì?
Hạ Diệu nói: Tôi muốn cõng anh.
Viên Tung không nhúc nhích, cuộc đời chưa từng để ai cõng qua.
Nhanh lên một chút, bắt đầu rồi kìa!
Hạ Diệu dùng sức thúc dục, Viên Tung thực sự không ngăn được, liền leo lên lưng Hạ Diệu.
Tách' một tiếng. Ôm bắp đùi to lớn của một người nam nhân cõng lên, chụp một tấm hình để trước khi rời khỏi đây có thể đem về làm bằng chứng mà dối gạt bậc phụ huynh đang trông ngóng ở nhà.