"Không phải, chỉ là gần đây em rất bận rộn, chăm sóc Thiểm Thiểm đã khiến em phí hết tất cả sức lực, không có sức mà chăm sóc thêm một đứa bé nữa." tôi giải thích.
Cũng đúng là như thế.
Theo như tôi thấy việc mua thuốc này cũng không phải là việc cần phải giấu diếm gì.
Nói cho Lý Hào Kiệt cũng không sao.
Vẻ mặt anh hơi khó coi: "Em nói đi, em cần vài bảo mẫu giúp em chăm sóc con, cần bao nhiêu tiền, anh đều đưa cho em, có con thì sinh cho anh!"
"Em có mình Thiểm Thiểm là đủ rồi."
Tôi rũ nhẹ mắt, mở miệng nói.
"Anh không thấy đủ." Lý Hào Kiệt giẫm vài bước tiến đến trước mặt tôi, anh vươn tay muốn lấy thuốc trong tay tôi đi.
Tôi bước lùi lại, anh chộp vào khoảng không.
Tôi mang vẻ không hiểu được nhìn Lý Hào Kiệt, vẻ mặt nhàn nhạt: "Tổng giám đốc Lý, anh nói xem tình hình của chúng ta hiện nay còn phù hợp có con sao?"
"Phù hợp."
Anh thốt ra hai chữ này không chút do dự.
Tôi hơi nhíu mày: "Hiện tại đã như vậy rồi, cái gì anh cũng giấu tôi, lại cứ muốn điều khiển tôi trong lòng bàn tay, anh thấy như vậy có công bằng không?"
Thật ra tôi cũng không rõ quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt bây giờ là gì?
không phải là tình nhân.
càng không phải là vợ chồng.
Cùng lắm là cùng có một dứa con, cái khác đều không phải.
Lý Hào Kiệt lạnh lùng nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ gì đó, nửa ngày cũng không nói gì.
Ðại khái khoảng bảy, tám giây sau, khi tôi đang tính bỏ đi thì Lý Hào Kiệt đột nhiên lên tiếng: "Cũng đúng, em nói đúng."
Tôi cho là tai mình xuất hiện vấn đề gì rồi.
Giọng người đàn ông hơi khản đặc kèm chút buồn bã.
Tôi đứng đấy không nói gì, Lý Hào Kiệt nói tiếp: "Đúng là anh không nên ép em sinh thêm em bé, quan hệ bây giờ của chúng ta đúng thật không phù hợp có thêm con."
"Tôi..."
Thái độ của anh ấy thay đổi quá nhanh, khiến tôi nhất thời không biết phải nói gì.
Anh nói tiếp: "xin lỗi, anh nghĩ quá đơn giản rồi."
Nói xong liền quay người mà đi mất.
Tôi đứng trong đêm nhìn anh bước từng bước vào đêm tối, không biết sao, trong lòng dâng lên sự không đành lòng!
"Đợi đã!"
Tôi lại thấy không cam tâm!
Tôi bước vài bước đuổi theo sau, khi đuổi kịp đến trước xe anh, kéo tay Lý Hào Kiệt lại, đợi anh dừng bước tôi ôm lấy anh từ phía sau: "Rốt cuộc anh làm sao vậy, anh đây là muốn bỏ đi, hay muốn ở lại? nếu bỏ đi xin đi một cách dứt khoát, đừng bước vào cuộc sống của tôi nữa! còn ở lại thì hãy ở cạnh tôi, mãi mãi không được rời đi!"
Tôi muốn nói là, xin anh ở lại, được hay không. Nhưng tôi không thốt ra được.
không biết từ lúc nào, mối quan hệ giữa chúng tôi lại trở nên xa cách như thế.
Giống như vòng quanh một vòng tròn rồi lại trở về điểm xuất phát.
Anh đứng nguyên tại chỗ, qua một lúc lâu mới vỗ tay tôi, lưng hướng về phía tôi, nói ra câu: "Ngoan, anh đi."
"..."
Chỉ ba chữ đã khiến nước mắt tôi như tuôn trào dàn giụa.
Tôi quệt quệt nước mắt lên áo khoác của anh, mới nói: "Muốn đi thì đi, nói cái gì mà ngoan, anh cái tên này đừng tùy tiện cho tôi hy vọng gì, hoặc tỏ vẻ như mình bị ép buộc như thế, thật ra trong lòng anh có lẽ đã sớm muốn thoát khỏi tôi rồi đúng không! muốn đi thì đi nhanh đi, đừng đến làm phiền tôi nữa!"
Nói xong tôi đã xoay người đi trở về.
Về đến nhà, tôi nhìn viên thuốc tránh thai mà tức đến nổ phổi uống vào。
Sau khi uống tôi lại thấy hối hận rồi.
Nếu tôi mang thai, Lý Hào Kiệt anh vẫn rời đi sao?
Tôi biết mình ngốc, nhưng đã yêu anh nhiều năm như thế, tôi không buông bỏ được.
Tôi xông đến nhà vệ sinh, liều mạng móc họng! muốn nôn viên thuốc nhỏ bé kia ra...
"Chị ŧıểυ Điệp..."
Khi tôi đang trong tolet móc cổ họng thì nghe được tiếng gọi của Bạc Cảnh Hậu.
Tôi ngồi thẳng người, xoay đầu lại thì nhìn thấy cậu bé đang đứng trước cửa nhíu mày nhìn tôi, đôi mắt trong vắt dường như chứa đựng vài tia ưu thương.
“Em đang xem video trong phòng thì nghe thấy giọng chị, cho là chị bị bệnh, em…”
“Không có, cậu đi ngủ đi, tôi cũng đi ngủ đây.”
Tôi lau khô tay, bước qua người cậu ấy chuẩn bị lên lầu.
Nghe thấy giọng nói có phần do dự của cậu từ sau lưng: “tại sao chị và chồng cũ lại chia tay? Hôm nay em bắt gặp hai người dường như đang có hiểu lầm.”
“Con nít đừng nghe những việc này.” Tôi quay người nhìn cậu ấy, miền cưỡng cười lên: “Tôi và anh ấy có thể là vừa bắt đầu đã là sai lầm, hiện tại chẳng qua là sửa lại sai lầm đó mà thôi.”
Bắt đầu giữa tôi và anh đã là sai rồi.
Người đàn ông ưu tú như Lý Hào Kiệt dù tạm thời ở cạnh tôi, sớm muộn anh cũng sẽ rời khỏi mà thôi.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, để tâm đến việc của cậu là được rồi, cậu không cần nhọc lòng đối với chuyện của tôi, còn trẻ tuổi.”
Tôi cười cười rồi lên lầu.
Về đến trong phòng, giường đệm vẫn là một mảnh lộn xộn.
Khi đang thu dọn, tôi phát hiện không biết từ lúc nào trên đầu giường có thêm một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
Phía sau viết mật mã. Dưới góc phải là hàng chữ tiếng anh mạ vàng, là tên chủ nhân của nó.
là Lý Hào Kiệt.
“Phí chia tay sao?” Tôi cười khổ một cái, tiện tay nhét vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Tôi có tay có chân, có thể tự kiếm tiền, sao có thể cần dùng tiền của anh nữa chứ?
Sau ngày hôm ấy, tôi và Lý Hào Kiệt không gặp mặt lần nào nữa.
Vì bản thiết kế "Xuyên Việt" cho làng du lịch Thời Thị đã chính thức làm xong, thông qua báo truyền thông gây nên tiếng vang rất lớn.
Ðồng thời còn đạt được giải thưởng lớn quốc tế.
Sức ảnh hưởng của chúng tôi cũng vì làng du lịch này mà tăng lên rất nhiều.
Lúc này tôi và Đào Nhi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành này, người tìm đến chúng tôi càng lúc càng đông khiến công việc của tôi cũng bận rộn lên.
Tôi đưa một chiếc chìa khóa nhà cho Bạc Cảnh Hậu.
Trải qua mấy tháng, không biết từ lúc nào tôi đã vô cùng tin tưởng Bạc Cảnh Hậu, thậm chí dưới một góc độ nào đó, đã đối xử với cậu ấy như người trong nhà.
Tôi đã học xong lái xe.
Tuy Đào Nhi khuyên nhủ tôi nên mua một chiếc BMW có tính áp dụng thực tế cao, nhưng tôi đã mua một chiếc MINI, nói ra cũng có lí do.
Trước đây lúc đi học không có tiền, trên đường nhìn thấy hai mẫu xe MINI và Volkswagen Beetle, tôi đã thích đến nổi không bước đi được.
Chỉ nghĩ là nếu có tiền nhất định tôi sẽ mua một chiếc.
Giờ đã có tiền rồi, có thể mua được chiếc tốt hơn, nhưng tôi vẫn muốn mua mẫu xe này.
Sau khi mua, Đào Nhi dẫn tôi đi phun sơn, còn sơn một logo bướm Yến Vĩ rất lớn trên cửa xe.
Sau đó, xe của cô ấy cũng phun sơn lên luôn.
Vì dự án của chúng tôi ngày càng nhiều, chúng tôi đã làm không kịp nữa, chỉ có thể tiến hành chọn lọc, trước một loạt dự án được tung đến như cành ô liu, tôi và Đào Nhi đồng thời lựa chọn một dự án khu nhà ở lâm viên kiểu trung cỡ lớn.
Tuy thời buổi hiện nay khó làm tốt về đất đai, nhà ở không bán được, nhưng hai chúng tôi vẫn không hẹn mà cùng chọn dự án này.
Còn một lý do nữa là vì dự án này công ty Thiên Lộc cũng tham gia vào.
Thiên Lộc chính là giải thi đấu thiết kế, từ góc độ nào đó có thể nói, là bước chuyển mình trong cuộc đời của tôi và Đào Nhi.