Tôi nhìn người gửi tư liệu, là một địa chỉ lạ, dường như mới đăng kí, đến tên gọi cũng chưa đổi.
Mà nội dung của thư điện tử, là một file nén.
Tôi định dùng điện thoại giải nén, nhưng tập tin quá lớn, không thể làm được, cái này, bắt buộc phải dùng máy tính giải nén.
Laptop của tôi ở nhà của Lý Hào Kiệt ở số 01 Vĩnh An.
Mà ở chỗ Tống Tuyết, hôm đó lúc dọn vệ sinh lại có 1 cái laptop, có lẽ là của Tống Tuyết hồi trước.
Không biết vì sao, khi tôi thấy tập tin này, trong lòng có một dự cảm, chính là, tôi cảm thấy thư điện tử này, có lẽ sẽ giúp được tôi.
Tôi cầm điện thoại lên gác.
Mở máy tính của Tống Tuyết.
Máy tính này đã nhiều năm chưa mở.
Mở máy mất 6 phút, góc phải còn hiện thông báo diệt virus – [Tốc độ khởi động máy tính của bạn chỉ cao hơn 1% máy tính toàn quốc].
Một chút cũng không ngoài ý muốn.
Tôi cố chịu tốc độ cực chậm, liên kết điện thoại, mở hòm thư điện tử, tải file nén kia.
Mở ra.
Bên trong có 4 file nhỏ, 2 video, 2 file ghi âm.
Tôi mở file ghi âm trước… là 2 người đang nói chuyện.
Một người nam nói: “Em yêu, chuyện chức danh của enh, em giúp anh hỏi đến đâu rồi?”
Sau đó là tiếng của một người phụ nữ: “Hứ, cái chất lượng luận văn của anh, chồng tôi nói rồi, nếu như anh có thể thông qua, toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện cũng có thể thông qua.”
“Thế nhưng, bác sĩ cả cái bệnh viện này, ai có thể thỏa mãn ŧıểυ yêu tinh em chứ?”
“Nếu không phải vì điểm này, tôi mới không nói giúp anh đâu.”
“Em yêu, lại giúp anh nghĩ cách đi.”
Đoạn đầu đại khái có nội dung như vậy.
Mặc dù tôi nghe có chút mơ hồ chưa hiểu, nhưng tôi rõ 1 điều, có lẽ là 2 người vụng trộm.
Đoạn ghi âm thứ hai cũng gần như vậy.
Hai video còn lại, là dùng điện thoại quay, trong đoạn phim là một người đàn ông, ân cần chu đáo dùng lưỡi trêu chọc người phụ nữ.
Nhìn gương mặt này, tôi liền nhớ ra.
Người này không phải ai khác, là Vạn Đức Huy!
Chỉ là từ dáng vẻ, ông ta có vẻ già hơn năm đó một chút.
Hai đoạn video tương tự nhau.
Mặc dù người phụ nữ không lộ mặt, nhưng từ giọng nói có thể đoán ra, là cùng một người với người gọi điện thoại.
Khi tôi xem xong 4 file, căn bản không dám thả lòng.
Là ai?
Là ai đang giúp tôi?
Hơn nữa loại file riêng tư này, người này rốt cuộc làm sao có được, còn có file ghi âm điện thoại, nếu không chuẩn bị từ trước, làm sao có thể chốc lát lấy ra được những thứ này?
“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ…”
Lúc tôi nghi hoặc, điện thoại reo lên, là Lý Hào Kiệt gọi tới.
Lẽ nào đây đều là anh tìm được?
Tôi chần chừ một chút, bắt điện thoại.
“Đang ở đâu thế?” Giọng nói từ tính dễ nghe của Lý Hào Kiệt truyền tới.
“Ở… nhà của bà nội.” Tôi trả lời.
Anh nghe xong, trầm mặc một chút: “Sao đây? Không định về nhà nữa?”
“Em… Em cảm thấy mình thích ở đây.”
Tôi cũng không biết trả lời thế nào.
Anh nghe xong, cũng không phản đối, chỉ hỏi tôi: “Vậy em có để ý anh đến ở cùng em không? Tan làm về không thấy em, anh rất nhớ em.”
Lý Hào Kiệt đối với loại chuyện này, dường như không chút giữ lại.
Lời của anh, khiến tim tôi loạn nhịp.
Tôi muốn hỏi video và đoạn ghi âm có phải anh chuẩn bị hay không, thế nhưng, chuyện này vẫn nên hỏi trực diện tốt hơn.
Tôi do dự một chút mới nói: “Vậy để em về đi.”
“Vậy anh đến đón em, chờ anh.”
Lý Hào Kiệt nói xong, liền tắt điện thoại.
Tôi sao chếp video sang USB, xóa bản gốc đi, lại xóa sạch thùng rác rồi mới yên tâm.
Bởi vì là buổi tối, Lý Hào Kiệt tới rất nhanh.
Tôi về số 01 Vĩnh An với Lý Hào Kiệt, do dự một hồi, vẫn chưa nói chuyện này với anh.
Chỉ là, tôi hỏi bóng hỏi gió một chút, sự thật chứng minh, có lẽ Lý Hào Kiệt không biết chuyện này.
Vậy thì, là ai gửi cho tôi?
Rất nhanh, tôi liền nghĩ tới một người.
Lý Trọng Mạnh.
Tôi ý thức được, biểu chiều gặp anh ta có lẽ không phải trùng hợp.
Từ khi xảy ra chuyện lần trước, tôi đã ý thức được, trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như thế, tất cả sự trùng hợp, khả năng đều là do người khác tính toán.
Tôi nhớ tới lời Lý Trọng Mạnh nói trước khi tôi lên xe.
Lẽ nào anh ta thật sự đang bù đắp cho lỗi lầm của mình?
Chuyện này không liên quan đến tôi, thế nhưng, giờ tôi thật sự rất cần tư liệu này.
Sớm ngày hôm sau, Lý Hào Kiệt đi làm, trước khi đi anh nói với tôi, anh cần đi công tác nước ngoài, đại khái khoảng 1 tuần.
Mà tôi cản bản muốn trực tiếp đi tìm Vạn Đức Huy.
Chỉ là nghĩ rồi lại từ bỏ.
Tôi lấy máy tính trở về nhà của Tống Tuyết, từ trên mạng tìm được hòm thư điện tử dùng để làm việc của Vạn Đức Huy, cũng lập một hòm thư mới, mở VPN, đổi IP, sau đó liền gửi một video qua.
Sau đó, tôi chờ 1 ngày.
Không có hồi đáp, tôi thử thu hồi thư điện thử, nhưng không thu hồi được, chứng minh ông ta đã xem rồi.
Tôi không chắc hòm thư do Vạn Đức Huy tự quản lý hay qua người khác, nhưng cho dù nói thế nào, đều đã xem rồi.
Nếu ông ta đã không phản ứng, tôi lại gửi một file ghi âm qua.
Lần này, không tới 1 giờ, tôi liền nhận được phản hồi.
Vạn Đức Huy trở lời thu nhắn, chỉ có 3 chữ: [Cô là ai?]
Mặc dù chỉ có 3 chữ.
Nhưng có thể cảm nhận được có lẽ Vạn Đức Huy bên kia đang khủng hoảng,
Dù sao thứ này, một khi bị lộ ra, khẳng định sẽ hủy đi tất cả của ông ta, giờ ông ta chẳng qua chỉ là Phó Viện trưởng bệnh viện loại 2 mà thôi, nếu chuyện này lộ ra, thì ông ta xong đời rồi.
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, liền gác lại chuyện này.
Không ngờ, rất nhanh Vạn Đức Huy lại gửi tin tới: [Cô muốn bao nhiêu tiền?]
Mặc dù đánh bậy đánh bạ, nhưng tôi lại phát hiện ra cách này rất hiệu quả.
Tôi trả lời 3 chữ: [Không cần tiền.]
Không tới một phút, Vạn Đức Huy trả lời: [Vậy cô muốn gì?]
[Muốn ông làm chứng.]
[Làm chứng gì?]
[Gặp mặt nói chuyện.]
Cuối tin nhắn tôi gửi thêm một địa chỉ.
Trải qua chuyện lần trước, tôi đã nhớ đời rồi, tôi hẹn ông ta ở trung tâm thành phố, quán ăn nhanh đông khách nhất.
Cái gì quán cà phê yên tĩnh, cái gì nơi không người…
Những nơi đó, chỉ càng gây thêm nguy hiểm cho tôi.
Nơi đông đúc nhất, ông ta muốn tổn thương tôi, khẳng định sẽ có chỗ kiêng kị.
Lần này, rất lâu Vạn Đức Huy không trả lời, tin trước của tôi không gửi thời gian, ông ta muốn đi, sẽ hỏi tôi.
Tôi chờ vài tiếng, ở giữa còn từng cho rằng, Vạn Đức Huy sẽ từ bỏ, vò đã mẻ lại sứt đó chứ?
Nhưng tôi thật hết chiêu rồi.
Đối với việc tung ra chuyện tư mật của ông ta, tôi không có hứng thú, chuyện này chỉ khiến tôi nhớ tới Tề Lam và Lý Trọng Mạnh thôi.
Tới 5 giờ chiều, cuối cùng tôi lại nhận được thư của Vạn Đức Huy.