Con người điên cuồng, sự mất tích của Tống Duyên Minh, hôn lễ của Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền, vốn là thuộc về cái chết của tôi.
Lúc này, thực ra cực kì dễ dàng gom thành chứng cứ hoàn chỉnh.
Bởi vì manh mối này, tất cả mọi người đều tin lời Phan Ngọc nói.
Lại có luật sư chủ động làm luật sư đại diện cho Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương, giúp bọn họ tố tụng.
Lúc hai tay tôi run run nhìn chuyện này, một bàn tay đưa qua, trực tiếp cướp lấy điện thoại của tôi.
Ngẩng đầu, Đào Nhi đứng ở đó, sắc mặt ngưng trọng: “Đi thôi, đi chỗ khác, về studio lúc trước của mình, còn may, mình vẫn chưa trả lại.”
Tôi nhìn Đào Nhi, trong lòng cực kì áy náy, và sợ hãi.
Nhìn studio ngổn ngang trước mắt, giọng tôi run run nói: “Xin lỗi, đều là tại mình.”
“Không liên quan đến cậu!” Đào Nhi kiên định nói, cô ấy kéo lấy tôi: “Cậu ra ngoài chờ mình, mình rút ổ cứng máy tính ra đã.”
Máy tính đã hỏng rồi, không dùng được nữa.
Tôi vừa đến cửa, một chiếc xe con màu đỏ liền chạy tới, dừng ngay trước cửa.
Nhìn thấy chiếc xe này, trong lòng tôi khẽ run, không khỏi lùi về sau một bước.
Nhưng rất nhanh, liền nhìn thấy Khương Thanh mặc áo khoác lửng màu đen, đi giày cao gót từ trên xe đi xuống.
Nhìn thấy tôi, lại nhìn thấy cảnh cửa phía sau tôi, ngây người: “Đây là sao vậy?”
Lúc này, đúng lúc Đào Nhi đi từ trong ra, nhàn nhạt nói: “Chuyển nhà.”
Khương Thanh đi tới, đại khái nhìn qua cửa một chút, không thoải mái nói: “Đám cư dân mạng này đều là đồ ngốc! Người khác nói thế nào thì tin thế đó sao? Mình còn muốn xem studio một chút nữa!”
“Đúng lúc bọn mình muốn đến studio trước kia, cùng đi không?” Đào Nhi hỏi.
“Đi thôi, dù sao mình cũng rảnh mà.”
Khương Thanh đồng ý.
Đào Nhi gọi điện thoại cho Vương Thanh Thanh trước.
Tôi ngồi xe của Khương Thanh, Đào Nhi đi trước dẫn đường.
Ở trên xe, tôi nói với Khương Thanh: “Chị đừng nói chuyện này với Ngô Tiến An.”
Tôi sợ anh ấy nói cho Lý Hào Kiệt.
Mặc dù xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng tôi vẫn không mong Lý Hào Kiệt nhúng tay vào, dù sao người phía sau giật dây chuyện này, ngoài Lâm Tuyền ra, Lý Trọng Mạnh cũng là mối họa ngầm.
Giờ Lý Hào Kiệt đấu cùng 2 người bọn họ, kết quả cuối cùng khẳng định là anh chịu thiệt.
Khương Thanh nhìn tôi, ẩn ý sâu xa nói: “Chị biết rồi, chuyện này em tính cứ giấu Lý Hào Kiệt mãi sao?”
“Dù sao rồi cũng sẽ qua thôi.” Tôi nhìn về phía trước, kiên định nói.
“Em chắc chắn?”
Khương Thanh lái xe, chỉ liếc qua nhìn tôi một cái.
Tôi kiên định gật đầu: “Ừ, em coi như lúc nhỏ, dường như có rất nhiều chuyện lớn lớn tày trời, nhưng sau đó đều qua đi, thậm chì đến giờ em còn không nhớ được có những chuyện gì nữa.”
“Trước kia chị làm sao không phát hiện em lạc quan như thế?” Khương Thanh liếc nhìn tôi, bất lực thở dài một hơi.
“Gặp nhiều chuyện rồi, sẽ lạc quan thôi.”
Thực ra bây giờ tôi thấy may mắn nhất là Thiểm Thiểm không ở thành phố Vĩnh An.
Nếu chuyện này ảnh hưởng đến nó, thì xong rồi.
Để không làm chậm trễ công việc, ở trên đường, tôi gọi điện thoại cho người bạn luôn giúp tôi lắp máy tính trước kia, nhờ anh ấy mang tới 2 chiếc máy tính, sau đó gửi cho anh ấy địa chỉ studio cũ của Đào Nhi.
Khi chúng tôi đến studio, người đưa máy tính cũng đã tới cửa, hộp đựng máy tính và màn hình được đặt ở một bên.
Nhìn thấy tôi, một người trong họ chủ động nói: “Cô Sa, gần đây cô là nhân vật hot trên mạng đó.”
Tôi có chút bối rối.
Người kia lập tức nói: “Chỉ là chúng tôi tiếp xúc với cô lâu như vậy, biết cô là người thế nào, sẽ không tin nhưng thứ trên mạng kia.”
“Cảm ơn.”
Nghe lời anh ta nói, trong lòng tôi tự dưng có chút cảm kích.
Đào Nhi nhìn qua thùng máy tính, cười nói: “Cậu cũng rất chu đáo đó.”
Nói rồi, mở cửa ra.
Sau khi vào, hai người họ giúp chúng tôi lắp máy tính, lại lắp ổ cứng cũ vào trong rồi rời đi.
Bởi vì chịu thiệt lần trước, sau khi chúng tôi mở máy tính, việc đầu tiên chính là sao chép tất cả tài liệu, sau đó lại đăng lên dữ liệu đám mây.
Dù sao không phải lần nào cũng may mắn như này, ổ cứng không tổn hại gì.
Rất nhanh, Vương Thanh Thanh liền tới, cô ấy vừa vào liền nói: “Mình vừa qua studio còn cố tình nhìn qua một chút, sao lại thành như thế chứ? Rốt cuộc là ai làm? Có còn pháp luật gì nữa không?”
Vương Thanh Thanh ngừng một lúc rồi nói: “Còn có cái cô Tống Duyên Minh trên mạng kia, có phải là người đó, người mà lần trước chúng ta gặp ở cửa đó, không phải là cái đồ thảo mai giả tạo kia sao?”
“Còn không phải sao.”
Khương Thanh bổ sung thêm một câu.
Tôi ngồi trên ghế, bọn họ cũng đều ngồi xuống.
Ba người đều nhìn tôi, Khương Thanh hỏi trước: “Chuyện này cậu định giấu Lý Hào Kiệt, vậy bản thân cậu có kế hoạch gì không?”
Vấn đề này của cô ấy, khiến trong lòng tôi hoang mang.
Kế hoạch của tôi?
Thực ra hoàn toàn không có.
Tôi vốn hoàn toàn không ngờ tới, chuyện sẽ chuyển biến xấu tới mức này.
Tôi do dự một chút, nói: “Thuận theo tự nhiên thôi, mình thấy mấy chuyện nổi trên mạng trước kia, nhiều nhất qua một tháng, bọn họ đều quên sạch rồi.”
Nhớ lại chuyện trước kia trên mạng, cho dù là chuyện lớn cỡ nào, căn bản đều như thế.
Cho dù còn có người nhớ tới, cũng không gây ra được sóng gió gì.
Đào Nhi ngồi ở đó, tay cầm điện thoại, sắc mặt ngưng trọng: “Cậu nói đều là chuyện bình thường, nhưng chuyện này, rõ ràng có người ở phía sau thêm dầu vào lửa, chỉ cần bọn họ không dừng lại, chuyện này sẽ không qua được, hơn nữa những chuyện biến mất, hoặc là có người đè xuống, khiến chuyện đó giảm nhiệt, hoặc là xảy ra một chuyện lớn hơn thế, dời đi sự chú ý của cư dân mạng.”
“Vậy chuyện như nào mới có thể dời đi sự chú ý của mọi người?”
Vương Thanh Thanh thuận miệng hỏi.
Mọi người đều trầm mặc.
Chuyện này bây giờ, thật sự nhận được sự yêu thích điên cuồng của cư dân mạng và truyền thông.
Một đám người hóng chuyện, truyền thông đưa tin tới tấp, không ngừng nóng lên.
Mà những chuyện như ngôi sao sinh con, yêu đương các loại, cho dù tạo ra chút sóng gió, cũng không quá lớn, tự nhiên cũng không thu hút được nhiều người.
“Hay là, mình tìm Lâm Tuyền nói chuyện?”
Tôi nói.
“Trừ khi em rời xa Lý Hào kiệt, nếu không chị thấy em và cái đồ tâm tư giảo hoạt Lâm Tuyền kia không có gì để nói cả.” Khương Thanh trực tiếp nói.
“Đúng, mình cũng cảm thấy cô ta là đồ tâm tư giảo hoạt.”
Vương Thanh Thanh đồng tình.
Câu này của Khương Thanh, mặc dù tôi không nhận, nhưng vô thanh vô tức đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm.
Lúc này, điện thoại của Đào Nhi reo lên, cô ấy tiếp điện thoại, nghe một lúc, sắc mặt có chút ngưng trọng, xoay người đi ra ngoài.
Tôi ý thức được gì đó, sau khi đi theo ra ngoài, liền nghe thấy Đào Nhi nói: “Cô Lưu, cô nghe tôi giải thích, chuyện này là nghe sai đồn bậy trên mạng, nhà thiết kế của chúng tôi không phải người như vậy, alo, cô Lưu...”
Cô ấy nói đến đây, thì không nói tiếp nữa, tôi nghĩ, có lẽ là đối phương ngắt máy rồi.
Đào Nhi cất điện thoại vào túi, mang vài phần mất mát, xoay người, nhìn về phía tôi, lập tức cố nặn ra một nụ cười: “Hạng mục cuối cùng cũng bị hủy rồi, cũng tốt, chúng ta sẽ rảnh một thời gian.”