Chẳng qua khi nhìn thấy Lý Hào Kiệt thì vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, đi tiến tới lấy lòng: “Tổng giám đốc Lý, phu nhân tổng giám đốc, tôi giúp hai người đi lấy vé máy bay.”
“Chúng tôi tự đi.”
Lý Hào Kiệt nói xong, kéo tôi đi rồi.
Amanda bị lạnh nhạt nên không vui nhưng cũng không dám biểu lộ ra.
Chúng tôi đi vào sảnh chờ sân bay,chỉ có tôi và Lý Hào Kiệt ngồi ở phòng chờ hạng VIP, một lát sau, Dương Trung cũng đến, anh ta nhìn tôi hơi khó nói: “tổng giám đốc, đã xác nhận được 51% cổ phần Tống thị đứng dưới tên cô Tống, với lại......”
Nói đến đây Dương Trung ngập ngừng.
Lý Hào Kiệt nhướng mắt nhìn anh ta.
Dương Trung mới nói tiếp: “với lại công ty này tuy rằng không còn hoạt động mạnh nhưng vẫn tài trợ cho một vài trường ŧıểυ học, tất cả đều dùng tên của cô Tống quyên góp.”
“Cái gì?” Tôi chợt sững sờ.
Người đó là ai? nhà từ thiện lớn sao?
Tự nhiên dùng tên tôi đi làm tự thiện!?
“Tại sao lại lấy tên cô ấy, việc của Tống thị đáng lẽ không liên quan đến cô ấy.” Giọng Lý Hào Kiệt khi nói dường như lộ ra một chút không hài lòng.
Rõ ràng là việc người này làm đã vượt ra khỏi dự tính của anh.
Mày Dương Trung hơi nhíu lại: “đúng là như vậy, bản thân cô Tống đã nắm giữ 5 phần cổ phần của Tống Thị.”
Việc lúc sau mặc dù lúc hiểu lúc không, nhưng tôi cũng hiểu rõ đa phần, từ một góc độ nào đó mà nói,tôi chính là cổ đông Tống thị.
Hơn hết là hiện nay từ cổ đông nhỏ trở thành cổ đông lớn.
Lý Hào Kiệt nghe xong lời nói Dương Trung, vẻ mặt trong phút chốc khó coi, lông mày nhíu sâu, đợi một lát mới nói: “tôi biết rồi, việc này đợi tôi về rồi tính tiếp.
Dương Trung đi khỏi, tôi mới nhìn Lý Hào Kiệt nói: “việc này...... có phải sai sai ở đâu không, có lẽ em có quen biết người này?”
Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, dù sao tôi không cảm thấy trong những người tôi quen, ngoài Lý Hào Kiệt ra còn có người có bản lĩnh như vậy.
Lý Hào Kiệt móc điện thoại ra, nhìn cũng chẳng nhìn tôi mà chỉ nói: “không được nghĩ linh tinh.”
Thành phố N là nơi chúng tôi đến trong chuyến đi này, là thành phố phát triển nhất miền nam đất nước.
Khi chúng tôi đến nơi đã hơn 11 giờ tối, khách sạn đưa người đến đón chúng tôi, khi đến nơi thì được quản lý khách sạn tự mình tiếp đón rồi đưa thẻ phòng cho chúng tôi.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng khách sạn này đèn đuốc vẫn sáng trưng, khách hàng qua lại đều mặc quần áo trang trọng.
Dường như chỉ có tôi như một con vịt xấu xí đứng sau lưng Lý Hào Kiệt.
Không biết vì sao người xung quanh càng gọn gàng đẹp đẽ thì lòng tôi càng nặng trĩu.
Thậm chí liền dũng khí ngẩng đầu khi đi tới cũng chẳng có.
Mặc dù thái độ người phục vụ tiếp đãi tôi rất đàng hoàng nhưng tôi như cảm thấy là vìcó mặt Lý Hào Kiệt mới được như vậy.
Tôi cho rằng chúng tôi chỉ ở phòng bình thường, nhưng khi người phục vụ dẫn chúng tôi vào phòng tôi lập tức ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng tổng thống trong truyền thuyết.
Phòng rất lớn, trang trí phục cổ rực rỡ mà lộng lẫy, cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần với góc cong 180 độ.
Chúc quý vị buổi tối vui vẻ hài hòa.” người phục vụ nói câu đó xong liền đóng cửa rời đi.
Căn phòng này ít nhất mấy chục triệu một đêm, tôi nhìn Lý Hào Kiệt một cách không thể tin được: “ Anh ở bên ngoài lần nào cũng phung phí xa xỉ như vậy sao?”
Nhìn mọi thứ trước mắt mình, tôi cảm thấy thật không tưởng tượng nổi.
Lý Hào Kiệt vừa tháo nút áo sơ mi vừa lắc đầu: “Bởi vì cuộc họp phải tham gia được tổ chức ở khách sạn này, nếu thuê phòng ở đây sẽ biểu lộ rõ khả năng kinh tế của anh.
“ừm.”
Tôi nhẹ gật đầu dù hiểu mà không hiểu.
Lúc này anh đã tháo gần hết nút áo sơ mi, ném áo khoác qua một bên, trực tiếp áp tôi vào sát tường, một tay nhẹ gỡ xuống khẩu trang của tôi, nhẹ nhàng hôn.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Ánh trăng ban đêm mập mờ, anh ấy nhấm nháp môi tôi, động tác từ dịu dàng dần mãnh liệt, sau đó hơi thở bá đa͙σ chỉ của riêng anh bắt đầu chiếm lấy từng centimet trong miệng tôi.
Anh ấy đưa tay “cạch” một tiếng, đèn cả căn phòng đều tắt ngúm, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn led trang trí của các tòa nhà nhà đồ sộ ngoài cửa sổ rọi vào.
Cả căn phòng bị nhuộm thành nhiều màu sắc khác nhau trong thoáng chốc.
Anh ấy ôm tôi vừa đi vừa hôn, đi thẳng đến phía cửa kính trong suốt rồi áp tôi lên đấy.
Ánh đèn neon nhiều màu rực rỡ ngoài cửa sổ ánh lên mặt anh, khiến khuông mặt trong trẻo mà lạnh lùng trước kia trở nên quyến rũ mà dịu dàng.
Anh ôm lấy tôi, đùi tôi xiết quanh eo anh, động tác di chuyển lên xuống nhịp nhàng khiến tôi như bị rơi vào vòng xoáy.
Khi cùng nhau đến cao trào, tôi nghe thấy anh thủ thỉ bên tai rằng: “Hứa với anh, ở cạnh anh mãi mãi đừng rời xa.”
“Lý......”
“Đừng nói những việc làm anh đau lòng vào đêm nay.”Anh ấy ôm tôi thật chặt, hôn xuống xương quai xanh của tôi: “Thực ra anh mới phát hiện rằng, khi em không ở cạnh thì tinh thần anh cũng trở nên bất thường, chỉ có em mới có thể chữa khỏi.”
Tim tôi nhảy thình thịnh, cảm nhận được hơi thở dồn dập nơi anh.
Anh ấy quá hoàn mỹ.
Một người tàn tạ xấu xí như tôi làm sao có thể xứng đáng với một người đẹp đẽ tốt đẹp như anh? Sự tự ti ngập tràn khiến tôi bối rối không biết phải làm sao đây.
Đáng lẽ tôi cho rằng có thể yên lòng rời khỏi anh. Nhưng lại phát hiện, Lý Hào Kiệt có sức lôi cuốn quyến rũ kì lạ, dù anh đã làm nhiều việc tổn thương tôi, nhưng càng ở bên cạnh anh tôi càng không nỡ rời xa anh..
“Vậy khi chúng ta quay về, em sẽ làm phẫu thuật.”
Tôi choàng cổ anh rồi trả lời lại.
“Được......”anh chăm chú đáp.
Đêm đó, tôi như hòa làm một với anh.
Ngày kế tiếp tôi bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức, ý thức được có người ngoài phòng mà toàn thân tôi thì trần truồng, tôi bị dọa vội vàng bật dậy.
Mùi vị mập mờ ám muội khắp toàn thân còn chưa tan mất, tôi thẹn thùng đi vào phòng tắm tắm gội làm thơm thân thể.
Mặc áo tắm bước ra, tôi lẽ ra định mặc quần áo ngày hôm qua nhưng không tìm thấy chúng. Không thể làm gì khác hơn là bất chấp tất cả, đeo khẩu trang rồi nhón nhén mở hé cửa phòng ngủ.
Nhìn hướng về phòng khách bên ngoài có đặt ba kệ quần áo di động đa năng, trong đó 2 kệ treo đầy quần áo đàn ông gồm các bộ đồ vest còn có áo sơ mi. Kệ còn lại đều là quần áo phía nữ gồm trang phục dạ hội, quần áo thường ngày.
Đứng bên cạnh còn có ba người phục vụ. Đọc truyện miễn phí tại Vietwriter.com
Lý Hào Kiệt dường như nghe thấy tiếng tôi mở cửa, nói với mấy người phục vụ: “ Các cậu đem tất cả treo trong phòng thay đồ đi.”
Khi các phục vụ viên làm việc, anh ấy đã đi về phía tôi
“Những bộ đồ này......” Tôi nhìn các phục vụ viên cầm từng bộ từng bộ qua lại với động tác vô cùng cẩn thận.
“Quần áo phải mặc trong mấy ngày này, từ bên kia đem theo dễ bị nhăn nên anh để cửa hàng bên này đưa tới” Lý Hào Kiệt nói vài câu qua loa.
Trong lòng tôi chỉ nghĩ đến năm chữ—— Nhà tư bản độc tài.
Lúc này, một phục vụ viên cầm một bộ trang phục dạ hội, cẩn thận chuyển vào trong, tôi chỉ tay hỏi: “vậy thứ này là sao?
"Chuẩn bị cho em.” Lý Hào Kiệt nhẹ nhàng giữ chặt tay tôi, “buổi tối mấy ngày kế đều có tiệc, nếu như em muốn liền đi xuống tham dự, nếu như không muốn đi, anh cũng không ép.”