Về sau, có bác sĩ xách theo một cái giá tới truyền nước cho tôi.
Tôi từ từ tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang ngồi ở giường bên cạnh, laptop đặt trên đầu gối, hình như đang gửi email.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu từng tia sáng nhợt nhạt tới, trời dường như chạng vạng tối rồi.
Xem ra tôi đã sốt một ngày, ngủ một ngày.
Lúc tôi nhìn anh ta, người đàn ông ấy cũng vừa lúc quay sang nhìn tôi, khi thấy tôi tỉnh rồi, vẻ vui mừng trong mắt anh ta bộc lộ vô cùng rõ ràng.
Anh ta đứng dậy hỏi tôi, "Tỉnh rồi? Có đói không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"....."
"Sao thế? Không khỏe chỗ nào? Anh đi gọi bác sĩ nhé?"
"....." "Sao thế?"
Tôi mãi không nói tiếng nào chỉ nhìn Lý Hào Kiệt, trong mắt người đàn ông ấy có chút lo âu.
Anh ta đặt máy tính sang một bên, nửa quỳ bên giường nhìn tôi, "Có phải em đói không, nh nói phòng bếp mang chút cháo tới."
Nhưng khi cánh cửa được mở ra, tôi nghe thấy tiếng nói của anh ta có phần xấu hổ, "Là cô?"
Tôi nhìn sang.
Là Đào Nhi.
Đào Nhi nhìn vào trong phòng, "Ngại quá, tổng giám đốc Lý, tôi không biết anh đang ở đây, vậy tôi đi trước nhé."
Vốn dĩ tôi nghĩ Lý Hào Kiệt sẽ để cô ấy đi.
Nhưng lại nghe thấy Lý Hào Kiệt nói, "Đừng, vừa hay tôi đi tới nhà bếp giục họ nấu cháo nhanh lên chút, cô ở bên cô ấy một lúc nhé."
Nói xong, vội vội vàng vàng bỏ đi.
Chỉ để lại Đào Nhi ở ngoài cửa.
"Còn nói anh ta không thích em?" Đào Nhi vừa đi vào vừa nói, "Chị thấy bữa trưa em không tới ăn cơm, buổi chiều vẫn không thấy người đâu nên tới xem thử, không ngờ em lại bị sốt, xin lỗi, hôm qua chị tắm lâu quá."
Hôm qua tôi để cho Đào Nhi đi tắm trước, nói thật lòng, cô ấy tắm quá lâu.
Nhưng tôi cũng không ngờ mình lại vì vậy mà phát sốt.
Người con gái thế này luôn hướng nội, không dễ bộc lộ tình cảm của mình.
Nhưng vào giờ phút này, Đào Nhi nhìn Lý Hào Kiệt, điều hiện ra trong ánh mắt cô ấy, là một người phụ nữ, tôi nhận ra ngay lập tức...
Nhưng cô ấy đang nhìn Lý Hào Kiệt, không hề để ý tới việc tôi đang nhìn cô ấy.
Nhưng Lý Hào Kiệt lại nhận ra.
Anh ta quay đầu, thấy Đào Nhi còn đang ở đây, "Cô về trước đi, vừa rồi cảm ơn cô."