Vừa che mũi, vừa nhịn không được oán giận, "Không có mắt sao, đi sau lưng người ta!"
"Xin lỗi, xin lỗi."
Lúc tôi đang cúi đầu xoa sống mũi đau đớn thì nghe một âm thanh ôn nhu như nước.
Khoảng khắc nghe thấy âm thanh đó, tâm trạng tôi giống như được xoa dịu vậy.
Tôi ngẩng đầu đang muốn nói "Được rồi" thì nhìn thấy hai người trước mặt, chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Chính là Lý Hào Kiệt và cô gái lựa nhẫn cưới lúc nãy.
"Lý... Giám đốc Lý." Tôi lọc ra một số cách xưng hô, cuối cùng chọn cách xưng hô an toàn nhất này.
Chỉ là, lúc tôi nói ra, sắc mặt của Lý Hào Kiệt dường như thay đổi.
Cô gái bên cạnh nhìn anh ta, hỏi, "Hai người biết nhau sao?"
"Không..."
"Biết...."
Tôi và Lý Hào Kiệt cùng nhau trả lời.
Tôi phủ nhận, anh ta thì thừa nhận.
Lý Hào Kiệt nhìn sắc mặt của tôi trở nên khó coi.
Cô gái đó dường như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười, "Hai người chắc có điều muốn nói đúng không? Vậy tôi tránh đi một chút."
Nói xong, cô bèn tránh sang bên.
Lý Hào Kiệt không di chuyển, tôi lại trở nên căng thẳng, vội gọi cô gái đó, "Không có không có! Giám đốc Lý là ông chủ lớn của công ty tôi, tôi và anh ấy không có gì để nói chứ."
Cô gái đó dừng bước, nhìn tôi, lại nhìn Lý Hào Kiệt hỏi, "Thật sao?"
Chờ đến chỗ rẻ của một cửa hàng, tôi mới dừng bước và thăm dò nhìn về phía kia. Lúc này, Lý Hào Kiệt và cô gái đứng trước xe dường như đang nói gì đó.
Sau đó nhanh chóng lên xe.
Lúc đó tôi mới ý thức được tim mình đang đập rất mạnh, đồng thời cũng có cảm giác khó chịu chua xót.
Thế nhưng vừa rồi ở gần quan sát cô gái đó, tôi nhận ra cô ta và Tống Duyên Minh không giống nhau, ăn mặc nền nã, cử chỉ đúng mực, vừa nhìn đã biết là ŧıểυ thư khuê cát.
Chỉ có cô gái như vậy mới xứng với Lý Hào Kiệt.
Nếu cô ta ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, nhất định sẽ rất tốt.
Tôi cũng có thể an tâm rồi.
Tôi trở về công ty tiếp tục tăng ca.
Mấy ngày nay tôi đang giúp làm bản vẽ 3D cho hạng mục nhà hàng Tây, ông chủ của nhà hàng Tây này là một đôi vợ chồng trẻ hải nɠɵạı. Người chồng tên Tiêu Kiệt, người vợ là Tô Mai.
Hai người trở về nước lập nghiệp, vì vậy ôm rất nhiều hy vọng với nhà hàng Tây này.
Vì thế cũng thường xuyên tăng ca.
Cuối cùng, sau hai tuần tôi hoàn thành một bản vẽ 3D khiến cho hai vợ chồng bọn họ đều vừa lòng rồi tiến hành đưa nó cho bộ phận công trình.
Bởi vì hạng mục này là công việc quan trọng trong tay tôi, khi hoàn thành, thời gian của tôi cũng rảnh rỗi hơn.
Buổi chiều, tôi ngồi ở văn phòng uống nước nấu, dự định khi tối về ngủ một giấc thật đã, thì bên ngoài văn phòng truyền đến một trận rối loạn.
Nghe thấy có người nói, "Chủ tịch đến!"
Chủ tịch.
Hiện tại thiết kế Vũ Phong thuộc về tập đoàn Hào Thiên, như vậy chủ tịch chỉ có một người...
Ý thức được là ai, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy đi.
Nhưng vừa đến cửa thì bị trưởng phòng ngăn lại, "Tất cả người của bộ phận thiết kế ở lại họp."
Lúc đó, tôi đang đứng trước cửa đối mặt với trưởng phòng.
Tôi vẫn cần công việc, rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành ở lại.
Cuộc họp sẽ diễn ra sau mười lăm phút, vì vậy tất cả người của bộ phận thiết kế đều bị gọi tập trung lại.
Mà Lý Hào Kiệt thì ngồi vị trí ở trung tâm, ngồi bên cạnh anh ta là Đặng Tùng.
Cuộc họp lần này chủ yếu bàn về chuyện dưới trướng của tập đoàn Hào Thiên có nhiều công ty liên quan đến thiết kế nội thất, vì vậy công ty quyết định tổ chức một cuộc thi đấu thiết kế nội thất.
Tổng cộng có ba vòng, đấu loại, bán kết, và chung kết.
Chung kết sẽ tiến hành vào hai tháng sau.
Đồng thời thông báo mọi người, nếu đăng ký cần phải đưa ra tác phẩm phù hợp, tác phẩm đưa ra được xem như là tác phẩm vòng loại.
Thời gian cụ thể và quy tắc sẽ công bố vào tuần sau.
Nhưng mọi người có hứng thú có thể giữ chỗ trước.
Bên cạnh đó còn nói một câu, "Tiền thưởng hậu hĩnh."
Thông báo xong, tan họp.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là không tham gia.
Họp xong cũng đến giờ tan làm, sợ đụng phải Lý Hào Kiệt, tôi lấy đồ đạc đi ra ngoài.
Vừa đến cửa thì thấy Tống Duyên Minh tiến đến.
Một thời gian không gặp, cô ta mặc quần áo rộng rãi, bụng dường như có chút dấu hiệu mang thai.
"Tống Duyên Khanh!"
Chị ta vừa nhìn thấy đã tiến đến chủ động nói chuyện với tôi.
Tôi không có ý địng dừng lại, chỉ nói, "Chị tìm giám đốc Lý hả? Anh ấy sắp xuống rồi đó."
"Ai nói tôi tìm Hào Kiệt, tôi đến tìm cô!" Tống Duyên Minh cố gắng ưỡn to bụng đứng ở đó, vẻ mặt đắc ý, "Trong bụng tôi chính là đứa con tương lai của Lý Thị."
Lo lắng Tống Duyên Minh tính kế với tôi, tôi trực tiếp lấy điện thoại ra, quay phim cô ta, sau đó nói vào microphone, "Hiện tại là Tống Duyên Minh tự đến tìm tôi, còn đứng tại chỗ không đi, nếu chị ta tự mình té ngã, không có bất kỳ gì quan hệ với tôi."
"Mày!"
"Tống Duyên Minh, chị là hạng ŧıểυ nhân bỉ ổi, tôi nhất định phải dùng cách thức đặc biệt đề phòng chi."
Tôi bình tĩnh nói.
Đồng thời, một chút cũng không có ý định tắt máy quay.
Tống Duyên Minh cũng không giận dữ, đưa tay sờ bụng mình rồi vui vẻ nói, "Tùy ý, ngược lại rất nhanh thôi tao sẽ là bà Lý."
"Vậy sao?" Tôi nhìn bụng của cô ta, nói, "Tôi lại nghe nói, ông Lý đã tìm một đối tượng kết hôn mới cho tổng giám đốc Lý, không chỉ là chị, đến cả nhà họ Tống đều bị loại rồi."
"Hừ, mày nói bậy!"
Tống Duyên Minh nghe tôi nói như vậy, sắc mặt rất khó coi.
Rất rõ ràng, cô ta đã biết chuyện này trước rồi.
"Tôi có nói bậy hay không lòng chị tự rõ. Suy cho cùng, cái này chẳng phải trách chị tự làm sao, chỉ cần an phận, bà Lý tương lai chính là chị rồi. Nhưng chị lại muốn làm nhà thiết kế thương hiệu, còn đi sao chép."
Nói đến sao chép, biểu cảm tôi nhìn chị ta càng khinh bỉ vài phần.
Tôi rất hận chị ta.
Nếu không phải vì chuyện sao chép, bà Lý nhất định sẽ là chị ta rồi.
Như vậy, nhà họ Tống sẽ không xảy ra chuyện.
"Tao chẳng phải vì để củng cố địa vị mình sao! Ai bảo mày làm nhiều chuyện dư thừa!" Tống Duyên Minh nhìn tôi, ánh mắt có chút ác độc.
"Giấy không gói được lửa! Chị hại bản thân thì thôi đi, bây giờ nhà họ Tống như vầy, nếu chị thành thật, nhà họ Lý nhất định sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Tống!"
Tôi càng nói càng tức giận!
Nhưng, Tống Duyên Minh lại hoàn toàn không cảm thấy bản thân làm sai!
Vẻ mặt chị ta kiểu không sao cả, "Nhà họ Tống như thế nào có quan hệ gì với tao, vị trí bà Lý này thật ra chẳng liên quan gì đến nhà họ Tống, là tao dựa vào khả năng của mình mà có!"
"Chị có biết xấu hổ không vậy!"
"Là mày không biết xấu hổ! Ngược lại tao qua trót lọt rồi, còn mày bị loại chắc rồi. Chắc mày đố kỵ với tao lắm!”
Lúc Tống Duyên Minh nói, trên mặt vô cùng đắc ý.
Tôi thực sự tức chết, "Chị quá ích kỷ rồi."
"Tao ích kỷ? Mày đừng ra vẻ thánh mẫu, mày luôn ở bên cạnh Hào Kiệt chẳng phải vì muốn hưởng thụ cuộc sống làm vợ người giàu có sao!"
Tống Duyên Minh chỉ vào tôi lớn tiếng nói.
Tôi vô cùng phẫn nộ, nếu không phải chị ta có thai, tôi nhất định đã ra tay từ sớm rồi.
Nhưng chị ta mang thai, tôi không thể ra tay.
Lúc tôi đang cố gắng khống chế bản thân, hai mắt Tống Duyên Minh chợt sáng lên, không kịp đề phòng lảo đảo ngã ra sau!