Thay Chị Gả Vào Hào Môn, Tôi Lại Được Yêu Chiều Hết Mực

Chương 45

Trước Sau

break

Nhưng tiếc thay, mẹ lại không thể cùng cô đi hết con đường trưởng thành.

Khi người khác kể về tình thương của mẹ, phần ký ức ấy trong cô là một khoảng trống.

Và giờ phút này, sự yêu thương và bảo vệ của Tú Phân khiến Huệ Huệ vừa lạ lẫm vừa ấm áp.

Thật ra lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, chỉ vì quá tức giận khi thấy mẹ bị bắt nạt mà thôi.

Chứ mấy người như Tô Chí Vũ với Lisa chưa đủ để làm cô sợ đến thế.

Lúc này cô không tiện nói thật với Tú Phân. Nhưng nhìn vẻ mặt buồn rầu của mẹ, Huệ Huệ không kiềm được dịu giọng an ủi: “Không phải chỉ có con bảo vệ mẹ đâu, mẹ cũng bảo vệ con mà. Chính vì mẹ đã tiếp thêm dũng khí cho con, con mới dám phản bác họ như vậy.”

Tú Phân ngẩn người, nhìn con gái đầy nghi hoặc.

Trong mắt bà, từ lúc bước chân vào biệt thự, bà chỉ như một kẻ vô dụng.

Không biết phép lịch sự, chẳng biết dùng dao nĩa, vô dụng đến mức khiến người ta chế giễu, khiến con gái phải xấu hổ vì mẹ.

Bà chẳng làm được gì cả, cuối cùng phải trông cậy vào con bảo vệ, mới có thể gắng gượng ăn xong bữa cơm đó. Sao có thể nói là bà đã khích lệ con được?

“Lúc con vừa mở lời nói chuyện với anh Chí Vũ, vì sợ quá nên đã nắm chặt lấy vạt áo của mẹ. Mẹ cũng nắm tay con lại, an ủi con, khích lệ con đó.” Thẩm Huệ Huệ khẽ nhắc.

Tú Phân khựng lại, nhờ lời con nhắc mới lờ mờ nhớ ra hình như đúng là có chuyện đó.

Lúc Lisa cứ nhắm vào bà, chỉ trỏ cách bà ngồi ăn sao cho đúng, bà cảm nhận được bàn tay nhỏ của con gái nắm chặt lấy vạt áo mình. Khi đó bà liền buông dao nĩa, nắm lấy tay con để trấn an.

Trong mắt bà, đó chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, là điều tối thiểu mà một người mẹ nên làm.

Thẩm Huệ Huệ nhìn vẻ mặt của Tú Phân, liền biết bà đang nghĩ gì, vội vàng nghiêm túc nói:

“Con cứ tưởng mẹ sẽ mắng con, không cho con cãi lại anh Chí Vũ, ai ngờ mẹ lại nắm tay con, đứng về phía con. Chính vì có mẹ ở bên cạnh ủng hộ, nên con mới dám nói nhiều như vậy…”

Vừa nói, Thẩm Huệ Huệ vừa làm ra vẻ mặt có chút bất an nhưng đầy mong đợi, mắt mở to nhìn Tú Phân:

“Mẹ ơi, lúc nãy con nói vậy có quá đáng không? Có làm mẹ mất mặt không?”

“Đương nhiên là không rồi!” Tú Phân đáp ngay. “Con biết được nhiều chuyện như vậy, con nhỏ Lisa đó còn chẳng nói lại con, tức đến nỗi suýt nữa làm rớt cả lọ sơn móng tay trong tay kìa.”

“Ôi chao, còn có chuyện như vậy sao?”

Thẩm Huệ Huệ tò mò hỏi: “Thật không ạ? Con không thấy gì cả.”

“Chỗ con ngồi thì không thấy được, nhưng mẹ thì thấy rất rõ. Nó giấu tay ra sau lưng, không dám để lộ móng tay, cứ định móc ra mà không móc được…”

Thẩm Huệ Huệ tròn mắt kinh ngạc: “Mẹ quan sát kỹ thật đấy!”

Thấy con gái tò mò như vậy, Tú Phân lại kể thêm:

“Còn Chí Vũ nữa, cứ trừng mắt nhìn nó suốt, Lisa cũng chẳng phản ứng gì, sau đó Chí Vũ phải ho một tiếng để nhắc nó, Lisa giật mình, cũng ho theo. Hai người một đứng bên trái, một đứng bên phải, đều gần chỗ Chu tiên sinh cả. Mẹ thấy chú ấy vội kéo đĩa đồ ăn về phía mình…”

Nghe vậy, Thẩm Huệ Huệ lập tức tưởng tượng ra khung cảnh đó trong đầu.

… Ôi, tội nghiệp Chu tiên sinh một giây.

Lúc đó cô chỉ nghĩ sao cho mình và mẹ sớm được ăn cơm, hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn gì cả.

Không ngờ mẹ lại quan sát tỉ mỉ đến vậy, phản ứng của từng người đều không thoát khỏi mắt bà.

Thẩm Huệ Huệ lập tức khen ngợi:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc