Thay Chị Gả Vào Hào Môn, Tôi Lại Được Yêu Chiều Hết Mực

Chương 41

Trước Sau

break

"Lần đầu ăn bò bít tết, có thể sẽ không quen với mùi máu tanh bên trong, nên thông thường, thịt chín hơn một chút sẽ an toàn hơn, cũng giúp cảm nhận được vị ngon của thịt bò một cách tốt hơn."

Tô Chí Vũ liếc qua phần thịt bò trước mặt Tú Phân, ước chừng cũng giống như của Thẩm Huệ Huệ, sợ cô lật lên tiếp rồi làm to chuyện:

"Lisa sẽ điều chỉnh theo tình huống của thực khách, ví dụ như nước sốt này, cô ấy đã cải biên theo khẩu vị người Hoa, kết hợp với bò bít tết chín kỹ, sẽ hợp khẩu vị của hai người hơn."

Thẩm Huệ Huệ vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nghe được điều cô muốn biết, liền nở một nụ cười như có chút bất ngờ, nói với Tô Chí Vũ:

"Nhập gia tùy tục à? Anh Chí Vũ thật có lòng quá."

Nghe vậy, lòng Tô Chí Vũ khẽ run lên một cái, cuối cùng cũng nhận ra dụng ý của Thẩm Huệ Huệ.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nói:

"Em có đọc sách viết rằng, văn hóa ẩm thực nước mình sâu sắc vô cùng, từ xưa đến nay luôn lấy ăn làm trọng. Trong ăn mặc ở đi lại, ăn luôn được xếp lên hàng đầu."

"Như những dụng cụ như dao nĩa này, tổ tiên của chúng ta đã phát minh ra từ hàng ngàn năm trước rồi, chỉ là về sau thấy dao khi ăn không được tao nhã nên mới chuyển sang dùng đũa trong sinh hoạt hàng ngày."

"Em và mẹ đều là người Hoa chính gốc, từ nhỏ đến lớn được dạy theo lễ nghi của người Hoa. Những món như bò bít tết kiểu Tây dù từng nghe qua, nhưng hôm nay là lần đầu được ăn, nên dùng đũa vẫn thấy tiện và thoải mái hơn."

Thẩm Huệ Huệ tiếp tục:

"Anh Chí Vũ vừa nãy có nói khi nhìn thấy mẹ con em, giống như gặp lại người thân, thấy rất thoải mái, có thật không ạ?"

Câu hỏi kiểu này, Tô Chí Vũ đương nhiên không thể phủ nhận, đành gật đầu: "Tất nhiên là thật rồi."

Thẩm Huệ Huệ không biết là vô tình hay cố ý, liếc mắt nhìn chiếc ghế chủ vị vẫn đang trống, rồi nở nụ cười ngoan ngoãn với Tô Chí Vũ: "Cảm ơn anh Chí Vũ đã rộng lượng."

Nói xong, cô không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục xử lý phần bò bít tết trước mặt.

Mãi vài giây sau, đến khi Thẩm Huệ Huệ chuẩn bị ăn cơm rồi, Tô Chí Vũ mới sực nhận ra câu nói sau cùng của cô không phải là tổng kết cho bài diễn thuyết dài dòng lúc trước, mà là lời đáp lại câu hỏi ban đầu của anh: tại sao lại dùng đũa khi ăn món Tây trong bữa cơm gia đình.

Hiểu ra rồi, Tô Chí Vũ có cảm giác như mình dồn lực tung một cú đấm trời giáng, kết quả lại đánh trúng đống bông mềm.

Sao lại để Thẩm Huệ Huệ dắt mũi như thế chứ?

Rõ ràng anh định nhân cơ hội này làm lớn chuyện, vậy mà lại bị cô nhẹ nhàng chuyển hướng, hóa giải tất cả một cách tài tình.

Đến giờ phút này, Tô Chí Vũ mới hiểu tại sao vừa gặp đã bị dì Trương báo cáo, mà không phải là Tú Phân, mà là Thẩm Huệ Huệ, người trẻ tuổi hơn và trông không mấy nổi bật.

Anh lúc đầu cũng bị vẻ ngoài yếu ớt đáng thương của Thẩm Huệ Huệ lừa gạt, cứ tưởng là một cô bé dễ bắt nạt.

Không ngờ, người mà nhìn qua thì dữ dằn như Tú Phân lại chỉ là con hổ giấy, còn Thẩm Huệ Huệ tuy gầy yếu nhưng một khi mở miệng, mỗi lần đều đánh trúng trọng điểm.

Nghĩ lại thì, thật ra từ lúc còn chưa bước vào nhà, đã có dấu hiệu rồi, chỉ là lúc ấy anh không để ý, đến bây giờ bị chơi một trận ra trò mới thấy rõ chân tướng.

Nghĩ đến đây, Tô Chí Vũ không kìm được nghiến răng nói:

" Em gái Huệ Huệ từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, nhưng nghe muội nói chuyện, lại rất hiểu biết..."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc