Chỉ tiếc là quê nghèo, thân thể Huệ Huệ lại yếu, mà lão Thẩm Dũng thì nghe người ta xúi bậy, bảo con gái không cần học hành gì, nên chẳng buồn đăng ký cho con vào cấp ba.
Giờ đây khi đã đưa Huệ Huệ trở về, lại thấy nhà cửa giàu có như thế, ngay cả hoa đắt tiền hay phù điêu giá cao cũng sẵn lòng mua, chắc hẳn có thể chu cấp cho Huệ Huệ đi học tiếp
Nghĩ vậy, Tú Phân lập tức lấy hết dũng khí, quay sang nói với người phụ nữ: “Đây là con gái út của tôi, Huệ Huệ”
Người phụ nữ liếc nhìn Thẩm Huệ Huệ, cô bé trông chẳng khác gì một kẻ tị nạn, rồi gật đầu một cái đầy qua loa, coi như đã nghe
Tú Phân có phần lấy lòng, cười nói: “Huệ Huệ hồi nhỏ từng bị bệnh một trận nặng nên mãi không mập lên được, nhưng con bé còn trẻ, chỉ cần chăm sóc tốt thì chắc chắn sẽ thành một cô gái xinh đẹp. Tính tình nó hiền lành, ở quê ai cũng quý, thầy cô còn khen là có năng khiếu học hành nữa đấy”
Nói xong, Tú Phân quay sang Huệ Huệ: “Huệ Huệ, mau chào bà ngoại đi con”
Thẩm Huệ Huệ ngẩn người
Bà ngoại??
Cô nhớ lúc nghe mấy người dân trong làng tán gẫu, có nhắc đến việc Tú Phân từng bị bố mẹ bán cho Thẩm Dũng, sau khi nhận tiền cưới xong thì nhà ngoại chẳng còn thấy tăm hơi
Cũng chính vì Tú Phân không có người thân chống lưng nên Thẩm Dũng mới dám ra tay đánh đập liên tục như vậy
Thẩm Dũng thấy sau lưng Tú Phân không có ai chống lưng, mới dám ba ngày đánh một trận, năm ngày đánh một lần.
Trước đó lúc Tú Phân cãi nhau với Thẩm Dũng, ông ta cũng từng nhắc đến, lúc trước tiền sính lễ của Tú Phân chỉ có ba trăm đồng.
Dù biệt thự ở thập niên 90 chưa tăng giá khủng như sau này, nhưng người có thể mua nổi biệt thự thì tuyệt đối không thể làm chuyện bán con gái ba trăm đồng như vậy.
Vậy thì khả năng duy nhất là...
Tú Phân không phải con gái của người đã bán bà đi, mà là con gái ruột thất lạc của gia đình giàu có này?!
Nếu là vậy thì rất nhiều điểm kỳ quặc trước đây đều có thể lý giải được.
Chẳng phải như lời đồn của dân làng, rằng bà được một người đàn ông giàu có để mắt đến rồi gả vào hào môn.
Mà có lẽ là sau khi Tú Phân bị thương rời khỏi làng, đúng lúc được người nhà tìm thấy.
Những ngày bà mất tích, có lẽ chính là lúc tiến hành xác minh thân phận.
Cho đến khi xác nhận Tú Phân đúng là con ruột của gia đình giàu có, Chu tiên sinhmới cùng bà quay về, giải quyết chuyện ly hôn.
Tuy nhiên… cho dù là vậy, vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
Thái độ của Chu tiên sinh đối với Tú Phân không giống như cấp dưới với cấp trên mà giống một người đứng ngoài quan sát.
Lúc Tú Phân ly hôn, Chu tiên sinh vẫn luôn ngồi trong xe, nếu không phải vì Tú Phân suýt bị Thẩm Dũng đánh tại chỗ, có lẽ ông ta cũng chẳng định can thiệp.
Còn nữa, Tú Phân rất muốn đưa cả Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ đi, nhưng Thẩm Dũng lại bám chặt lấy hai nghìn tệ tiền sính lễ không chịu buông.
Nếu cha mẹ ruột của Tú Phân nghèo thì thôi, nhưng một khi đã giàu đến mức đó, sao lại không đưa nổi hai nghìn tệ cho Tú Phân?
Bây giờ Tú Phân đã trở về, vậy mà người phụ nữ kia lại đứng trước mặt bà mà khoe khoang sự giàu có các kiểu, từ trong mắt bà ta, Thẩm Huệ Huệ không hề nhìn thấy một chút thân tình nào, liệu bà ta có thật sự coi Tú Phân là con gái không?
Khi Thẩm Huệ Huệ còn đang nghi ngờ thì đúng lúc đó, người phụ nữ kia sau khi nghe Tú Phân nói xong liền phá lên cười: “Bà ngoại? Cô đang nói gì thế? Không thể thấy ai cũng nhận làm người thân được đâu đấy!”