Đem một sự thật tàn nhẫn như vậy bày ra trước mắt bà, để bà phải đối mặt với người đang sống thay mình, thì rốt cuộc là có ý đồ gì?
Thế nhưng lúc này thấy vẻ mặt thất vọng của mẹ, Thẩm Huệ Huệ đành tạm gác lại những bất mãn trong lòng đối với nhà họ Bạch. Cô vội nắm tay mẹ, dịu dàng an ủi:
"Không đâu mẹ à. Nếu họ không muốn nhận lại mẹ thì cần gì phải làm giám định ADN, càng không cần đón mẹ rời khỏi làng Phúc Thủy làm gì."
Thẩm Huệ Huệ tuy chưa từng đọc hết nguyên tác, nhưng cô chắc chắn một điều là nữ phụ Thẩm Thiên Ân khi xuất hiện đã là tiểu thư nhà giàu.
Điều đó chứng minh sau cùng không chỉ Tú Phân được nhà họ Bạch thừa nhận mà cả Thẩm Thiên Ân cũng có cuộc sống sung túc.
Nghĩ đến lúc Tô Chí Vũ nhắc đến chuyện Bạch Cầm ra ngoài chữa bệnh, biểu cảm của anh khi đó rõ ràng là chột dạ.
Thẩm Huệ Huệ nhẹ giọng nói: "Biết đâu trong chuyện này còn có hiểu lầm gì đó."
Khi tiếng của Thẩm Huệ Huệ vừa dứt, liền thấy Tô Chí Vũ và Chu tiên sinh cùng nhau bước tới từ đằng xa.
Cô nắm tay dì Tú Phân, không nói thêm gì nữa.
Tô Chí Vũ đang cùng Chu tiên sinh bàn chuyện rửa xe.
Phúc Thủy thôn rất nghèo, đến cả con đường để xe chạy vào cũng mới được đào vài năm gần đây, căn bản không có tiền trải nhựa.
Khi Chu tiên sinh đón dì Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ra khỏi làng, đúng lúc Phúc Thủy thôn có mưa to, xe chạy qua đường đất khiến bùn bắn đầy, dính đầy dấu bùn, nhìn bẩn thỉu không chịu nổi.
Đây cũng là lý do dì Trương thấy dì Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đi xe đến, liền không xem trọng hai người họ, càng không để Chu tiên sinh vào mắt.
Chu tiên sinh không để tâm chuyện đó, nhưng Tô Chí Vũ tất nhiên không thể làm ngơ. Sau khi xe dừng lại, cậu lập tức tìm dụng cụ rửa xe trong gara, nếu không vì chưa ăn tối, e là đã lăn xả ra rửa xe giúp Chu tiên sinh rồi.
Lúc này thấy dì Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đứng yên chờ, Tô Chí Vũ liền nhanh chân bước lên phía trước, nói: “Dì Tú Phân, em gái Huệ Huệ, để hai người đợi lâu rồi. Mọi người chắc đói lắm rồi, mau vào trong đi.”
Nói xong, Tô Chí Vũ đích thân kéo cửa lớn phòng khách chính, làm động tác mời.
Tòa tiểu lâu màu trắng, nhìn bên ngoài đã rất cao cấp tao nhã, khi mở cửa ra, nội thất bên trong càng khiến người ta kinh ngạc.
Biệt thự do diện tích rộng nên bố trí rất xa hoa, chia các khu theo từng tòa nhà riêng biệt.
Tòa nhà phòng khách chính đúng như tên gọi, là nơi chuyên dùng để tiếp khách.
Tòa nhà này nằm ở trung tâm biệt thự, tầng thấp, kết cấu bên trong đơn giản nhưng nơi nơi đều thể hiện vẻ sang trọng.
Bước qua cửa lớn, đầu tiên đập vào mắt là đại sảnh vàng rực, dưới chiếc đèn pha lê khổng lồ, sô-pha, bàn trà, tivi,… đều đầy đủ.
Đi lên theo cầu thang, tầng hai là nhà bếp và phòng ăn, tầng ba là sân thượng lộ thiên.
Lúc này, tivi trong phòng khách đã bật, đang phát tin tức.
Trên bàn trà trước sô-pha cũng đã chuẩn bị sẵn hồng trà pha sẵn, có thể uống bất cứ lúc nào.
Lên tới tầng hai, đã có người chờ sẵn họ đến, chỉ đợi bốn người ngồi vào bàn là có thể bắt đầu bữa tối.
“Đây là Lisa đầu bếp của nhà chúng tôi, từng học ở nước ngoài. Món Tây cô ấy nấu tuyệt hảo, đặc biệt là nước sốt bí truyền cho món bò bít tết, ai ăn qua cũng phải khen ngợi không ngớt.” – Tô Chí Vũ nói.
Từ giọng điệu có thể thấy rõ, quan hệ giữa Tô Chí Vũ và Lisa rõ ràng tốt hơn nhiều so với dì Trương.