Tô Chí Vũ vừa nghe thấy bà lấy mẹ và chị gái ra ép mình, càng thêm mất kiên nhẫn.
“Vậy thì đợi đến khi họ về rồi hẵng nói.” Tô Chí Vũ cắt ngang lời bà, “Chỗ này không cần dì nữa, về nghỉ đi.”
Nói xong, anh ta không thèm để ý đến dì Trương nữa, quay sang nhìn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ:
“Dì Tú Phân, em Huệ Huệ, bên trong đã chuẩn bị đủ món ngon thức uống, phòng ốc cũng đã được dọn dẹp xong xuôi, lần này do chính tôi tiếp đãi, chỉ đợi hai người vào thôi.”
Rồi anh ta lại nhìn sang Chu tiên sinh:
“Chu tiên sinh, tôi biết ngài bận rộn, không dám làm phiền lâu, nhưng giờ đã xế chiều, nếu trời tối rồi mới đi xe thì cũng không an toàn, hay là ngài vào nghỉ ngơi một chút, có gì để mai rồi tính tiếp?”
Chu tiên sinh không lập tức trả lời mà nhìn sang Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.
Tú Phân nhìn thấy không khí rõ ràng đã xảy ra xung đột giữa dì Trương và Tô Chí Vũ.
Dù không hiểu sao hai người đang yên lành lại thành ra như vậy.
Nhưng dì Trương từng cư xử bất kính với họ, giờ bị Tô Chí Vũ cho nghỉ việc, đích thân tiếp đón mẹ con bà, thì cũng xem như đã đủ thể diện.
Tú Phân lập tức nhìn sang Thẩm Huệ Huệ.
Dù sao bà quay lại đây, phần lớn là vì con gái.
Thẩm Thiên Ân đã quyết định ở lại làng Phúc Thủy, giờ chỉ còn Thẩm Huệ Huệ đi cùng, bà rất xem trọng ý kiến của con bé.
Sau khi nói câu “gài bẫy” vừa rồi, Thẩm Huệ Huệ đã lập tức chui về sau lưng Tú Phân, giấu mình đi như thể chưa từng tồn tại, thầm giấu công trạng không khoe mẽ.
Giờ đây Tô Chí Vũ và dì Trương đã cãi nhau to, dì Trương cũng chịu hình phạt thích đáng, Thẩm Huệ Huệ đương nhiên không có lý do gì để phản đối việc vào biệt thự. Dù gì cô bé cũng đang mong được hưởng thụ cuộc sống hiện đại đầy tiện nghi.
Thấy Thẩm Huệ Huệ không ý kiến gì, Tú Phân cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Tô Chí Vũ đích thân mời khách vào, hơn nữa Chu tiên sinh còn lái ô tô, đương nhiên họ không thể đi cổng nhỏ nữa.
Cuối cùng, Tô Chí Vũ, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ cùng ngồi xe của Chu tiên sinh, đi vào biệt thự bằng cổng chính.
Chỉ còn lại một mình dì Trương đứng bên cổng nhỏ.
Bà từng khinh thường Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, định dẫn họ đi lối của người làm để hạ thấp họ.
Không ngờ không những không thành công, còn khiến quan hệ với Tô Chí Vũ rạn nứt, thậm chí còn bị cho nghỉ việc.
Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không hề hấn gì, trái lại chính bà một trợ thủ đắc lực bên cạnh Bạch phu nhân lại xảy ra xung đột với con trai của bà ấy.
Bạch Phu nhân không có mặt, Tô Chí Vũ không vừa mắt bà, dì Trương không có chỗ kêu oan, dù có tức đến phát bệnh tim cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe con chở Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ vinh quang tiến vào biệt thự.
Còn ở phía bên kia, bên trong chiếc xe hơi của Chu tiên sinh.
Đi dọc theo con đường rợp bóng cây, đâu đâu cũng là màu xanh của thảm thực vật, Tú Phân lúc đầu vẫn chưa có khái niệm rõ ràng về sự xa hoa của biệt thự.
Mãi đến khi ngồi trong xe, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài qua cửa kính, bà mới thực sự nhận thức được căn biệt thự này lộng lẫy và sang trọng đến mức nào.
Không chỉ rộng lớn, mà thiết kế cũng hết sức thanh nhã, lối xe chạy vừa bằng phẳng vừa rộng rãi, hai bên là cây cối xanh mướt, điểm xuyết vài bông hoa rực rỡ xinh tươi.
Từ đây có thể nhìn thấy cổng vào con đường cây xanh, ánh nắng chiều xiên nhẹ xuống, biển chỉ đường màu vàng nhạt, đèn đường màu đồng cổ và ghế dài nghỉ chân đều hiện ra trong tầm mắt.