Thế nhưng, Thẩm Huệ Huệ lại là người không dễ khiến người ta yên tâm.
Cho dù mọi người có quên chuyện kia cũng không sao, chỉ cần cô ấy nhắc lại là đủ.
Không những làm ra vẻ đáng thương để gây cảm tình, Thẩm Huệ Huệ còn lôi ra hết mấy lời khoác lác trước đó của dì Trương trước mặt mọi người.
Khi Tô Chí Vũ sa sầm mặt mày và gọi đích danh bà ta, dì Trương chỉ biết thầm rủa Thẩm Huệ Huệ trong lòng. Tuy nhiên, khi đã bị gọi tên rõ ràng như vậy, bà ta cũng không thể giả vờ không nghe thấy.
Bất đắc dĩ, dì Trương đành phải cau có khuôn mặt bước ra khỏi góc khuất, ngượng ngùng nói: “Tôi... xin lỗi, xin lỗi mà, vừa rồi tôi chỉ đùa với trẻ con một chút thôi, chỉ là nói giỡn cho vui ấy mà. Mấy bông hoa đó là tôi mua ở chợ hoa chim, còn mấy viên gạch lát nền kia, cũng chỉ là loại gạch bình thường thôi, chẳng đắt đỏ gì đâu, tất cả đều là tôi nói đùa thôi…”
Nói đến đây, biết Thẩm Huệ Huệ không phải người dễ đối phó, dì Trương liền quay sang nhìn Tú Phân, nói thẳng: “Trẻ con tin thì cũng đành, nhưng Tú Phân à, cô là người lớn rồi, sao lại có thể tin mấy câu nói đùa như vậy chứ?”
Tú Phân không ngờ được mặt dì Trương lại dày đến mức này. Chỉ mới vài phút trước, vậy mà bây giờ, trước mặt bao nhiêu người, bà ta có thể trắng nói thành đen, đen nói thành trắng.
Bình thường Tú Phân là người hiền lành, ít khi nổi nóng, nhưng một khi liên quan đến trẻ con thì lại hoàn toàn khác.
Chỉ cần nhớ đến những lời vừa rồi của dì Trương đã dọa cho Thẩm Huệ Huệ sợ tái mặt, cơn giận trong lòng Tú Phân lập tức bốc lên: “Gọi là đùa với trẻ con? Là nói giỡn? Người thành phố các người, chẳng lẽ cứ thấy trẻ con là mở miệng nói nó không có phúc, ngậm miệng lại là gọi nó là sao chổi? Những lời như vậy cũng có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn sao?”
“Nếu muốn chế giễu, muốn đùa giỡn, thì cứ nhắm vào tôi mà nói, tôi là người lớn, đời này cũng chỉ vậy thôi, ngươi muốn nói gì cũng được, tôi đều chịu được. Nhưng Huệ Huệ vẫn là một đứa trẻ, nói những lời như vậy với con bé, một câu đùa là có thể cho qua được sao?!”
“Chẳng lẽ bình thường làm việc ở biệt thự, hễ thấy thiếu gia, tiểu thư nhà họ Tô là cũng chào hỏi kiểu như vậy à?!”
Tô Chí Vũ không ngờ Tú Phân, người mới vừa nãy còn hòa nhã vui vẻ, đột nhiên lại trở nên hung hăng như vậy.
Dì Trương và Tú Phân lời qua tiếng lại, nhìn qua cứ như đang cãi nhau.
Khu biệt thự do khoảng cách giữa các nhà khá xa, nên bình thường rất khó đụng mặt hàng xóm.
Nhưng cãi nhau ngay cổng lớn như thế này thì quả thật không đẹp mặt chút nào.
Đặc biệt là Chu tiên sinh đứng cạnh đã hơi cau mày, rõ ràng không hài lòng với tình hình hiện tại.
Tô Chí Vũ nhìn Tú Phân không chịu nhượng bộ nửa bước, trong lòng thầm nghĩ: Dì Trương dù sao cũng lớn tuổi rồi, mắt nhìn người đúng là không ra gì.
Cặp mẹ con này, nhìn phát là biết Tú Phân mới là người cứng tay.
Thẩm Huệ Huệ thì chỉ là đứa trẻ, gầy nhom nhỏ thó, trốn sau lưng mẹ chẳng dám hé miệng, trái lại Tú Phân, nhìn bề ngoài đầy vẻ quê mùa vụng về, nhưng chỉ cần đụng đến con là lập tức nổi đoá.
Biết vậy khi nãy khỏi cần nhắm vào Thẩm Huệ Huệ, mời thẳng Tú Phân vào, thì giờ đã chẳng lắm chuyện thế này…
Hôm qua anh ta còn cam đoan chắc nịch với mẹ, hôm nay sẽ làm cho thật đẹp đẽ gọn gàng, để mẹ an tâm ra ngoài chơi vài hôm, về đến nhà sẽ thấy mọi chuyện đều ổn thỏa.