Đứng trước cửa căn biệt thự, lúc này Tú Phân rõ ràng vô cùng căng thẳng, trên trán và má đều lấm tấm mồ hôi.
Bà lau tay vào quần áo, chùi bớt mồ hôi trong lòng bàn tay, sau khi chắc chắn tay đã khô sạch, mới tiến lên phía trước, nhẹ nhàng giơ tay gõ cửa.
Bên trong im phăng phắc, dường như không có ai nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thẩm Huệ Huệ nhìn quanh, định tìm xem có chuông cửa không.
Nhà cô kiếp trước chuông cửa luôn được đặt ở chỗ dễ thấy nhất, sợ khách không nhận ra.
Còn cánh cửa trước mặt không hề treo gì, cô cũng chưa từng thấy kiểu chuông cửa nào của thập niên chín mươi, nhất thời không thể xác định được.
Tú Phân bên cạnh vì quá căng thẳng nên càng lúc gõ càng mạnh, tiếng “cốc cốc cốc” vang lên liên hồi.
Đúng lúc ấy, từ bên trong truyền ra một giọng nói mơ hồ: “Ai đấy, không biết bấm chuông à, tới rồi đây!”
Lời vừa dứt, một cánh cửa nhỏ bên trong bật mở, lộ ra gương mặt của một người phụ nữ lạ.
Bà ấy hơi mập, tóc ngắn, trông khoảng sáu mươi tuổi, khi nhìn thấy Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ thì hơi sững lại: “Cô là…”
Tú Phân vốn đã rất hồi hộp, vừa thấy người phụ nữ liền càng thêm lúng túng, nói năng lắp bắp: “Tôi… tôi là Tú Phân…”
“Tú Phân?” Người phụ nữ khẽ nhướng mày, liếc mắt đánh giá Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ từ đầu đến chân, rồi như đã hiểu ra điều gì, bà nói, “À, là cô à, vào đi…”
Nói xong, bà kéo cánh cửa nhỏ ra, nhường lối cho Tú Phân bước vào.
Tú Phân không ngờ đối phương lại dễ dàng tiếp nhận mình như vậy, mừng rỡ quay đầu nhìn về phía Chu tiên sinh vẫn còn ngồi trong xe.
Chu tiên sinh vẫn giữ nguyên vị trí như khi còn ở thôn Phúc Thủy, dường như ông chỉ có nhiệm vụ đưa người tới nơi, trừ khi có chuyện khẩn cấp, còn lại sẽ không can dự vào.
Cánh cửa nhỏ khá hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Tú Phân đi vào trước, rồi quay lại chìa tay về phía Thẩm Huệ Huệ: “Huệ Huệ, lại đây.”
Thẩm Huệ Huệ hơi tò mò nhìn cánh cửa một lúc, nhưng thấy Tú Phân đã vào rồi thì cũng không tiện hỏi thêm, liền bước theo sau và cùng bước qua ngưỡng cửa.
Sau khi hai người vào trong, người phụ nữ lập tức đóng cửa lại, rồi dẫn họ đi sâu vào bên trong.
Khu biệt thự này ở vị trí không mấy đắc địa trong thủ phủ, phải đến hơn mười năm sau mới nhờ chính sách quy hoạch mà giá trị tăng cao. Hiện tại, nơi này chủ yếu được quảng bá với các tiêu chí nghỉ dưỡng và đầu tư.
Mỗi căn biệt thự ở đây đều có diện tích cực kỳ rộng rãi, từ cổng lớn bước vào là đường xe chạy, hai bên là khoảng sân xanh mướt với thảm cây cảnh được chăm chút kỹ lưỡng.
Chu tiên sinh và chiếc xe không đi vào trong, lúc này người phụ nữ dẫn họ men theo con đường nhỏ rợp bóng cây trong khu vực xanh mát ấy.
Hai bên lối đi là hàng cây tỏa bóng um tùm, ánh nắng chiều xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống, tạo thành những mảng sáng tối lấp lánh trên mặt đất, mát mẻ mà không lạnh lẽo, mang một nét thi vị riêng.
Người phụ nữ vừa đi vừa giới thiệu cho Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ về khung cảnh xung quanh.
Bên ngoài biệt thự được thiết kế mô phỏng theo kiến trúc cổ điển, bên trong lại kết hợp phong cách Đông – Tây, có đường xe riêng, khu cây xanh, bãi đỗ xe… đầy đủ tiện nghi.
Tú Phân trợn tròn mắt, vừa hồi hộp vừa tò mò quan sát khắp nơi.
Những lời người phụ nữ nói, bà đều nghe thấy rõ, nhưng chẳng hiểu được mấy phần.
Người phụ nữ thấy bà tỏ ra lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng mà chỉ dám dán vào mấy khóm hoa bên cạnh, bèn nói: “Bên cạnh cô là loại hoa nhập khẩu đấy, mua về mất mấy trăm đồng chưa kể, lại còn khó chăm, cực kỳ đỏng đảnh.”