“Mạnh Dư Triều, dừng xe ở phía trước là được rồi, tôi tự về.” Cô nắm chặt dây an toàn, cứng nhắc lên tiếng.
“Không vội.” Mạnh Dư Triều liếc nhìn cô trong lúc chờ đèn xanh. “Hôm đó chuyện còn chưa nói hết, sao mắng tôi xong đã bỏ chạy? Hửm, chị à, hôm nay chị cũng đâu có bận gì.”
Tần Hoan có chút sợ anh ta.
Không đơn thuần chỉ vì chuyện năm xưa anh ta đã cố tình trêu chọc cô.
Cô im lặng hồi lâu rồi khẽ nói: “Mạnh Dư Triều, chẳng phải anh đã hứa sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa sao? Hồi đó tôi còn nhỏ, hơn nữa, tôi thật sự không cố ý… Cái chai nước đó không phải tôi đặt ở đó… Tôi…”
Cô nghẹn lời, không thể nói tiếp được nữa.
Năm đó, Mạnh Dư Triều chảy rất nhiều máu, nhiều đến mức nền xi măng xung quanh đều bị nhuốm đỏ, ngay cả bộ đồng phục sáng màu của anh ta cũng bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Người đàn ông cười nhạt.
“Tôi đâu có nói với ai, chị thấy mấy năm qua tôi đã hé răng nửa lời chưa? Tần Hoan, đừng tưởng mẹ tôi và ba chị có quan hệ tốt là xong. Nếu bà ấy biết chị mới là người gây ra chuyện năm đó, chị nghĩ bà ấy sẽ chọn ai? Bà ấy chỉ có một đứa con trai là tôi thôi đấy.”
Tần Hoan lập tức nghẹn lời.
“Anh muốn thế nào?”
Mạnh Dư Triều lắc đầu.
Chiếc xe rẽ vào một khu chung cư lạ.
“Tôi tưởng chúng ta sớm đã thanh toán xong nợ nần rồi.”
Anh ta nhìn cô với ánh mắt chế giễu, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười: “Chị à, năm đó lúc chị khóc lóc van xin tôi đừng nói ra chuyện này, đâu có ai nói vậy đâu. Yên tâm đi, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn ôn lại chuyện cũ thôi. Lần trước đến chỗ chị khám bệnh, tôi vẫn chưa đi tái khám nữa, đúng không?”
Đây là địa bàn của Mạnh Dư Triều.
Nói là ôn chuyện cũ, nhưng liệu có thật là như vậy không?
Tần Hoan ngồi trên sofa một lúc.
“Bác sĩ Tần, chị xem, vết thương của tôi gần khỏi hẳn rồi.” Anh ta mặc quần jean, nhanh chóng kéo xuống, chẳng hề e dè đứng trước mặt cô.
Anh ta dám làm, cô cũng dám nhìn. Tần Hoan thậm chí còn không đeo găng tay, dùng tay cầm thứ dày cộp dưới háng anh cẩn thận quan sát: “Không có vấn đề gì nữa, chỉ cần chú ý giữ gìn vệ sinh là được.”
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay, khi vừa bước ra đã bị kéo vào phòng ngủ.
“Chị dễ dàng theo tôi về nhà như vậy? Có phải chị đã quen với chuyện này rồi không? Chồng chị cũng thật rộng lượng, đội thêm một cái sừng chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ.” Anh áp sát cô, một tay luồn vào dưới lớp váy.
“Mạnh Dư Triều!” Cô giữ chặt mép váy.
“Chị à, không phải là chị tự nguyện sao? Lúc nãy đâu phải tôi ép chị vào đây, đúng không? Chị thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao? Chị không phải đang muốn bịt miệng tôi sao?”
Tần Hoan từ từ buông tay.
Người đàn ông nhân cơ hội luồn tay vào mép quần lót của cô, xoa nắn phần thịt ở âm hộ, khẽ thì thầm bên tai cô: “Vẫn mềm mại như ngày nào… Chúng ta đã bao lâu rồi chưa làm chuyện này nhỉ? Hình như là gần mười năm rồi?”
Tần Hoan dựa vào tường, dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Dư Triều đã hoàn toàn lộ ra tư thế ngẩng cao đầu, ánh mắt anh sâu thẳm tràn đầy du͙© vọиɠ. Anh kéo váy cô lên, vén quần lót cô sang một bên.
Anh nâng một chân của cô lên, để cô đứng một chân trên sàn, tay giữ chặt eo cô, mạnh mẽ đâm thứ khổng lồ của mình vào trong cô, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong âm hộ của cô.
“Ưm…” Cả hai người rên lên gần như cùng một lúc.
Tần Hoan cắn môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mạnh Dư Triều khẽ chửi thề, vỗ nhẹ vào mông cô: “Thả lỏng đi, chặt thế này, chồng chị là que diêm à? Tôi còn tưởng mình lại phá trinh chị nữa đấy.”