Mạnh Dư Triều vỗ mông cô mấy cái tuy không đau nhưng Tần Hoan vẫn cảm thấy một nỗi xấu hổ âm ỉ lan khắp cơ thể. Cô trần truồng nằm trên giường, tấm lưng mảnh mai cong lên theo tư thế mà anh muốn. Giây phút này, cô thậm chí còn không dám nghĩ về việc người đàn ông phía sau mình không phải là chồng cô mà là người cô từng ngây thơ tin rằng sẽ cùng mình đi đến cuối đời.
Tần Hoan không có nhiều bạn bè. Trước đây, khi còn đi học, cô gần như chẳng giao tiếp với ai ngoài sách vở. Cô nhút nhát, trầm lặng, chỉ cần ai đó đùa một câu hơi quá cũng đủ khiến mắt cô hoe đỏ. Dần dần, chẳng ai còn muốn lại gần cô nữa. Nếu không phải nhờ thành tích học tập xuất sắc, có lẽ ngay cả giáo viên cũng sẽ quên mất sự tồn tại của cô.
Cha cô, Tần Tri Hành, quá bận rộn với công việc nên đã thuê một bảo mẫu để chăm sóc cho cô. Người phụ nữ đó chỉ lo cơm nước, còn lại, cô phải tự xoay xở một mình. Mãi đến khi Trương Chi kết hôn với cha cô, bà mới nhận ra tính cách khép kín của cô bé. Bà cố gắng thay đổi điều đó, nhưng thời gian không đủ để xóa nhòa những năm tháng cô đơn mà Tần Hoan đã trải qua.
Không biết vì sao, thân thể Tần Hoan bắt đầu run rẩy, không biết vì sợ hãi hay vì điều gì khác. Mạnh Dư Triều cúi xuống, thấy gò má cô đầy nước mắt.
Mạnh Dư Triều lúc này cũng đang trần truồng, anh tách hai chân cô ra, hạ hông chậm rãi cọ xát.
“Khóc gì chứ? Tôi chỉ bảo cô nâng mông lên thôi, cô cũng làm không nổi à?” Giọng anh trầm thấp, pha chút giễu cợt. Nhưng khi thấy cô rơi nước mắt, tâm trạng đè nén khó chịu trong mấy tuần qua lại nhẹ nhõm hơn.
Tần Hoan bị ép phải ngước nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ phủ một tầng sương mỏng. Mạnh Dư Triều lúc này đã trưởng thành, những đường nét trên gương mặt sắc bén và góc cạnh hơn nhiều so với thuở niên thiếu. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô chợt nhận ra, anh thực sự rất giống Trương Chi.
Nếu không, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã chẳng ngây thơ tin rằng cậu bé này là người tốt.
Sau đó, khi chàng trai nói rằng anh ấy thích cô. Cô đã từng tin vào tình cảm ấy, từng nghĩ rằng khi anh nói thích cô, đó là sự thật. Nhưng cuối cùng lại chỉ có cô là nghiêm túc coi trọng mối quan hệ này, chỉ có cô là toàn tâm toàn ý thay đổi bản thân vì anh.
Rồi vào một đêm khuya, cô vô tình nghe được anh gọi điện thoại trên ban công:
“Tôi chỉ muốn xem thử người đàn ông mà mẹ tôi bất chấp tất cả để theo đuổi là hạng người gì. Còn con gái ông ta… nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực chất cũng lẳng lơ trên giường như bao người khác thôi, nhìn mà phát ngán.”
Cô đứng đó, bàn tay lạnh ngắt, trái tim như bị bóp nghẹt. Không dám chất vấn, không dám đối diện với sự thật tàn nhẫn ấy. Chỉ lặng lẽ ôm lấy chiếc gối của mình, trở về căn phòng đơn độc.
Tần Hoan không khỏi phân tâm, những ký ức ấy bỗng cuộn trào, kéo cô vào một dòng suy nghĩ miên man không lối thoát.
“Mạnh Dư Triều, năm đó anh cố ý đúng không?” Không hiểu sao cô lại hỏi điều này.
“Cố ý cái gì?”
Anh thoáng nhíu mày, dường như không hiểu ý cô. Mà có lẽ anh hiểu, chỉ là không muốn trả lời.
Tại sao anh không vạch trần lời nói dối của mình vào lúc khác? Tại sao anh lại chọn đúng thời điểm kỳ thi đại học sắp đến để nói ra sự thật? Anh biết rõ cô đã nỗ lực thế nào, biết cô phải cố gắng hơn người khác gấp bao nhiêu lần mới có thể duy trì thành tích của mình.
Nhưng giờ đây, tất cả đã chẳng còn ý nghĩa nữa.
Tần Hoan mỉm cười, một nụ cười đầy chua chát.
Mạnh Dư Triều không để cô tiếp tục chìm trong dòng suy nghĩ miên man nữa. Anh hơi khom người áp sát lưng cô, hơi thở nóng rực phả lên sau gáy cô. Một tay của anh lướt xuống, chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, tách hai cánh hoa ra, móc vào phần thịt mềm bên trong.
“Chị, chị mềm mại thật đấy.”
“Ừm….”
Cô khẽ run rẩy, cả người mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống nhưng anh đã nhanh tay đỡ lấy cơ thể cô. Đồng thời, anh cũng đẩy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của mình vào nơi sâu nhất của cô mà không cần màn dạo đầu.
Hương thơm thoang thoảng của ánh nắng hòa lẫn với hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông, vây lấy cô. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực đã bị rút cạn từ lúc nào.
Cảm giác xa lạ và áp đảo bao trùm lấy cô, khiến cô vô thức nắm chặt ga giường. Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy thực tại, nhưng vẫn không thể trốn tránh.
Cơn đau xé toạc lý trí, kéo cô trở về thực tại tàn nhẫn.
Cơ thể cô đã hơi ướt nhưng vẫn không đủ làm dịu đi cơn đau khi anh tiến vào.
Lúc này, Mạnh Dư Triều đang mạnh mẽ đâm vào, đầu tròn đẩy ra từng lớp nếp nhăn, Tần Hoan cảm thấy khe hở giữa hai chân mình như đang bị nhét một cái chày to lớn khiến cô đau đớn vô cùng.