“Đường –Thanh –Thanh” thanh âm thật quen thuộc vang lên, vốn dĩ giọng nói luôn lãnh đạm như nước nay lại tràn đầy oán khí.
Nàng xoay người lại “Bốp” một thanh âm thật êm tai vang lên ở hoa viên, nàng cảm thấy má phải của nàng rất đau, da thịt trắng nõn đã hiện lên năm dấu màu đỏ, hằn sâu trong da thịt chính là năm ngón tay, bạt tay này khiến đầu óc nàng hơi say sẩm, tai ong ong, nghe không hiểu những lời của kẻ trước mặt, chỉ nghe được “Thật là một hành động ti tiện”
“Nhược nhi” khi thanh tỉnh lại thì chỉ thấy Kỷ Hoằng Phong lúng cuống nhảy xuống hồ vớt lấy thân thể kiều mỵ của một nữ tử lên, rồi trừng mắt nhìn nàng, ôm lấy cơ thể không xương của nữ tử đi lướt qua mặt nàng.
Tay nàng bịch lấy má phải đau rát của mình, không thể tin được chuyện gì xảy ra, trong giây lát nàng vẫn ngây như phổng đứng tại hoa viên, chỉ biết trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu sau khi cho mình một bạt tai liền ra đi với nữ lưu vừa mới giao thiệp chưa đủ một nén nhang?
Văn Đồ vừa bị sai đi mua đồ nay đã trở lại, người trong phủ đều bị lão gia điều đi giúp Phục Tiên Hưng – một trong tứ lão bằng hữu của người, để xây dựng miếu tự, nên trong phủ chỉ còn mình hắn, phải bôn ba khắp nơi làm đủ mọi chuyện, cuối cùng mới có thể chừa lại nửa cái mạng sống, lếch về tới phủ, nào nghĩ tới….
“Mau mời đại phu” một thanh âm to lớn vang lên, khiến tâm của Văn Đồ run run, chưa đầy một khắc “Mau đi mời đại phu, phế vật” Kỷ Hoằng Phong đã xuất hiện.
Nhìn nữ lưu đang được ôm chọn trong lồng ngực của thiếu gia thì Văn Đồ nhăn mày “Mau”, tiếng rống vang xa, Văn Đồ muốn không đi cũng không được, liền than thân trách phận, vào làm hạ nhân của Kỷ phủ sung sướng lắm sao? Ờ thì sung sướng đấy, vì tiền lương rất hậu hĩnh! Nhưng phải hầu hạ một bạo long như thiếu gia, quả thật kiếp trước Văn Đồ không tự tu phúc khí, nên kiếp này mới phải gặp quả báo đi. (Chuẩn xác =)) )
Sau một nến nhang nàng mới nhận ra vấn đề, liền chạy đi tìm Kỷ Hoằng Phong để nói rõ sự tình, nàng thật sự không đẩy vị nữ lưu kia, là nàng ta tự ngã vào hồ, hắn không nên nghi oan cho nàng.
“Cút” vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, hắn đã nổi trận lôi đình, làm cho lão đại phu đang bắt mạch ở trước gường cũng muốn cưỡi hạc về trời.
“Thật sự…” chưa nói được một câu, nàng bị Văn Đồ lôi kéo ra đi, Văn Đồ khẽ nói “Thiếu gia tâm trạng không tốt, tiểu thơ nên hồi phủ, ngày khác bái phỏng” nói xong lời này, tâm hắn cũng thay nàng đau.
“Ta….” Không đến phiên nàng nói, Kỷ Phục Vân đã xuất hiện ở ngoài khuôn viên “Tiểu Thanh, nên hồi phủ trước, chuyện này ta sẽ trả lại công đạo cho tiểu Thanh sau” vừa cùng đám lão bằng hữu hội ngộ, nào ngờ được Văn Đồ đưa tin, ông bỏ lại các lão bằng hữu liền ba chân bốn cẳng như quỷ đói đầu thai đi về.
Trên đường đi, ông không hề tin những gì mà Văn Đồ cho người truyền lại, tiểu Thanh mà ông quen biết lại đẩy Lưu Uyển Nhược xuống nước? Xin nhờ, ông tuy già, nhưng mắt chưa kém đâu.
“Ta…” nàng buồn bã, cụp mi xuống, Kỷ Phục Vân đi tới xoa xoa đầu, tựa như an ủi “Tiểu Thanh, cho dù không ai tin tưởng ngươi, bá phụ – Kỷ Phục Vân cũng mãi tin tưởng tiểu Thanh là trong sạch”
Nghe được lời nói này của Kỷ Phục Vân thì nàng rưng rưng mắt, cảm động nhìn lấy Kỷ Phục Vân , trên khuôn mặt chữ điền không tự giác nở lên nụ cười nồng hậu “Văn Đồ, giúp ta tiễn tiểu thơ một đoạn”
“Ân” tưởng việc gì, việc này thì nghĩa bất dung tình, cho dù bảo Văn Đồ hắn thay tiểu thơ nhận tội, hắn cũng làm, vì hắn cũng như lão gia tin tưởng tiểu thơ tuyệt đối không phải là hạng người này.
Sau vụ việc này thì khắp nơi liền xôn xao, hôm qua tiểu thơ Đường gia tới Kỷ phủ đánh ghen, liền đả thương vị hồng nhan tri kỷ của tình lang mình, và thừa cơ đẩy nàng ta xuống nước.
Có người lại đồn, cả ba cùng ẩu đả, dẫn tới xây xát da thịt, vì Kỷ Hoằng Phong nhất mực chung tình với vị hồng nhan tri kỷ, dẫn tới Đường tiểu thơ ghen ghét sinh lòng đố kỵ, đẩy nàng ta xuống nước, sau đó liền hung hăng đánh Kỷ Hoằng Phong một bạt tai.
Lại có người đồn..v.v.v….miễn sao sự tình ngày hôm có tàn nhẫn cách mấy liền bị người trong kinh thành đổi trắng thay đen, thổi phồng lên, từ kẻ bị hại trở thành người có tội trong mắt của thiên hạ, aiz, thực thảm
“Cốc, cốc” một tiểu nha hoàn lén lút mon men trước cửa của một căn phòng, sau một hồi trầm mặt, mới dám gõ cửa.
“Cút đi” thanh âm thất thanh của một nữ tử vang lên, khiến khuôn mặt của tiểu nha hoàn bất giác tràn đầy hai lệ trong suốt trên gò má
“Tiểu Châu, lui ra đi” Đường Quan Phi xuất hiện, liền nói, tiểu Châu gật gật đầu, lau đi nước mắt trên má, rồi ra đi, dẫu sao tiểu Châu có khuyên cũng không khuyên được, nếu nán lại đây thì chi bằng ra đi, để cho lão gia thuyết phục tiểu thơ.
“Thanh Thanh, đừng như thế nữa, đã một ngày một đêm con không ăn không uống, đừng làm cho phụ thân sợ a” giọng khàn khàn già nua tựa như rất xúc động của Đường Quan Phi vang lên, liền thu hút sự chú ý của người trong phòng.
“Phụ thân, cứ mặc nữ nhi” do khóc quá nhiều, mà thanh âm nàng ngão nghẹt, khàn khàn, khiến cho người cha già ngoài cửa đau phế tâm can.
“Thanh Thanh, hắn không xứng cho con đối xử tốt với hắn, tỉnh lại đi” Đường Quan Phi vẫn không bỏ cuộc, đôi mắt lim dim nhìn vào cánh cửa trước mặt, khẽ khuyên bảo.
Ngay từ đầu ông đã biết, chỉ tại nữ nhi ông yêu một cách mù quáng, tiểu tử đó, thật đáng trách, bảo bối nhà ông, ông cũng không nỡ quát, hay đánh, vậy mà hắn đối với nữ nhi ông động tay động chân, cừu này không trả ông không làm người!
“Phụ thân, để nữ nhi yên” ở trong phòng nàng khóc sưng cả đôi mắt, mặc dù không muốn phụ thân thay nàng đau lòng, nhưng nàng vẫn muốn khóc, nàng muốn yên tĩnh.
“Thanh Thanh” ông lại đau đớn gọi.
“Phụ thân, để nữ nhi yên tĩnh” nàng không cách nào mở cửa, tiếp nhận sự thật, nàng muốn tự thanh thản.
“Quên hắn ta đi, không có hắn ta, vẫn còn rất nhiều nam nhân cho Thanh Thanh lựa chọn” Đường Quan Phi ở ngoài cửa vẫn không hề bỏ cuộc.
“Nhưng…nhưng…nữ nhi chỉ thích mỗi hắn thôi” thật sự rất thích hắn, thích hắn tới mù quáng.
“Thanh Thanh, trên đời này không có gì không thể từ bỏ, phụ thân tin rằng Thanh Thanh sẽ được hạnh phúc” đôi mắt già nua đã hiện lên một tầng nước, ông nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Ngoại trừ hắn, không ai có thể làm nữ nhi hạnh phúc” nước mắt chảy ròng ròng, nàng không bỏ cuộc, vẫn cố nghĩ: Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, hắn nhất định sẽ nhìn ra nàng mới là người hắn cần tìm, nàng mới là hồng nhan tri kỷ của hắn.
“Thanh Thanh, kẻ hắn yêu thích chính là nữ lưu kia, nếu không hắn sẽ không vì nữ lưu kia mà đánh con, hãy tỉnh lại lại” ông không muốn nữ nhi mình lún vào vũng lầy, ông muốn nhân lúc nữ nhi mình thương tâm, kéo nàng ra, mới là thượng thượng sách.
“Không, con không tin, không” vừa nghe thấy thì tâm tình nàng biến chuyển, liền hét lên, sự việc ngày hôm đó nàng vẫn không thể quên được, từng hành động, lời nói, cử chỉ của hắn, nàng cũng không thể quên được.
“Thanh Thanh, nghe lời phụ thân, quên hắn ta đi, phụ thân tin chắc người mà phụ thân tìm cho Thanh Thanh mới chính là người Thanh Thanh cần tìm” đứng ngoài cửa, sóng mũi cay cay, nước mắt cũng đã trải ướt cả mi.
“Không, nữ nhi không tin, không ai có thể làm cho con hạnh phúc, không ai cả” nghe được lời nói của Đường Quan Phi khiến tâm nàng đau như cắt, như có một mũi tên vô hình đâm thật sâu vào tim nàng.
“Hãy suy nghĩ lại đi, hai năm qua, hai năm qua con cứ mơ hồ theo đuổi tình yêu, còn hắn thì sao? Hắn vẫn phong hoa tuyết nguyệt, chỉ nhìn những điều kiện hắn ra cho con, phụ thân biết, hắn không hề đặt tâm tư vào con, hãy tỉnh lại đi” những lời cuối, ông đã hét lên tới mức có thể, chân đứng không vững liền ngồi sấp xuống mặt đất.
Tiểu Châu đứng cách đó không xa, thay lão gia và tiểu thơ đau lòng, chỉ biết lẳng lặng rớt nước mắt.
Nguyệt Lệ Lâu là một trong tứ đại kỹ lâu to lớn nhất Nam Mộ Phong quốc, nơi này mặc kệ sáng hay tối, đều không bao giờ im lặng, cũng như bây giờ, màn đêm đang che phủ, bao bộc cả bầu trời, nhưng cũng không khiến cho mọi người ở đây mất hứng, ngược lại còn cao hứng.
Bước qua đống vòi bạch tuộc bám dai dẳng hơn cả sam thì một bạch y nam tử xuất hiện trước cửa của một căn phòng, ghé tai vào nghe thấy thanh âm của một nam tử cùng một nữ nhân, liền vươn chân ra đập “Rầm”
“Á” hành động này khiến cho hai khối thân thể lõa lồ trên gường chấn động, người phía dưới sợ hãi đẩy người phía trên ra, liền mặc áo chạy đi.
Vị nam tử ngồi trước gường, hít thật sâu, trầm lắng hỏi “Vị huynh đài, xin hỏi tại hạ đắc tội gì với ngươi?” răng không tự chủ mà nghiến ken két.
“Ngươi là Lâm Khang Điềm” đôi mắt còn vươn vấn chút tơ máu, bầu mắt tuy sưng đỏ, nhưng trải qua sự trang điểm tường tận, từ khuôn mặt hốc hách, trở nên có chút thần sắc, đặt mông ngồi xuống ghế, liền tùy tiện rót trà vào ly mà uống.
Lông mày không tự giác cùng hội ngộ ngay giữa trán, Lâm Khang Điềm tỏ ra ngạc nhiên khi vị tiểu bằng hữu này biết mặt hắn, trong khi hắn lại không hề quen biết người này?!!!
“Ta muốn biết chuyện của Kỷ Hoằng Phong cùng vị Lưu cô nương kia” sở dĩ nàng biết nữ tử hôm quá họ Lưu là do Văn Đồ nói cho nàng nghe, nghe nàng rặn hỏi thì Văn Đồ có chết cũng không khai ra, chỉ nói rõ nàng ta tên Lưu Uyển Nhược.
“Nguyên lai là Đường gia – Đường Thanh Thanh tiểu thơ” do dục vọng chưa đạt được, nên não có chút chậm hiểu, bấy giờ hắn mới sáng mắt ra.
“Nói” nàng không có kiên nhẫn để chờ đợi, muốn nghe kết quả từ hắn.
“Thật sự tiểu thơ muốn nghe?” tới đây hắn cũng không muốn giấu giếm nàng nữa, hắn luôn sùng bái tiểu thơ họ Đường, hiện tại người ngay trước mặt, đương nhiên hắn có chút hồi hộp, nhưng nghe được chuyện hôm qua thì hắn cũng thay nàng đau lòng, quả thật tiểu tử kia có hơi quá đáng rồi.
“Phải” nàng đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận sự thật, nàng thực không tin nữ lưu đó chính là họ hàng xa của hắn, nàng biết Văn Đồ muốn tốt cho nàng, nhưng nàng vẫn muốn xác định thật rõ sự việc hiện tại.
Như phụ thân nói, hắn vì nữ nhân kia đánh nàng, bình tâm suy nghĩ lại, hắn đối xử với họ hàng xa tốt vậy ư? Hay là trong mắt hắn, nàng vẫn là một hạt bụi nhỏ, mãi không thể vươn tay chạm lấy hắn?
Hít một hơi thật sâu “Ta và hắn là ‘bạn nối khố’, còn hắn cùng Nhược nhi là ‘thanh mai trúc mã’, phụ thân của nàng ấy chính là quản sự của Kỷ gia, vì thế từ nhỏ hắn và Nhược nhi như hình với bóng….”
Nguyên lai là ‘thanh mai trúc mã’, nàng thực ghen tỵ với Lưu Uyển Nhược có thể cùng hắn sớm nhận thức, hít thật sâu, giấu đi nước mắt, nàng nói “Nói đi, ta chấp nhận được” nhìn vào mắt của Lâm Khang Điềm tỏ ra cảm kích hắn.
Hắn nhìn được đôi mắt gợn sóng, cùng khuôn mặt kiên quyết muốn biết sự thật, thì hắn nói tiếp “Từ nhỏ họ đã được ‘chỉ phúc di hôn’, vì thế hắn đối với Nhược nhi càng yêu thương, luôn tự nhận định rằng Nhược nhi là thê tử sau này của hắn”
“Họ cứ trải qua cuộc sống bình lặng nhất, cho tới khi phụ thân nàng ta đục tủ Kỷ gia, con số càng ngày càng nhiều, Kỷ Phục Vân niệm tình bằng hữu liền bỏ qua, xem như không thấy, vả lại sau này cũng là thân gia không muốn làm to chuyện lên, nhưng khi phát hiện ra lòng tham không đáy của Lưu Phúc Hòa, thì Kỷ Phục Vân không thể nhẫn nhịn được nữa, liền đuổi cổ ra khỏi Kỷ phủ để ngừa phòng sau này, Lưu Phúc Hòa phản phúc, cắn lại ông.
Việc ‘chỉ phúc di hôn’ liền chấm dứt tại đây, vì vậy hắn ngày đêm không quên được thân ảnh của Nhược nhi, có một lần đã trốn nhà ra đi để tìm Nhược nhi, rất may sau đó hắn liền bị phụ thân bắt về, đề phòng vạn nhất, nên Kỷ Phục Vân đã chuyển việc làm ăn tới kinh thành và định cư ở nơi đó.
Thật không nghĩ tới 6 năm sau, Nhược nhi lại tự dâng mình lên cửa, tìm hắn, còn hắn…hắn…” nói tới đây Lâm Khang Điềm tỏ ra trầm mặc, ấp úng nói không nên lời.
“Đủ” nguyên lai là thế, nàng đã rõ, liền hướng tới Lâm Khang Điềm “Cảm tạ” tự khích lệ bản thân mình nở lên nụ cười, nàng liền ra đi.
Lâm Khang Điềm có chút say sẩm với nụ cười sáng lạn như ánh ban mai, sau đó liền ngồi xuống ghế, Kỷ Hoằng Phong, nhà ngươi sống trong phúc bất tri phúc, xem sau nay nhà ngươi hối hận như thế nào, tự cảm thán trong lòng, sau đó liền lắc đầu thở dài, tự ngước mắt lên nhìn trần nhà….