Thất Trinh

Chương 11: Tôi muốn làm tình với người

Trước Sau

break

Editor: L’espoir
*

Nước thuốc trong tay Winley rớt xuống đất.

 

Chất lỏng ăn mòn chảy ra, trong nháy mắt đốt cháy đồng cỏ thành đất cháy sém. Một vài giọt bắn tung tóe trên giày cao gót của cô,à tạo thành những lỗ đen trên nền sa tanh trắng như ngọc trai.

 

Winley đá rơi giày, băng qua vùng đất bốc khói trắng cay xè, đi chân trần đến trước mặt Simon.

 

Simon đã quỳ xuống đất từ lâu. Lỗ tai của thú nhân con lai rất nhanh nhạy, trong nháy mắt bình nước thuốc rơi xuống đất, hắn lập tức phát hiện Winley đã đến.

 

Trên thực tế, hắn hẳn là sớm nắm bắt được hơi thở hơi biến hóa trong không khí.

 

Nhưng bộ não của Simon quá hỗn loạn. Hắn đắm chìm trong trí tưởng tượng tìиɧ ɖu͙© dơ bẩn ti tiện, thống khổ vì đạo đức bại hoại của bản thân, cho nên đối với cảm giác bên ngoài không còn nhạy bén, coi động tĩnh bị giẫm đạp trên bãi cỏ như tiếng mèo con bắt bướm.

 

ŧıểυ thư Wenley không nuôi thú cưng. Nhưng Công tước xứ Fährmann có một người tình thích mấy con động vật nhỏ này. Nàng ta nuôi một con mèo rừng lông xù xì, con mèo béo kia mỗi ngày sẽ tuần tra phủ đệ, nhảy vào hoa viên của ŧıểυ thư Winley để ngủ nướng.

 

Bây giờ hắn biết mình đã nghĩ sai rồi.

 

Không có mèo xung quanh. Trong suy nghĩ, ŧıểυ thư Winley đứng giữa biển hoa tường vi trắng, đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp ẩn chứa một chút kinh ngạc không ngờ. Nàng mặc một chiếc váy hoa dài màu xanh lá cây, cả người thoạt nhìn yên tĩnh lại tao nhã, giống như tinh linh lạc vào một vùng đất bẩn thỉu.

 

Mà bản thân Simon, thậm chí còn không kịp thu thập dươиɠ ѵậŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙.

 

Hai đầu gối hắn quỳ xuống đất, thắt lưng quần vẫn mở rộng như trước, lộ ra từng khối cơ bụng rõ ràng. Vảy nhỏ màu xanh biển lan ra từ ngực đến hạ thể, ở vị trí háng phác họa hình dạng tà ác của đầu bọ cạp. Những dấu hiệu phi con người này thậm chí còn bao phủ cả túi tinh nặng trĩu đến nỗi dươиɠ ѵậŧ của hắn xuất hiện hai màu sắc khác nhau.

 

Thân gậy đỏ bừng như nham thạch nóng chảy, gốc gậy màu xanh sẫm dần dần chuyển màu, như quặng thạch có độc.

 

Ánh mắt Winley dừng lại ở chỗ đó một giây, cơ thể Simon đã căng thẳng một phần.

 

“Không, xin đừng nhìn nó.”

 

Hắn khom lưng xuống, ngón tay khảm sâu vào thảm cỏ ướt mềm, mỗi một âm tiết đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng diệt đỉnh.

 

Nhưng khuôn mặt thú nhân không cách nào biểu lộ quá nhiều tình cảm, giọng nói thô ráp cũng đơn điệu như trước. Trong suốt những năm tháng dài dày vò, Simon đã quên mất cách chơi đùa với biểu cảm, hắn đã quen với sự im lặng ít lời, khuôn mặt không có gợn sóng.

 

Wenley lại không thể cảm nhận được nỗi đau của hắn.

 

Nàng chỉ ý thức được, thị vệ bên cạnh có du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© với mình.

 

Có lẽ đó là lý do tại sao hắn khao khát sự gần gũi.

 

Wenley không vui vì bị xúc phạm, cùng với sự tò mò kỳ diệu, nàng rũ mắt nhìn chằm chằm vào thứ giữa hai chân Simon.

 

Nó đã có chút mềm nhũn, nhưng vẫn có kích thước đáng sợ, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của con người.

 

Sách giáo khoa sinh lý được học ở cấp thấp hơn đã giới thiệu ngắn gọn về cấu trúc và dữ liệu chung của bộ phận sinh dục nam. Stlere vượt xa mức trung bình của nhân loại, nhưng Simon cũng có chút thoát ly khỏi lẽ thường.

 

Kích thước quá mức và có hình dạng kỳ lạ. Màu sắc và vảy thì tạm không nói tới, nhưng phần đỉnh vậy mà cong lên, giống như đầu búa dùng để đóng đinh.

 

“Cái này của ngươi…” Winley nhấc chân, chỉ chỉ dươиɠ ѵậŧ của hắn, “Là đặc điểm chủng tộc gì?”

 

Động tác của nàng rất nhỏ, nhưng Simon lại giống như bị giật mình rất dữ dội, đứng dậy và ngả người ra sau. Lần trốn này, gậy thịt mang theo nhiệt độ nóng bỏng trực tiếp đánh vào mu bàn chân Winley, phát ra tiếng vang không nhẹ không nặng.

 

Bộp.

 

Winley hơi kinh hãi, nàng đắm chìm trong tâm trí nghiên cứu, nhất thời quên mất mình nên làm ra phản ứng tức giận khi bị sỉ nhục.

 

Thứ này... Nặng quá đi.

 

Nàng cuộn tròn ngón chân của mình, chỉ cảm thấy mu bàn chân nóng bỏng đau đớn.

 

“Xin lỗi người...”

 

Simon dường như bị kết án tử hình, hắn khó khăn lên tiếng. Hắn không thể ngẩng đầu lên nhìn mặt Winley, tầm nhìn lại bị đôi chân trần trụi của nàng chiếm giữ. Đó là bộ vị mà hắn từng nhìn trộm vô số lần, nhỏ nhắn đáng yêu, ngón chân mượt mà, chỉ với một tay của hắn là có thể ôm lấy chúng.

 

Hiện tại, mu bàn chân trắng nõn mềm mại có dấu đỏ nhạt.

 

——Đó là dấu vết của dương vậy xấu xí bị lôi ra ngoài.

 

Simon lại cương cứng không kiểm soát được.

 

Hắn nhắm mắt lại, cong móng vuốt sắc bén, mạnh mẽ nắm lấy hạ thể, muốn xé rách thứ du͙© vọиɠ ghê tởm này thành từng mảnh nhỏ.

 

“Làm cái gì vậy?”

 

Winley ngăn cản hành vi tự ngược đãi bản thân của Simon lại.

 

Nàng dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống quan sát khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt anh tuấn của thú nhân lai tạp không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng đồng tử đỏ tươi đang run rẩy co rút lại, gò má cũng co giật vài cái.

 

Chỉ trong nháy mắt, chỉ cần trong nháy mắt—— Winley rốt cục đã nhìn thấu tâm tư của hắn.

 

“Ngươi thích ta?”

 

Simon giật giật môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.

 

Winley ôm đầu gối, trầm tư trong vài giây rồi hỏi: “Ngươi muốn làʍ t̠ìиɦ với ta?”

 

Simon chậm rãi nâng mí mắt lên, chuyên chú và trầm mặc nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của thiếu nữ. Nội tâm của hắn tràn ngập du͙© vọиɠ phá hoại nóng rực, tuyệt vọng lạnh lẽo như bão táp cuốn qua lục phủ ngũ tạng.

 

Phải, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với ŧıểυ thư.

 

Muốn xé váy của người, nhào nặn cặp vυ" của người, gặm nhấm cổ và đâm gậy thịt vào khe huyệt mềm mại hồng hào của người. Làm người không ngừng nghỉ, mở cửa cung yếu ớt của người, chống vào vách thịt lần lượt bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đó, cho đến khi tử ©υиɠ bị đổ đầy.

 

Muốn nghe người khóc, nghe người hét chói tai cao trào, tát tôi nhục mạ tôi là con chó hoang động dục. Sau đó, người sẽ mỉm cười với tôi, vuốt ve khuôn mặt của tôi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng và thương hại để bố thí tình yêu ít ỏi.

 

Chủ nhân của tôi, tôi khao khát người rất nhiều.

 

Thậm chí còn muốn ăn người cả da lẫn thịt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc