Thất Trinh

Chương 1

Trước Sau

break

Editor: L’espoir
*

Winley bị trói hai tay sau lưng, mắt che kín bằng miếng vải đen.

Nàng bị ai đó đẩy một cách thô bạo, không biết mình đã đi bao xa trước khi dừng lại.

Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, cùng với một chút mùi máu tươi nhàn nhạt.

Có ai đó đã đẩy nàng ngã xuống đất, kéo miếng vải khỏi mắt.

Winley chớp chớp đôi mắt đau nhức, thấy rõ cảnh tượng xung quanh.

Đây là một phòng thẩm vấn dưới lòng đất được ngăn bằng kính suốt sát đất.

Đèn chùm trên đỉnh đầu lung lay sắp đổ, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khiến người ta ê răng.

Phía sau tấm kính có đặt một chiếc ghế sắt, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục bị nhốt trong ghế, mái tóc đen thường được chải gọn gàng rối tung lên, che đi vầng trán trơn bóng.



Hắn có một đôi mắt mạnh mẽ và lạnh băng, giống như một viên kim cương đen trên cổ của Winley.

Winley theo bản năng há miệng gọi: “Lanin...”

“Laninchet Leonard.” Một giọng nam bất cần đời khác khác gọi tên tù nhân trước, “Đại hoàng tử của Seagate thực sự rất xui xẻo nha, dắt vị hôn thê cùng đi tuần tra biên cảnh, ai dè bị tấn công và bị bắt.”

Winley quay đầu, còn chưa thấy rõ dung mạo của người đàn ông phía sau, đã bị đối phương túm lấy chân tóc.

Một đôi giày quân đội cứng rắn đạp lên lưng, giống như muốn nghiền nát bụng nàng, nghiền nát nội tạng bên trong thành nước.

Dưới sức kéo ác ý của người đàn ông, Winley không thể không ngẩng đầu lên, để lộ cần cổ thiên nga yếu ớt.

“Nhìn vị hôn thê của ngươi kìa, thật đáng thương làm sao.” Hắn cười khẽ, dán vào tai Winley, hơi thở ấm áp chui vào lỗ tai, vừa ngả ngớn lại suồng sã.

“Đây chính là đóa hoa Seagate trong lời đồn đây ư, tất cả các nhà ngâm thơ đều khen ngợi vẻ đẹp của nàng ta, tất cả người đàn ông hạ tiện dơ bẩn đều muốn nếm thử hương vị của nàng. Laninchet, ngươi nghĩ sao về việc ta ném nàng ta vào doanh trại? Ra khỏi phòng thẩm vấn này, bên ngoài đầy người Tuso, mấy tháng nay bọn họ chưa từng chạm qua một nữ nhân nào, đã đói khát đến mức có thể cùng bao kiếm của mình làʍ t̠ìиɦ rồi.”

Laninchet ngồi trên ghế sắt, nghe vậy chỉ nâng đôi mắt lên.

Hoàng tử đầu tiên của Seagate là một người lạnh lùng và kiêu ngạo.

Mặc dù trở thành tù nhân, sống lưng vẫn thẳng tắp, mặt không chút thay đổi.

Chỉ có vết bầm tím ở khóe miệng, mới cho thấy sự tàn bạo mà trước đó hắn đã phải chịu đựng.

“Ngươi muốn gì?” Hắn hỏi.

Người đàn ông phía sau Winley cười cười, dùng sức xoay cằm nàng lên, đưa một ngón tay vào giữa môi răng nàng rồi khuấy động.

Động tác này vô cùng thô bạo, gần như làm tổn thương khóe miệng Winley.

Nàng muốn né tránh, nhưng đối phương càng lúc càng thêm lực, trực tiếp túm lấy đầu lưỡi không an phận, bắt đầu bắt chước đẩy đẩy.

“Ưm… Buông ra...”

Miệng lưỡi Winley không rõ nói, hai má trắng ngọc hiện ra huyết sắc xấu hổ.

Nước bọt tràn ra không kiểm soát được, theo cằm rơi xuống khuôn ngực phập phồng bất định.

“Ta muốn lãnh địa phong sương sơn mạch, cùng với Ontario.” Người đàn ông đang lăng nhục nàng thờ ơ nói, “Cũng không có bao nhiêu đâu, điện hạ đưa cho ta, tất nhiên ta thả các người bình an về nước thôi.”



Toàn bộ cơ thể Winley căng thẳng.

Đương nhiên nàng biết, những khu vực này là cửa khẩu hiểm yếu của biên giới, nếu nhường, quốc gia láng giềng Seragon có thể xông thẳng vào, nuốt chửng một lượng lớn đất đai và con dân của Seagate.

Thế nhưng, nếu Laninchet từ chồi đồng ý, nàng sẽ bị đẩy đến tình cảnh thê thảm nhất.

Bị lăng nhục, bị ngược đãi, bị ăn đến xương cốt cũng không còn——

Sau đó, nàng nghe thấy những lời bình tĩnh và thờ ơ của Laninchet.

“Không thể nào. Ngươi sẽ không nhận được gì từ ta đâu, Stlere.”

Hô hấp của Winley ngừng lại.

Nàng cảm thấy nhiệt độ ở tay chân không ngừng giảm xuống, vùng bụng đang chịu áp lực nặng nề co rút đau đớn.

Một tiếng cười tùy ý vang lên trong phòng thẩm vấn.

Người đàn ông tên là Stlere rút ngón tay ra, không còn trêu chọc đầu lưỡi của Winley nữa, mà dùng sức xé toạc vạt áo nàng.

Mảnh vải bao lấy bộ ngực, mỏng đến không chịu nổi một đòn.

Sau khi bị xé nát, thịt vυ" nhỏ nhắn mềm mại bại lộ trong không khí lạnh lẽo, đầu vυ" đỏ non co rúm lại, run rẩy, nhìn trông thật đáng thương.

Winley cúi đầu kêu một tiếng, muốn che phần ngực trần trụi của mình.

Nhưng bàn tay nàng vẫn đang bị trói ra sau thắt lưng.

“Đừng… Đừng làm như vậy...”

Giọng nàng không ngừng run rẩy.

Chỉ có hai người trong phòng thẩm vấn, vị hôn phu bị nhốt trên ghế, Laninchet, cùng với Stlere đang bạo lực.

Nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Stlere, chỉ có thể cảm thấy rằng hắn đã dùng dao cắt váy của mình thành những mảnh vải rách.

Mà vị hôn phu đang ngồi thẳng lưng phía sau cửa sổ kính, vẫn luôn nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm.

“Lanche, Lanche!” Winley toàn thân run rẩy, “Cứu...”

Chỉ mới phát ra một âm tiết, sau đó không thể thốt ra được những từ hoàn chỉnh nữa.

Bởi vì Stlere phía sau nàng, tách hai chân nàng ra, bày nàng thành một tư thế quỳ bò.

Lưỡi kiếm sắc bén lạnh như băng dọc theo khe hở của qυầи ɭóŧ chui vào, nhẹ nhàng nhấc lên, mấy mảnh vải đáng thương đã không còn sót lại chút gì.

Những ngọn đèn sợi đốt nhấp nháy trên đầu chiếu sáng cảnh tượng giữa hai chân của Winley.

Cánh hoa môi phấn nộn đầy đặn hơi bị kéo ra, phần thịt hơi đậm bên trong co rụt lại, giống như là bị kinh hãi tột độ.



“A, thật đáng yêu.”

Stlere không chút để ý khen ngợi, chuôi kiếm lướt qua hậu huyệt khẩn trương của nàng, tách ra đôi môi phấn đang run rẩy, hung hăng cắm vào miệng huyệt.

Cơn đau đớn như xé rách từ giữa hai chân truyền đến.

Winley không thở nổi, hàm răng nghiến chặt lạt: “Lanche...”

Nàng không biết tại sao mình lại gọi tên của vị hôn phu mình.

Tiếng gọi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Vì chính người đàn ông bên trong đã từ bỏ nàng.

Còn đang xem nàng bị khinh nhờn sỉ nhục.

“Chậc.”

Stlere mắng một câu thô tục, “Vậy mà vẫn còn là xử nữ.”

Hắn rút chuôi kiếm chỉ cắm một nửa ra, cởi thắt lưng, gậy thịt to dài nhảy lên đập vào đùi Winley.

Ngay tại lúc này, Laninchet đang ngồi trên ghế sắt mím chặt khóe môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cảnh tượng tàn ác ngoài cửa sổ kính.

Vị hôn thê của hắn có dung mạo thuần khiết xinh đẹp như đóa tường vi trắng, mái tóc xoăn dài màu bạch kim lúc nào cũng được búi thành một kiểu tóc tỉ mỉ, mặc váy lụa màu xanh da trời.

Nơi xương quai xanh đẹp đẽ như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch, chỉ mang theo một viên kim cương đen khảm viền bạc.

Bởi vì kim cương đen là đồng tử của hắn.

Bây giờ tóc của nàng đã bị bung thành một mớ lộn xộn, bộ ngực đáng thương bị đè ép xuống đất, chổng mông giống như gái bán hoa rẻ tiền nhất.

Chiếc váy với những đường xếp nếp phức tạp xếp chồng lên nhau trên chiếc eo thon thả, cặp đùi trắng nấp bị Stlere giữ chặt, khép lại cũng không khép lại được.

Dưới ánh đèn trắng xóa, hắn thấy rõ sự hưng phấn tàn nhẫn trên khuôn mặt của thái tử địch quốc.

Stlere là thái tử của đế chế Seragon, với ngũ quan đẹp trai và màu tóc vàng óng, được gọi là hùng sư* của đế chế vì năng lực chiến tranh tuyệt vời của hắn.

*sư tử đực

Bây giờ hùng sư sẽ gian dâm vị hôn thê của mình.

Dùng gậy thịt dài, đầy gân xanh đáng sợ, đâm vào miệng huyệt còn chưa mở rộng với bất kỳ người đàn ông nào của Winley, từng tấc từng tấc một.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc