Chất lượng giấc ngủ của Giang Trầm chưa bao giờ tốt cả. Trước khi phát sinh quan hệ với Từ Ngộ Vãn, Từ Ngộ Vãn thường xuyên ôm anh và ngủ cùng anh, nhưng sau khi hai người phát sinh quan hệ thì cô chỉ làʍ t̠ìиɦ với anh chứ không ngủ với anh nữa.
Bởi vì không dám.
Từ Ngộ Vãn thân thể trần truồng, ŧıểυ huyệt ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của anh, ôm lấy anh chìm vào giấc ngủ.
Giang Trầm không thích nói chuyện, thế nên từ trước tới nay anh cũng chưa từng cùng Từ Ngộ Vãn nói chuyện này, đó là trước năm mười bốn tuổi anh đều không thể nào ngủ được một đêm ngon giấc. Mỗi ngày anh đều thức dậy trong một môi trường tăm tối và bẩn thỉu. Nhưng sau năm mười bốn tuổi, anh được gặp cô, được cô quấy rầy hết lần này đến lần khác, đó chính là khoảng thời gian thoải mái và an tâm nhất của anh. Khi đó anh mới tám tuổi, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo anh, trốn vào trong lồng ngực anh, anh đều cảm thấy vô cùng an tâm.
Giang Trầm mở mắt nhìn lên trần nhà. Sắc trời dần sáng lên, bóng tối chậm rãi tan biến, Từ Ngộ Vãn nằm trong lòng anh khẽ nhúc nhích. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôm chặt lấy cô, cảm giác da thịt cận kề khiến tâm trạng của anh trở nên vui vẻ, khiến anh thỏa mãn, khiến anh mê muội.
Nhiệt độ da thịt lại tăng lên, khiến anh cảm nhận được cô thực sự đang nằm trong lòng mình.
Nhưng thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy rất ghét sự kề cận da thịt này, bởi vì da thịt trở thành khoảng cách của bọn họ, nếu như bóc lớp da này ra thì hai người sẽ còn càng thêm gần gũi hơn.
Đây là cách anh cảm thấy gần nhau nhất.
Thân thể anh lại có phản ứng, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đến phát đau, nằm chặt trong ŧıểυ huyệt của cô. Giang Trầm thở dài, vẫn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, ôm cô đi tắm.
Từ Ngộ Vãn ngủ rất say, nhưng khi thứ to lớn trong người cô được rút ra thì cô vẫn mơ mơ màng màng ưm một tiếng.
Giang Trầm giúp cô tắm rửa sạch sẽ, ôm cô mặc quần áo, rồi lại ôm cô nằm trở lại giường lớn. Cô vẫn ngủ say không tỉnh lại, vùi đầu vào ngực anh.
Không biết có phải cô nằm mơ thấy gì không mà lại ôm chặt lấy anh.
Giang Trầm ôm cô một lúc, đột nhiên cảm thấy không chịu đựng nổi. Anh khẽ cụp mắt xuống, tinh tế hôn lên gương mặt đang say ngủ của cô, gò má, trán, mũi, bờ môi.
Anh hôn từ từ, từ hôn nhẹ đến hôn sâu.
Từ Ngộ Vãn bị hôn đến tỉnh, trong mơ có một người không ngừng vuốt ve cánh môi cô, khiến cô không thể nào hô hấp được. Cô không tình nguyện mở mắt ra, muốn nhìn xem người nào nhàm chán như vậy, chơi đùa với cái miệng của cô thì có gì vui chứ?
Kết quả là, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Giang Trầm đang cúi đầu hôn cô.
Từ Ngộ Vãn vừa mới tỉnh, không biết là đang tỉnh hay mơ. Cô mờ mịt nhìn anh trai mình, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.
Cô giống như không xác định được người trước mắt mình có phải là người thật hay không, thế nên phải dùng phương pháp ngây thơ như vậy để xác nhận.
Khi cô mở mắt ra lần nữa thì Giang Trầm đã ấn lấy gáy cô, hôn cô thật sâu. Khoảng nửa phút sau, chờ khi cô thở không ra hơi thì anh mới buông tha cho cô, bình tĩnh hỏi: “Xác nhận được chưa?”
Từ Ngộ Vãn chớp chớp mắt.
Xác nhận được rồi.
Tối hôm qua, cô và anh trai đã làʍ t̠ìиɦ cả một buổi tối.
Là anh trai chủ động.
Lần này không chỉ là xác nhận được, mà cô còn muốn nổ tung.
Chỉ riêng chuyện anh trai chủ động đã đủ khiến cô lệ nóng doanh tròng.
Cô không nhịn được mà khóc.
Giang Trầm trực tiếp vén áo cô lên. Nhìn nha, anh đúng là tâm cơ, lúc tắm xong anh chỉ mặc cho cô một chiếc áo sơ mi của mình, áo vừa đủ che đến đùi. Bên trong cô không mặc đồ lót, anh chỉ cần vén áo của cô lên là có thể cắm vào, gần như chẳng che giấu được gì.
Giang Trầm dự định như vậy, cũng đã làm như vậy. Sau khi vén áo của cô lên, anh bắt đầu nâng mông cô, không chào hỏi một tiếng đã xông vào.
Từ Ngộ Vãn bị anh làm cả đêm, ŧıểυ huyệt bị ma sát đến ửng đỏ. Bây giờ anh lại đột nhiên đâm vào như thế khiến cô cảm thấy đau nhức, hoa huyệt theo bản năng siết chặt lại. Giang Trầm hình như bị siết chặt đến phát đau, khẽ nhíu mày vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng nói: “Để anh đi vào.”
Từ Ngộ Vãn vô thức thả lỏng thân thể, để dươиɠ ѵậŧ của anh có thể tiến vào bên trong. ŧıểυ huyệt của cô vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong vẫn còn dâm dịch và tinh tịch tối hôm qua, lúc này có tác dụng giống như chất bôi trơn, khiến cảm giác đau đớn cũng giảm đi không ít.
Giang Trầm giữ lấy eo cô, thúc mạnh một cái, dươиɠ ѵậŧ trực tiếp tiến thẳng vào đến tử ©υиɠ.
Mặc dù tử ©υиɠ của cô đã từng bị anh đâm vào không ít lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh đâm vào mà không chào hỏi lấy một câu. Từ Ngộ Vãn không nhịn được, trực tiếp bổ nhào lên người anh, khe khẽ thở dốc.
Giang Trầm lập tức ôm lấy cô, lật người lại, để cô dễ dàng tiếp nhận mình hơn.
Anh vươn tay vuốt ve mặt cô, trầm thấp dỗ dành: “Ngoan.”
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Trầm nói với cô là “ngoan”, Giang Trầm rất khác với những gì anh thể hiện ra trước đây. Từ Ngộ Vãn thậm chí còn cảm thấy liệu có phải là thực ra anh trai cô rất yêu cô không?
Từ Ngộ Vãn chỉ ngẩn người một lát, sau đó cô lập tức chú ý đến phần băng gạc quấn trên cổ tay trái của anh. Cô nhớ lần trước anh nói đây là vết thương khi anh rửa dao phẫu thuật không cẩn thận cắt phải.
Cô gần như quên mất mình đang làʍ t̠ìиɦ với anh, vội vàng nắm lấy cánh tay anh, lo lắng hỏi: “Sao vết thương vẫn chưa lành?”
Giang Trầm giống như không có ý định nói về vấn đề này, anh chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó nhanh chóng chế trụ lấy tay cô, cúi đầu hôn cô thật mạnh.
Giọng nói của Giang Trầm mang theo du͙© vọиɠ quyến rũ, giống như tiếng đàn Cello, hấp dẫn đến mê người.
“Em phải tập trung vào chuyện làʍ t̠ìиɦ.”
Từ Ngộ Vãn còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đâm mạnh vào trong ŧıểυ huyệt của cô, giống như muốn trừng phạt sự không chuyên tâm của cô.
Từ Ngộ Vãn lập tức rên lên thành tiếng, mặc dù cô vẫn muốn nhìn vết thương của anh, nhưng bây giờ cũng không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện khác nữa rồi. Đầu óc cô trống rỗng, từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến như thủy triều, dập tắt lý trí của anh.
Từ Ngộ Vãn chỉ có thể thuận theo động tác của Giang Trầm, không ngừng trầm luân.
...
Thể lực của Giang Trầm thực sự kinh người, anh quấn lấy Từ Ngộ Vãn, làm hết lần này đến lần khác. Chờ đến khi Từ Ngộ Vãn được anh ôm ra từ phòng tắm thì cũng đã là ba giờ chiều rồi. Dù sao thì hôm nay cũng là cuối tuần, cho dù bọn họ có ân ái cả ngày thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện gì cả.
Thân thể Từ Ngộ Vãn bủn rủn, hạ thể đau nhức. Cô không mặc quần áo lót, chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng của Giang Trầm, bị Giang Trầm ôm đến bên bàn ăn.
Trên bàn lúc này đã bày biện một bữa ăn vô cùng phong phú.
Cháo và sữa là dùng để lấp đầy thân thể gần như bị móc sạch của cô, còn những món khác theo như lời Giang Trầm nói là để cho cô ăn chơi.
Từ Ngộ Vãn đang uống sữa, nhìn thấy anh mặt không đổi sắc mà nói ra những lời như vậy thì suýt nữa sặc sữa. Cô vô thức thè lưỡi liếʍ môi, cười nói: “Anh, anh thật đáng yêu, thực sự là vô cùng đáng yêu.”
Giang Trầm lại đột nhiên đi về phía cô, bế cô đặt lên bàn ăn bằng đá cẩm thạch.
Từ Ngộ Vãn sửng sốt nhìn Giang Trầm.
“Anh... Anh còn muốn nữa à?”
Giang Trầm trực tiếp dùng hành động để trả lời cô.
Anh cầm lấy cốc sữa trên bàn, chậm rãi đổ lên hạ thể của cô. Dòng sữa trắng lập tức chảy ướt ŧıểυ huyệt của cô. Từ Ngộ Vãn giật mình, ŧıểυ huyệt vô thức co thắt lại một chút, hút cả sữa vào bên trong, rồi lại phun ra.
Nhìn chẳng khác nào sữa từ bên trong ŧıểυ huyệt cô chảy ra vậy.
Ánh mắt của Giang Trầm vô cùng âm trầm.
Anh lại tiếp tục đổ sữa khắp thân thể cô, sau đó hôn sạch toàn bộ, rồi nhanh chóng cắm dươиɠ ѵậŧ của mình đi vào, đâm thẳng đến nơi sâu nhất.
Nụ hôn của anh hòa quyện mùi sữa ngọt ngào, hơi thở của hai người dây dưa không dứt.
Cuối tuần đó, Giang Trầm gần như không lúc nào là không đâm vào trong thân thể cô.
Giống như là một chàng thiếu niên trải qua một lần kinh nghiệm, nếm trải được những gì mình chưa từng nếm trải. Sau khi nếm trải được rồi thì sẽ cảm thấy vĩnh viễn không đủ.
Từ Ngộ Vãn cũng vĩnh viễn không đủ.
Cô yêu anh trai mình, mặc dù cô không thể nhìn thấy được tâm tư của anh, nhưng nếu như anh tự nguyện làʍ t̠ìиɦ với cô thì cô cũng sẽ không hỏi gì cả, thuận mình theo anh.
Thực ra là cô không dám hỏi, chỉ làʍ t̠ìиɦ thôi.
Chí ít thì khi anh chôn sâu trong cơ thể cô thì ánh mắt của anh cũng đã xuất hiện một chút du͙© vọиɠ, với cô như thế là đủ rồi.
Hậu quả của việc tìиɧ ɖu͙© quá độ chính là ngày hôm sau Từ Ngộ Vãn không thể nào rời giường đi học được. Hạ thể của cô đau nhức vô cùng, toàn thân tím bầm, nhất là phần giữa hai chân cô, bị đâm sưng tấy. Sáng sớm hôm nay, khi Giang Trầm rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi người cô, hai mép thịt của cô hoàn toàn không khép lại được, bên trong không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng. Đó là dâm thủy của cô, và cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Giang Trầm bắn vào. ŧıểυ huyệt của cô có cảm giác như nát bấy ra vậy, nhìn không khác gì một hang động nhỏ.
Vất vả lắm ŧıểυ huyệt của cô mới có thể khép miệng lại được, nhưng nơi đó vẫn còn hơi sưng. Chân cô cũng đau nhức và tê dại, căn bản là không đứng dậy nổi.
Giang Trầm đề nghị Từ Ngộ Vãn xin nghỉ buổi học hôm nay, nhưng cô từ chối. Bởi vì hôm nay trường cô tổ chức một buổi tọa đàm, cô rất thích giáo sư tọa đàm ngày hôm nay.
Từ Ngộ Vãn học khoa học xã hội, đây là một ngành học rất chung chung, cái gì cũng học, phiền phức vô cùng. Nhưng Từ Ngộ Vãn lại thích nó, mỗi lần nhắc đến chuyên ngành của bản thân là hai mắt cô lại lấp lánh.
Vị giáo sư hôm nay chuyên ngành là Triệt học, nhưng ông ấy cũng thông hiểu đa͙σ lý, đồng thời có được những thành tựu to lớn trong lĩnh vực khoa học xã hội.
Thế nên Từ Ngộ Vãn rất muốn được nghe buổi tọa đàm của vị giáo sư này.
Hơn nữa, nếu cô ở nhà thì cũng sẽ không nghỉ ngơi.
Bởi vì cho dù Giang Trầm vì thân thể của cô mà không đụng vào cô thì cô cũng khó có thể nhịn được.
Tình cảm của cô và anh trai không có cách nào phát tiết, chỉ có thể giải tỏa qua chuyện làʍ t̠ìиɦ.
Da thịt dây dưa, nhiệt độ quấn quýt, hô hấp hòa hợp, ở chung một chỗ.
Cảm giác tuyệt vời như vậy, làm sao cô có thể kháng cự được đây.
Cô ước gì mình có thể ép khô anh trai mình, như vậy thì cô có thể mãi mãi trói anh ở bên người.
Giang Trầm tôn trọng sự lựa chọn của cô, nhưng lại nói với cô rằng anh sẽ đi cùng cô đến đó.