Hai hôm nay Từ Ngộ Vãn rất mệt mỏi, buổi tối không sao nghỉ ngơi tốt được, bởi vì phần lớn thời gian rảnh rỗi buổi tối đều bị cô dùng để làm thêm.
Mặc dù là năm hai, nhưng thật ra bài vở cũng không có nhiều lắm, lúc nhàn rỗi cô rất dễ suy nghĩ lung tung, nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt, cho nên Từ Ngộ Vãn tình nguyện bận rộn.
Bận rộn cũng tốt, như thế cô mới không để cho mình cơ hội đi tìm Giang Trầm.
Nơi mà cô làm thêm là một quán cơm Tây, mười giờ đã có rất ít người đến, cô ngẩn người trước quầy lễ tân, ngón tay vô thức bẩm vào màn hình di động, lại tắt, không biết có phải đang chờ tin tức của ai đó không,
Cô còn chưa ấn đến lần hai, màn hình điện thoại di động quả nhiên chủ động sáng lên,
Gửi tin nhắn cho cô là một người bạn, tên Nhạc Khả, cũng giống như cô, là một đại ŧıểυ thư rảnh rỗi đến mức khùng, đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.
Nhạc Khả nhắn trên wechat: “Bạn thân, mình nhìn thấy người quen trước quán café của bọn mình đấy, cậu đoán xem là ai?”
Từ Ngộ Vãn còn chưa kịp nhắn lại thì đối phương đã nhắn thêm: “Chính là anh trai cậu đó, Giang Trầm!”
Từ Ngộ Vãn sững sờ, nhanh tay nhắn lại: “Chuyện gì thế?”
Nhạc Khả gọi điện thoại đến: “Bảo bối, có phải anh trai muốn tìm chị dâu cho cậu rồi không hả? Mình thấy bên cạnh anh ấy có một giai nhân đi theo, xinh đẹp không thôi, cùng anh trai cậu rất xứng đôi, chúc mừng cậu nha Từ Ngộ Vãn.”
Từ Ngộ Vãn sững sờ, lúc này vội vã cúp điện thoại, cởi đồng phục nhân viên, xách theo túi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa xin nghỉ phép với quản lý.
Chạy quá gấp cho nên không cẩn thận trẹo chân, chỗ mắt cá chân hơi đau.
Thế nhưng cô cũng không để ý, bởi vì cô cảm thấy, đại khái lúc này tim mình càng đau hơn.
Giống như có vô số kim châm đâm vào trái tim vậy.
Không thể thở, cũng không cách nào suy nghĩ.
Chính là cả người đau, không có thứ khác.
Lúc từ trên xe bước xuống, bước chân cô lảo đảo, vừa đứng trước cửa quán café, cô liếc mắt cái đã nhìn thấy Giang Trầm.
Khí chất Giang Trầm quá xuất trúng, từ lúc học cấp hai, anh đã là người tỏa sáng nhất trong trường.
Anh còn chưa có tan làm, trên người còn mặc áo blouse trắng, đại khái đi ra vô cùng vội vàng.
Cũng không thể trách anh chọn quán café này, bởi vì nó cách bệnh viện của bọn họ gần, anh trai cô vẫn luôn là người cuồng công việc, cô biết.
Còn về người đối diện, đối diện cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cho dù là ở trước mặt Giang Trầm cũng không chút thua kém, chói mắt đến mức khiến cho người ta vừa liếc qua đã nhìn thấy cô ta.
Hai người bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, dáng người Giang Trầm cao gầy, trầm mặc nghe cô gái ở đối diện cười nói tự nhiên, bản thân thì không nói chuyện, khí chất thanh lãnh, giống như một đóa hoa cao lãnh, dáng vẻ khó tiếp xúc, nhưng dường như đối phương lại không bị khí chất lãnh đạm đó của anh đả kích đến, vẫn vui vẻ cùng anh nói gì đó.
Còn Giang Trầm thì lãnh đạm, nhưng rất kiên nhẫn, cũng chưa từng ngăn cản bất cứ lời nói hay hành động nào của cô ấy.
Từ Ngộ Vãn cảm thấy rất khó chấp nhận, bởi vì từ nhỏ đến lớn, thái độ này chỉ dành riêng cho cô.
Từ Ngộ Vãn cắn chặt răng, đè chua xót trong mắt xuống, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nhà gái dường như đang nói gì đó với Giang Trầm, nhìn thấy cô đột ngột xuất hiện có chút ngốc nghếch, nhưng cô cũng không thèm để ý, trực tiếp ngồi bên cạnh Giang Trầm, tay đặt trên vai anh, tươi cười xán lạn hướng về phía Say Hi: “Surprise, có bất ngờ không? ”
Giang Trầm nghe thấy giọng nói của cô, theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn cô, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô, cũng không có vẻ mặt biến hóa gì chỉ nói: “Sao lại tới nơi này. ”
Giọng điệu nghe không ra chút gợn sóng.
Vì thế Từ Ngộ Vãn trả lời: “Bởi vì nhớ anh mà. ”
Giang Trầm không nói gì, nhìn cô một lát, dời tầm mắt đi, còn gọi nhân viên phục vụ cho Từ Ngộ Vãn một tách cà phê, nửa đường nửa sữa, để ngọt một chút. Nhờ phúc chăm sóc cô từ nhỏ, Giang Trầm quen thuộc sở thích của cô đến không thể quen thuộc hơn.
Thích ăn ngọt, không thích ăn cay, không thích ăn chua, nhưng lại rất thích ăn cam, thích những thứ đáng yêu, mấy con lông bông xù xì, lúc nhỏ có nuôi một con lông vàng sau đó bệnh chết mà cô đau buồn hết mấy tháng, từ nay về sau không còn nuôi thú cưng nữa. Thích xem phim kinh dị và phim ma nhưng lại nhát gan, vừa đến buổi tối sẽ sợ hãi sẽ đáng thương trốn vào trong ngực hắn chui vào trong chăn hắn, phải dỗ dành, ôm mới có thể ngủ.
Không thích mùa hè bởi vì quá nóng nên luôn cảm thấy trên người dính dính, nhưng lại rất thích dính lấy hắn, thường xuyên mặc đồ lót nhảy vào trong ngực anh vì cảm thấy như vậy mới mát mẻ.